Tác giả:

Trong biệt thự tràn ngập khí thế, Du Ánh Tuyết mới tắm xong, mái tóc của cô còn ẩm ướt, ngồi khoanh chân làm tổ trên ghế sofa xem TV. Lúc đang xem tivi tới thất thần, bỗng nhiên tất cả người giúp việc trong biệt thự vội vã chạy ra, vẻ mặt mọi người đều căng thẳng. Du Ánh Tuyết quay đầu thấy vẻ mặt mọi người, lập tức hiểu rõ là có chuyện gì. Trong miệng ngậm một quả nho còn chưa kịp nuốt xuống, thì tắt TV luôn, đứng dậy rời khỏi ghế sofa muốn lên trên tầng. Nhưng mà… Đã không kịp. Cửa trong biệt thự được người ta kéo từ bên trong. “Chào mừng ngày trở về. ”Ngay ngắn chỉnh tề, giọng nói cung kính lập tức vang lên, tràn ngập khí thế. Người đàn ông được nghênh đón với chiến trận lớn, thân hình thẳng tắp, cao khoảng một mét tám mươi lăm. Dưới sự vây quanh của mọi người, người đàn ông ăn mặc nghiêm chỉnh chậm rãi bước tới. Trên gương mặt tuấn tú cương nghị, cũng không có quá nhiều biểu cảm. Chỉ nhìn một lượt xung quanh, lập tức dời mắt nhìn Du Ánh Tuyết đang đứng thẳng không cử động trong…

Chương 55: Thân Phận Đặc Biệt

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: AutumnTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong biệt thự tràn ngập khí thế, Du Ánh Tuyết mới tắm xong, mái tóc của cô còn ẩm ướt, ngồi khoanh chân làm tổ trên ghế sofa xem TV. Lúc đang xem tivi tới thất thần, bỗng nhiên tất cả người giúp việc trong biệt thự vội vã chạy ra, vẻ mặt mọi người đều căng thẳng. Du Ánh Tuyết quay đầu thấy vẻ mặt mọi người, lập tức hiểu rõ là có chuyện gì. Trong miệng ngậm một quả nho còn chưa kịp nuốt xuống, thì tắt TV luôn, đứng dậy rời khỏi ghế sofa muốn lên trên tầng. Nhưng mà… Đã không kịp. Cửa trong biệt thự được người ta kéo từ bên trong. “Chào mừng ngày trở về. ”Ngay ngắn chỉnh tề, giọng nói cung kính lập tức vang lên, tràn ngập khí thế. Người đàn ông được nghênh đón với chiến trận lớn, thân hình thẳng tắp, cao khoảng một mét tám mươi lăm. Dưới sự vây quanh của mọi người, người đàn ông ăn mặc nghiêm chỉnh chậm rãi bước tới. Trên gương mặt tuấn tú cương nghị, cũng không có quá nhiều biểu cảm. Chỉ nhìn một lượt xung quanh, lập tức dời mắt nhìn Du Ánh Tuyết đang đứng thẳng không cử động trong… Lời nói ra sau đó, âm thanh của đốiphương đã đè thấp xuống đôi chútnhưng Du Ánh Tuyết vẫn nghe thấy rất rõ ràng.“Mọi người có chú ý đến cổ củatổng giám đốc Khang không? Có dấurăng trên đó đấy! Vốn dĩ tôi còn tưởnglà một đêm k*ch t*nh với cô HoàngQuyên nữa chứ.Bây giờ xem ra thì chỉe là tối hôm qua Du Ánh Tuyết và tổnggiám đốc Khang ở cùng với nhau.Nếukhông thì cũng sẽ không cùng nhauđến công ty đâu, đúng chứ?”“..” Về dấu răng này thì quả thật DuÁnh Tuyết không có cách nào để phản bác.Dấu răng đó thật sự là do cô cắn.Hơn nữa, thật ra không chỉ cắn có mộtcái… Cô đã cắn ít nhất ba cái, ai bảoanh ăn h**p cô trước cơ chứ?Nhớ lại chuyện của tối hôm qua,Du Ánh Tuyết khó tránh khỏi có chútchột dạ.Nhưng mà chuyện riêng tư bịngười khác bàn luận một cách khôngcó điểm dừng như thế này, cô còn bịchụp cho cái danh hiệu “bị bao nuôi”một cách khó hiểu thì cô không thểnào không tức giận cho được.Cô ôm ly trà bước vào châm thêmnước, ho một tiếng cố ý tạo ra tiếngvang thật lớn.Nghe thấy tiếng động, đám đôngvừa quay đầu thì nhìn thấy người đó làcô thì sắc mặt ai nấy cũng chợt biến đổi.Đỗ Vĩnh Ái ngượng ngùng nhìn cô:“Ánh Tuyết, em…”“Em đã nghe thấy hết cả rồi” DuÁnh Tuyết tiếp lời.Vừa châm nước vừaquét ánh mắt về phía Tiêu Ngọc Trangvà một cô gái khác, sắc mặt không đổi:“Mọi người cảm thấy tôi đã bị tổnggiám đốc Khang bao nuôi.Dù sao thì tôi nói là không có thìmọi người cũng không tin, hay là bâygiờ chúng ta đến phòng làm việc để hỏitổng giám đốc Khang thử xem sao?Tổng giám đốc Khang nhất định sẽkhông nói dối để lừa mọi người đâu”“..” Sắc mặt của hai người họ đềutrở nên vô cùng khó coi.Du Ánh Tuyết chỉ là một thực tậpsinh, nếu như có gây ra chuyện gìkhông hay thì chỉ cần rời đi là được.Nhưng hai người bọn họ phải trải quatừng cửa ải gian nan, sát hạch hếtvòng này đến vòng khác, phỏng vấnhết lần này đến lần khác mới được trởthành nhân viên chính thức của Kiều Thanh.Nếu như chuyện này mà ồn ào đếnchỗ của tổng giám đốc Khang thìchẳng phải là mất luôn chén cơm hay sao?“Du Ánh Tuyết, thật ra… chúng tôicũng chỉ là thuận miệng nói cho vui màthôi.Cô tuyệt đối đừng để bụng nhé”Tiêu Ngọc Trang là người đầu tiên xintha.“Tôi biết là mọi người chỉ thuậnmiệng nói cho vui thôi” Du Ánh Tuyếtchâm nước xong, nhấp môi một cái rồimới nói: “Nhưng mà tôi đã thực sựnghiêm túc nghe thấy những lời đó rồi”Hai người họ đối mắt nhìn nhau,trong lòng âm thầm kêu khổ.Ai mà biếtcái người mới tới này lại khó chọc vàođến như thế cơ chứ?“Cô cũng biết đấy.Phụ nữ chúng tamà, tụ lại một chỗ thì cũng chỉ là buộtmiệng nói chơi chơi thôi, mọi ngườicũng đều không có ác ý gì.”“Đúng đấy.Nếu như bây giờ cô đãnói rõ ràng rồi, mọi người đều đã biếtcô giữ mình trong sạch, tuyệt đốikhông phải là cái kiểu quan hệ đó vớitổng giám đốc Khang.Như vầy chẳngphải là tốt rồi hay sao?Thật ra nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng,mối quan hệ giữa tổng giám đốcKhang và cô Hoàng Quyên tốt đến nhưthế, cũng không thể nào có kẻ thứ bachen chân vào được mới đúng.Hơnnữa, cô mới có mười tám tuổi, vẫn cònlà trẻ con cơ mà.Tổng giám đốc Khangcũng không thể nào yêu đương với trẻcon đâu, đúng chứ?”Trình độ cuốn theo chiều gió củahai người họ cao siêu đến nỗi khiếncho Đỗ Vĩnh Ái không ngừng tắc lưỡi.Vốn dĩ Du Ánh Tuyết còn đang tứcđến nỗi thở hồng hộc nhưng mà lúcnày lại yên tĩnh ôm bình nước và uống,không tiếp lời thêm nữa.Đợi đến lúc côtỉnh táo lại thì hai người đó đã chuồn đimất từ lâu rồi.Trên môi cũng bị nướcnóng vừa mới rót vào khi nấy làm chophỏng đến mức nổi mụn nước, đaukhông chịu được.Thật ra, Tiêu Ngọc Trang nói chẳngsai một chút nào cả.Cô và Kiều Phong Khang….làmsao có thể chứ?Chuyện của tối hôm qua… hoàntoàn chỉ là một việc ngoài ý muốn, cólẽ là do… anh uống say mà thôi!Du Ánh Tuyết chỉ có thể dùng lí donày để miễn cưỡng thuyết phục bảnthân mình.Nhưng mà, trong lòng… lạibỗng dưng hiện lên một lớp sương mùnhàn nhạt…“Em không sao chứ?” Đỗ Vĩnh Áithấy sắc mặt của cô không được bìnhthường nên lo lắng hỏi một câu.Cô lắc đầu, chạm vào cánh môidưới, đau đến nỗi lại rụt tay về rồi lẩmbẩm: “Đau chết mất, em đúng là ngốcthật mài”Đỗ Vĩnh Ái vỗ vỗ vào vai của cô,dùng giọng điệu của người đã từng trảikhuyên bảo: “Mấy chuyện này cũngchẳng có gì để phải tức giận cả.Thậtra mà nói, bên trong công ty chính lànhư vậy.Mỗi khi có biến động nhỏ thìmọi người đều lan truyền đến mức xônxao hết cả lên.”Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi, gậtgật đầu và nói: “Em sẽ không thật sự đitìm tổng giám đốc Khang đâu”“Như vậy là tốt nhất đó.Tuyệt đốiđừng đắc tội với người khác.Nếukhông, sau này có chịu thiệt thòi gìcũng không biết được là ai chơi xỏ em”Du Ánh Tuyết nghĩ ngợi rồi cảmthấy cũng đúng.Chỉ tới đây đi làm hơnmột tháng, cô cũng không nhất thiếtphải gây chuyện xôn xao đến mức ra đikhông vui vẻ.Du Ánh Tuyết bưng nước quay vềphòng làm việc.Vừa mới ngồi xuống,thư ký Thanh đã lập tức vứt một chồngtài liệu lên bàn làm việc của cô.“Mau chóng đưa qua đó, phòng hộinghị số hai! Đây là tài liệu mà trợ lý Sơnđang cần gấp”“Vâng, tôi đi ngay đây!”Công việc bận rộn khiến cho DuÁnh Tuyết không có cách nào tiếp tụcnghĩ ngợi lung tung được nữa, cônhanh chóng ôm chồng tài liệu đi vềphía phòng hội nghị số hai.Đẩy cửa phòng hội nghị ra, vừamới bước vào đã nhìn thấy ngay cáingười đang ngồi ở trên ghế chủ trì hội nghị.Dưới ánh đèn mờ ảo chói lóa củamàn hình máy chiếu, anh đang nghiêmtúc nghe cấp dưới báo cáo công việc,đôi khi cau chặt mày lại.Trên tay cầmmột chiếc bút ký tên, ngòi bút nhẹnhàng rõ lên trên mặt giấy một cách vô thức.Dáng vẻ này của anh rất cuốn hút.Dường như cảm nhận được ánhmắt của cô, tâm nhìn anh nghiêng quarơi về hướng cô đang đứng.Ánh mắt của hai người họ va chạmvào nhau trong không trung.Du ÁnhTuyết kinh ngạc, cô bất chợt lấy lại tinhthần rồi vội vàng bước vào phát tài liệura cho từng người.Sau khi phát được vài bản mớidám len lén nhướng mắt lên nhìn vềphía anh.Lúc này anh lại chẳng có mộtchút vẻ khác thường nào cả, hoàn toànđặt sự chú ý vào trong công việc.Du Ánh Tuyết không khỏi có chútthất vọng.Xem ra, chuyện tối hôm qua đãhoàn toàn khiến cho tâm trí của cô rốibời rồi.Tuy nhiên, có thể thấy rằngchuyện này cũng chỉ thật sự khiến chocon tim của cô rối bời mà thôi.Có lẽđối với anh mà nói, vốn dĩ chẳng có gìđặc biệt cả…Lúc này, khi cô đang nghĩ ngợi thìTiêu Ngọc Trang bưng trà nóng bướcvào và rót cho tất cả mọi người.Du Ánh Tuyết cũng ổn định lại tinhthần, tiếp tục phát tài liệu.Lúc sắp phát đến Kiều PhongKhang, trong lòng cô lại có một sựcăng thẳng khó nói thành lời.“Tổng giám đốc Khang, đây là tàiliệu của anh”Cô cẩn trọng dè dặt đặt tài liệu xuống.Kiều Phong Khang “ừm” một tiếng.Anh không xem tài liệu mà lại quét ánhmắt lên trên người cô.Sau đó, ánh mắtanh rơi vào trên đôi môi của cô.Anh chau mày, ánh mắt hàm chứasự tìm tòi.Trong nháy mắt, tâm mắtcủa những người còn lại bên trongphòng hội nghị cũng nương theo ánhmắt anh mà hướng về phía Du Ánh Tuyết.Du Ánh Tuyết bị nhìn đến nỗi toànthân mất tự nhiên.Ánh mắt ấy củaKiều Phong Khang lại càng nóng bỏnghơn, đến nỗi cánh môi cô đều phát runvà ngứa ngáy.Tiêu Ngọc Trang đang rót nước trà,đúng lúc rót đến chỗ của hai người họ.Du Ánh Tuyết né tránh ánh mắt củaKiều Phong Khang, xoay người chuẩnbị rời đi.Bởi vì tâm trạng hoảng loạnnên cô không chú ý đến Tiêu NgọcTrang ở sau lưng, không cẩn thận đụngphải tay của cô ta.Tiêu Ngọc Trang vẫn còn nhớ đếnmối thù lúc nãy ở phòng nước bị cô uyh**p như thế nào, cô ta chỉ vờ nhưkhông cầm vững chiếc ly, khẽ hô lênmột tiếng rồi cả một ly nước được đàđổ hết lên trên tay Du Ánh Tuyết.Đó là nước sôi nóng hổi luôn đấy!“Á..” Du Ánh Tuyết bị bỏng đến nỗikhẽ thở rít một hơi, tay run một phát, tàiliệu lập tức rơi đầy xuống dưới đất.Cách một lớp áo sơ mi, nước sôithấm đẫm vào bên trong, lập tức khiếncho cổ tay của cô bị bỏng đến nỗi đỏ ửng lên.Ấn đường Kiều Phong Khang giậtnảy, trái tim thắt chặt lại: “Đưa tôi xemthử!”Hàng lông mày cau chặt lại.Trongnháy mắt, anh đã dùng tốc độ nhanhnhất để đứng dậy rồi lập tức nắm lấytay của Du Ánh Tuyết.Hoàn toàn không để tâm đến ánhmắt ngạc nhiên của người bên cạnh,ngón tay dài gỡ chiếc khuy cài ở ốngtay áo sơ mi của cô một cách thuầnthục.Sự căng thẳng và lo lắng hoảngsợ trên khuôn mặt không thể nào rõ rệthơn nữa.Du Ánh Tuyết thật sự đau đếnkhông chịu được, nhưng cô thì lại lí tríhơn anh một chút.Ở đây là phòng hội nghị đấy! Có rấtnhiều đôi mắt đang nhìn kia kìa.“Tổng giám đốc Khang… tôi khôngsao đâu” Lặng lẽ quét mắt qua nhữngngười khác.Cô nhẹ nhàng giấy tay mộtcái, muốn giữ khoảng cách và rút tay về.Lúc sáng bước ra chung một cáithang máy với anh đã khiến cho đámđồng nghiệp nói năng huyên thuyên ởsau lưng rồi.Bây giờ lại ở trước mắtbao nhiêu người như thế… khôngchừng Tiêu Ngọc Trang lại sắp sửa nóithêm điều gì nữa.“Đừng có động đậy lung tung!”Kiều Phong Khang không vui quátlên một tiếng.Tính khí của anh trước giờ đều lànhư vậy, nào có để ý đến ánh mắt củangười khác cơ chứ?Hơn nữa, càng không cho phép côlùi bước.Anh hơi dùng sức cố định tay côbên trong lòng bàn tay của mình.Tiêu Ngọc Trang vừa nhìn thấy sắcmặt đó của boss lớn thì trong lòng đãthấp thoáng đoán ra được điều gì đó.Xem ra những điều mà cô ta và ĐỗVĩnh Ái đã nói với nhau ở bên trongphòng nước chẳng hề sai, cái cô DuÁnh Tuyết này chắn là có quan hệ gì đóvới tổng giám đốc Khang..Điểm mấu chốt chết người chínhlà… bây giờ trông có vẻ là dường nhưtổng giám đốc Khang… còn để tâmđến cô hơn nhiều so với tưởng tượngcủa cô ta nữa kìalVậy thì lúc nấy cô ta đã làm cô bịthương, há chẳng phải là…Trái tim Tiêu Ngọc Trang trầmxuống, cô ta hối hận rồi.Cô ta vội vãnhanh chóng rút khăn giấy ra, khôngngừng nói xin lỗi: “Xin lỗi nhé Du ÁnhTuyết.Lúc nãy là do tôi bất cẩn quá đimất, là lỗi của tôi…“Còn đứng ngây ra đó làm cái gì?Đi mua thuốc đi!” Kiều Phong Khanglạnh lùng quét mắt về phía Tiêu NgọcTrang.Ánh mắt ấy sắc bén như mộtlưỡi dao, giống như có thể dễ dàngnhìn thấu được sự chột dạ của cô tavậy: ‘Cho cô năm phút, không muađược thì cô lập tức cút khỏi công ty!”Trong lòng Tiêu Ngọc Trang vanglên một tiếng “lộp bộp”.Cô ta khôngdám chậm trễ, lập tức đặt khăn giấyxuống rồi đầu óc tê dại chạy ra ngoài.Chết rồi, chết rồi.Lần này thật sự làchết chắc rồi!Tiêu Ngọc Trang vừa ra ngoài,những người còn lại bên trong phònghội nghị đều anh nhìn tôi và tôi nhìnanh, ai cũng không hiểu nổi chuyện gìđang xảy ra.Cuối cùng, mọi người đều tập trungánh mắt lên người của Nghiêm Danh Sơn.Hai tay Nghiêm Danh Sơn làm rađộng tác đè xuống trong không trung,†ỏ ý mọi người cứ yên lặng theo dõitình hình.Phía bên kia, Kiều Phong Khangkiên nhẫn vén ống tay áo của Du ÁnhTuyết lên.Sợ làm cô đau nên động táccủa anh vô cùng cẩn thận từ đầu đếncuối.Một lát sau… trên làn da trắng nhưtuyết, phần thịt bị bỏng ửng đỏ đến nỗinhìn mà phát hoảng.Sau khi KiềuPhong Khang nhìn thấy, màu mắt củaanh bất chợt tối sẫm lại, hô hấp trở nênnặng nề trong chớp mắt.Hay lắm! Một trợ lí thư kí nhỏ nhoimà lại dám làm cho người của anh bịthương ra nông nổi này.“Tổng giám đốc Khang, chúng tavẫn nên họp trước thì hơn..” Du ÁnhTuyết sợ làm ảnh hưởng đến mọingười, muốn kéo ống tay áo xuống.“Không cần, vết thương của cô…đợi đã!” Chủ đề nói chuyện bất chợtthay đổi.Sắc mặt của Kiều PhongKhang cũng đột nhiên thay đổi theo.Anh bất ngờ vươn tay đẩy bàn tay đangkéo ống tay áo của cô ra.Ánh mắt… chuyển dời, dán chặt lêntrên cổ tay của cô.Du Ánh Tuyết thầm kêu lên khônghay rồi, cô muốn giấu tay đi nhưng màhiển nhiên đã không còn kịp nữa.Sức lực trên tay của anh đột ngộtgia tăng, ánh mắt từ trên chiếc vòngtay tinh xảo ấy chuyển dời lên trên mặtcô.Lạnh lẽo nhự nước, không ngờ lạicòn lạnh hơn cả không khí lạnh bên†rong căn phòng hội nghị mát mẻ nàynữa.Trong lòng Du Ánh Tuyết thầm runlên ở, tối hôm đó khi đeo chiếc vòngtay vào cho cô, lời cảnh cáo uy h**pcủa anh vẫn còn văng vẳng bên tai.Hiện giờ… giống như anh thật sựsẽ chặt đứt đi bàn tay của cô vậy, côcăng thẳng đến mức bất giác cuộntròn ngón tay thon dài lại.Chỉ nghe thấy Kiều Phong Khangđột nhiên ra lệnh: “Các người ra ngoàihết cho tôi.”Lời nói này là để nói với nhữngngười còn lại, mỗi một chữ đều mangtheo sự chèn ép lạnh lẽo.Trong lòng mọi người đều đang tòmò muốn chết nhưng mà chẳng một aidám phản nghịch lại mệnh lệnh củaboss lớn vào lúc này, lại càng chẳngmột ai dám tự ý dò hỏi điều gì, bọn họlập tức thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy đira ngoài.Nghiêm Danh Sơn là người cuốicùng bước ra, anh ta cố tình ngó lơ ánhmắt cầu cứu của Du Ánh Tuyết, sau đócòn đóng cửa phòng hội nghị lại chobọn họ một cách chu đáo.Nghiêm Danh Sơn vừa bước ra,những người có chức cao đều vây lấyanh ta.“Trợ lý Sơn, cô gái nhỏ này có thânphận đặc biệt như thế, ít nhiều gì thìcậu cũng phải tiết lộ chút tin tức chochúng tôi chứ!”“Đúng đấy! Có mỗi một mình cậuđi theo như hình với bóng, toàn bộ cáitốt đều để cho một mình cậu thể hiệnhết rồi: Lỡ đâu ngày nào đó chúng tôibất cẩn đắt tội phải cô gái ấy thì phảilàm thế nào đây?”Nghiêm Danh Sơn ngó đầu nhìnvào bên trong phòng hội nghị, cáchmột lớp kính thủy tinh mờ, có thể nhìnthấy được hai bóng người mơ hồ..

Lời nói ra sau đó, âm thanh của đối

phương đã đè thấp xuống đôi chút

nhưng Du Ánh Tuyết vẫn nghe thấy rất rõ ràng.

“Mọi người có chú ý đến cổ của

tổng giám đốc Khang không? Có dấu

răng trên đó đấy! Vốn dĩ tôi còn tưởng

là một đêm k*ch t*nh với cô Hoàng

Quyên nữa chứ.

Bây giờ xem ra thì chỉ

e là tối hôm qua Du Ánh Tuyết và tổng

giám đốc Khang ở cùng với nhau.

Nếu

không thì cũng sẽ không cùng nhau

đến công ty đâu, đúng chứ?”

“.

.

” Về dấu răng này thì quả thật Du

Ánh Tuyết không có cách nào để phản bác.

Dấu răng đó thật sự là do cô cắn.

Hơn nữa, thật ra không chỉ cắn có một

cái… Cô đã cắn ít nhất ba cái, ai bảo

anh ăn h**p cô trước cơ chứ?

Nhớ lại chuyện của tối hôm qua,

Du Ánh Tuyết khó tránh khỏi có chút

chột dạ.

Nhưng mà chuyện riêng tư bị

người khác bàn luận một cách không

có điểm dừng như thế này, cô còn bị

chụp cho cái danh hiệu “bị bao nuôi”

một cách khó hiểu thì cô không thể

nào không tức giận cho được.

Cô ôm ly trà bước vào châm thêm

nước, ho một tiếng cố ý tạo ra tiếng

vang thật lớn.

Nghe thấy tiếng động, đám đông

vừa quay đầu thì nhìn thấy người đó là

cô thì sắc mặt ai nấy cũng chợt biến đổi.

Đỗ Vĩnh Ái ngượng ngùng nhìn cô:

“Ánh Tuyết, em…”

“Em đã nghe thấy hết cả rồi” Du

Ánh Tuyết tiếp lời.

Vừa châm nước vừa

quét ánh mắt về phía Tiêu Ngọc Trang

và một cô gái khác, sắc mặt không đổi:

“Mọi người cảm thấy tôi đã bị tổng

giám đốc Khang bao nuôi.

Dù sao thì tôi nói là không có thì

mọi người cũng không tin, hay là bây

giờ chúng ta đến phòng làm việc để hỏi

tổng giám đốc Khang thử xem sao?

Tổng giám đốc Khang nhất định sẽ

không nói dối để lừa mọi người đâu”

“.

.

” Sắc mặt của hai người họ đều

trở nên vô cùng khó coi.

Du Ánh Tuyết chỉ là một thực tập

sinh, nếu như có gây ra chuyện gì

không hay thì chỉ cần rời đi là được.

Nhưng hai người bọn họ phải trải qua

từng cửa ải gian nan, sát hạch hết

vòng này đến vòng khác, phỏng vấn

hết lần này đến lần khác mới được trở

thành nhân viên chính thức của Kiều Thanh.

Nếu như chuyện này mà ồn ào đến

chỗ của tổng giám đốc Khang thì

chẳng phải là mất luôn chén cơm hay sao?

“Du Ánh Tuyết, thật ra… chúng tôi

cũng chỉ là thuận miệng nói cho vui mà

thôi.

Cô tuyệt đối đừng để bụng nhé”

Tiêu Ngọc Trang là người đầu tiên xin

tha.

“Tôi biết là mọi người chỉ thuận

miệng nói cho vui thôi” Du Ánh Tuyết

châm nước xong, nhấp môi một cái rồi

mới nói: “Nhưng mà tôi đã thực sự

nghiêm túc nghe thấy những lời đó rồi”

Hai người họ đối mắt nhìn nhau,

trong lòng âm thầm kêu khổ.

Ai mà biết

cái người mới tới này lại khó chọc vào

đến như thế cơ chứ?

“Cô cũng biết đấy.

Phụ nữ chúng ta

mà, tụ lại một chỗ thì cũng chỉ là buột

miệng nói chơi chơi thôi, mọi người

cũng đều không có ác ý gì.

“Đúng đấy.

Nếu như bây giờ cô đã

nói rõ ràng rồi, mọi người đều đã biết

cô giữ mình trong sạch, tuyệt đối

không phải là cái kiểu quan hệ đó với

tổng giám đốc Khang.

Như vầy chẳng

phải là tốt rồi hay sao?

Thật ra nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng,

mối quan hệ giữa tổng giám đốc

Khang và cô Hoàng Quyên tốt đến như

thế, cũng không thể nào có kẻ thứ ba

chen chân vào được mới đúng.

Hơn

nữa, cô mới có mười tám tuổi, vẫn còn

là trẻ con cơ mà.

Tổng giám đốc Khang

cũng không thể nào yêu đương với trẻ

con đâu, đúng chứ?”

Trình độ cuốn theo chiều gió của

hai người họ cao siêu đến nỗi khiến

cho Đỗ Vĩnh Ái không ngừng tắc lưỡi.

Vốn dĩ Du Ánh Tuyết còn đang tức

đến nỗi thở hồng hộc nhưng mà lúc

này lại yên tĩnh ôm bình nước và uống,

không tiếp lời thêm nữa.

Đợi đến lúc cô

tỉnh táo lại thì hai người đó đã chuồn đi

mất từ lâu rồi.

Trên môi cũng bị nước

nóng vừa mới rót vào khi nấy làm cho

phỏng đến mức nổi mụn nước, đau

không chịu được.

Thật ra, Tiêu Ngọc Trang nói chẳng

sai một chút nào cả.

Cô và Kiều Phong Khang….

làm

sao có thể chứ?

Chuyện của tối hôm qua… hoàn

toàn chỉ là một việc ngoài ý muốn, có

lẽ là do… anh uống say mà thôi!

Du Ánh Tuyết chỉ có thể dùng lí do

này để miễn cưỡng thuyết phục bản

thân mình.

Nhưng mà, trong lòng… lại

bỗng dưng hiện lên một lớp sương mù

nhàn nhạt…

“Em không sao chứ?” Đỗ Vĩnh Ái

thấy sắc mặt của cô không được bình

thường nên lo lắng hỏi một câu.

Cô lắc đầu, chạm vào cánh môi

dưới, đau đến nỗi lại rụt tay về rồi lẩm

bẩm: “Đau chết mất, em đúng là ngốc

thật mài”

Đỗ Vĩnh Ái vỗ vỗ vào vai của cô,

dùng giọng điệu của người đã từng trải

khuyên bảo: “Mấy chuyện này cũng

chẳng có gì để phải tức giận cả.

Thật

ra mà nói, bên trong công ty chính là

như vậy.

Mỗi khi có biến động nhỏ thì

mọi người đều lan truyền đến mức xôn

xao hết cả lên.

Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi, gật

gật đầu và nói: “Em sẽ không thật sự đi

tìm tổng giám đốc Khang đâu”

“Như vậy là tốt nhất đó.

Tuyệt đối

đừng đắc tội với người khác.

Nếu

không, sau này có chịu thiệt thòi gì

cũng không biết được là ai chơi xỏ em”

Du Ánh Tuyết nghĩ ngợi rồi cảm

thấy cũng đúng.

Chỉ tới đây đi làm hơn

một tháng, cô cũng không nhất thiết

phải gây chuyện xôn xao đến mức ra đi

không vui vẻ.

Du Ánh Tuyết bưng nước quay về

phòng làm việc.

Vừa mới ngồi xuống,

thư ký Thanh đã lập tức vứt một chồng

tài liệu lên bàn làm việc của cô.

“Mau chóng đưa qua đó, phòng hội

nghị số hai! Đây là tài liệu mà trợ lý Sơn

đang cần gấp”

“Vâng, tôi đi ngay đây!”

Công việc bận rộn khiến cho Du

Ánh Tuyết không có cách nào tiếp tục

nghĩ ngợi lung tung được nữa, cô

nhanh chóng ôm chồng tài liệu đi về

phía phòng hội nghị số hai.

Đẩy cửa phòng hội nghị ra, vừa

mới bước vào đã nhìn thấy ngay cái

người đang ngồi ở trên ghế chủ trì hội nghị.

Dưới ánh đèn mờ ảo chói lóa của

màn hình máy chiếu, anh đang nghiêm

túc nghe cấp dưới báo cáo công việc,

đôi khi cau chặt mày lại.

Trên tay cầm

một chiếc bút ký tên, ngòi bút nhẹ

nhàng rõ lên trên mặt giấy một cách vô thức.

Dáng vẻ này của anh rất cuốn hút.

Dường như cảm nhận được ánh

mắt của cô, tâm nhìn anh nghiêng qua

rơi về hướng cô đang đứng.

Ánh mắt của hai người họ va chạm

vào nhau trong không trung.

Du Ánh

Tuyết kinh ngạc, cô bất chợt lấy lại tinh

thần rồi vội vàng bước vào phát tài liệu

ra cho từng người.

Sau khi phát được vài bản mới

dám len lén nhướng mắt lên nhìn về

phía anh.

Lúc này anh lại chẳng có một

chút vẻ khác thường nào cả, hoàn toàn

đặt sự chú ý vào trong công việc.

Du Ánh Tuyết không khỏi có chút

thất vọng.

Xem ra, chuyện tối hôm qua đã

hoàn toàn khiến cho tâm trí của cô rối

bời rồi.

Tuy nhiên, có thể thấy rằng

chuyện này cũng chỉ thật sự khiến cho

con tim của cô rối bời mà thôi.

Có lẽ

đối với anh mà nói, vốn dĩ chẳng có gì

đặc biệt cả…

Lúc này, khi cô đang nghĩ ngợi thì

Tiêu Ngọc Trang bưng trà nóng bước

vào và rót cho tất cả mọi người.

Du Ánh Tuyết cũng ổn định lại tinh

thần, tiếp tục phát tài liệu.

Lúc sắp phát đến Kiều Phong

Khang, trong lòng cô lại có một sự

căng thẳng khó nói thành lời.

“Tổng giám đốc Khang, đây là tài

liệu của anh”

Cô cẩn trọng dè dặt đặt tài liệu xuống.

Kiều Phong Khang “ừm” một tiếng.

Anh không xem tài liệu mà lại quét ánh

mắt lên trên người cô.

Sau đó, ánh mắt

anh rơi vào trên đôi môi của cô.

Anh chau mày, ánh mắt hàm chứa

sự tìm tòi.

Trong nháy mắt, tâm mắt

của những người còn lại bên trong

phòng hội nghị cũng nương theo ánh

mắt anh mà hướng về phía Du Ánh Tuyết.

Du Ánh Tuyết bị nhìn đến nỗi toàn

thân mất tự nhiên.

Ánh mắt ấy của

Kiều Phong Khang lại càng nóng bỏng

hơn, đến nỗi cánh môi cô đều phát run

và ngứa ngáy.

Tiêu Ngọc Trang đang rót nước trà,

đúng lúc rót đến chỗ của hai người họ.

Du Ánh Tuyết né tránh ánh mắt của

Kiều Phong Khang, xoay người chuẩn

bị rời đi.

Bởi vì tâm trạng hoảng loạn

nên cô không chú ý đến Tiêu Ngọc

Trang ở sau lưng, không cẩn thận đụng

phải tay của cô ta.

Tiêu Ngọc Trang vẫn còn nhớ đến

mối thù lúc nãy ở phòng nước bị cô uy

h**p như thế nào, cô ta chỉ vờ như

không cầm vững chiếc ly, khẽ hô lên

một tiếng rồi cả một ly nước được đà

đổ hết lên trên tay Du Ánh Tuyết.

Đó là nước sôi nóng hổi luôn đấy!

“Á.

.

” Du Ánh Tuyết bị bỏng đến nỗi

khẽ thở rít một hơi, tay run một phát, tài

liệu lập tức rơi đầy xuống dưới đất.

Cách một lớp áo sơ mi, nước sôi

thấm đẫm vào bên trong, lập tức khiến

cho cổ tay của cô bị bỏng đến nỗi đỏ ửng lên.

Ấn đường Kiều Phong Khang giật

nảy, trái tim thắt chặt lại: “Đưa tôi xem

thử!”

Hàng lông mày cau chặt lại.

Trong

nháy mắt, anh đã dùng tốc độ nhanh

nhất để đứng dậy rồi lập tức nắm lấy

tay của Du Ánh Tuyết.

Hoàn toàn không để tâm đến ánh

mắt ngạc nhiên của người bên cạnh,

ngón tay dài gỡ chiếc khuy cài ở ống

tay áo sơ mi của cô một cách thuần

thục.

Sự căng thẳng và lo lắng hoảng

sợ trên khuôn mặt không thể nào rõ rệt

hơn nữa.

Du Ánh Tuyết thật sự đau đến

không chịu được, nhưng cô thì lại lí trí

hơn anh một chút.

Ở đây là phòng hội nghị đấy! Có rất

nhiều đôi mắt đang nhìn kia kìa.

“Tổng giám đốc Khang… tôi không

sao đâu” Lặng lẽ quét mắt qua những

người khác.

Cô nhẹ nhàng giấy tay một

cái, muốn giữ khoảng cách và rút tay về.

Lúc sáng bước ra chung một cái

thang máy với anh đã khiến cho đám

đồng nghiệp nói năng huyên thuyên ở

sau lưng rồi.

Bây giờ lại ở trước mắt

bao nhiêu người như thế… không

chừng Tiêu Ngọc Trang lại sắp sửa nói

thêm điều gì nữa.

“Đừng có động đậy lung tung!”

Kiều Phong Khang không vui quát

lên một tiếng.

Tính khí của anh trước giờ đều là

như vậy, nào có để ý đến ánh mắt của

người khác cơ chứ?

Hơn nữa, càng không cho phép cô

lùi bước.

Anh hơi dùng sức cố định tay cô

bên trong lòng bàn tay của mình.

Tiêu Ngọc Trang vừa nhìn thấy sắc

mặt đó của boss lớn thì trong lòng đã

thấp thoáng đoán ra được điều gì đó.

Xem ra những điều mà cô ta và Đỗ

Vĩnh Ái đã nói với nhau ở bên trong

phòng nước chẳng hề sai, cái cô Du

Ánh Tuyết này chắn là có quan hệ gì đó

với tổng giám đốc Khang.

.

Điểm mấu chốt chết người chính

là… bây giờ trông có vẻ là dường như

tổng giám đốc Khang… còn để tâm

đến cô hơn nhiều so với tưởng tượng

của cô ta nữa kìal

Vậy thì lúc nấy cô ta đã làm cô bị

thương, há chẳng phải là…

Trái tim Tiêu Ngọc Trang trầm

xuống, cô ta hối hận rồi.

Cô ta vội vã

nhanh chóng rút khăn giấy ra, không

ngừng nói xin lỗi: “Xin lỗi nhé Du Ánh

Tuyết.

Lúc nãy là do tôi bất cẩn quá đi

mất, là lỗi của tôi…

“Còn đứng ngây ra đó làm cái gì?

Đi mua thuốc đi!” Kiều Phong Khang

lạnh lùng quét mắt về phía Tiêu Ngọc

Trang.

Ánh mắt ấy sắc bén như một

lưỡi dao, giống như có thể dễ dàng

nhìn thấu được sự chột dạ của cô ta

vậy: ‘Cho cô năm phút, không mua

được thì cô lập tức cút khỏi công ty!”

Trong lòng Tiêu Ngọc Trang vang

lên một tiếng “lộp bộp”.

Cô ta không

dám chậm trễ, lập tức đặt khăn giấy

xuống rồi đầu óc tê dại chạy ra ngoài.

Chết rồi, chết rồi.

Lần này thật sự là

chết chắc rồi!

Tiêu Ngọc Trang vừa ra ngoài,

những người còn lại bên trong phòng

hội nghị đều anh nhìn tôi và tôi nhìn

anh, ai cũng không hiểu nổi chuyện gì

đang xảy ra.

Cuối cùng, mọi người đều tập trung

ánh mắt lên người của Nghiêm Danh Sơn.

Hai tay Nghiêm Danh Sơn làm ra

động tác đè xuống trong không trung,

†ỏ ý mọi người cứ yên lặng theo dõi

tình hình.

Phía bên kia, Kiều Phong Khang

kiên nhẫn vén ống tay áo của Du Ánh

Tuyết lên.

Sợ làm cô đau nên động tác

của anh vô cùng cẩn thận từ đầu đến

cuối.

Một lát sau… trên làn da trắng như

tuyết, phần thịt bị bỏng ửng đỏ đến nỗi

nhìn mà phát hoảng.

Sau khi Kiều

Phong Khang nhìn thấy, màu mắt của

anh bất chợt tối sẫm lại, hô hấp trở nên

nặng nề trong chớp mắt.

Hay lắm! Một trợ lí thư kí nhỏ nhoi

mà lại dám làm cho người của anh bị

thương ra nông nổi này.

“Tổng giám đốc Khang, chúng ta

vẫn nên họp trước thì hơn.

.

” Du Ánh

Tuyết sợ làm ảnh hưởng đến mọi

người, muốn kéo ống tay áo xuống.

“Không cần, vết thương của cô…

đợi đã!” Chủ đề nói chuyện bất chợt

thay đổi.

Sắc mặt của Kiều Phong

Khang cũng đột nhiên thay đổi theo.

Anh bất ngờ vươn tay đẩy bàn tay đang

kéo ống tay áo của cô ra.

Ánh mắt… chuyển dời, dán chặt lên

trên cổ tay của cô.

Du Ánh Tuyết thầm kêu lên không

hay rồi, cô muốn giấu tay đi nhưng mà

hiển nhiên đã không còn kịp nữa.

Sức lực trên tay của anh đột ngột

gia tăng, ánh mắt từ trên chiếc vòng

tay tinh xảo ấy chuyển dời lên trên mặt

cô.

Lạnh lẽo nhự nước, không ngờ lại

còn lạnh hơn cả không khí lạnh bên

†rong căn phòng hội nghị mát mẻ này

nữa.

Trong lòng Du Ánh Tuyết thầm run

lên ở, tối hôm đó khi đeo chiếc vòng

tay vào cho cô, lời cảnh cáo uy h**p

của anh vẫn còn văng vẳng bên tai.

Hiện giờ… giống như anh thật sự

sẽ chặt đứt đi bàn tay của cô vậy, cô

căng thẳng đến mức bất giác cuộn

tròn ngón tay thon dài lại.

Chỉ nghe thấy Kiều Phong Khang

đột nhiên ra lệnh: “Các người ra ngoài

hết cho tôi.

Lời nói này là để nói với những

người còn lại, mỗi một chữ đều mang

theo sự chèn ép lạnh lẽo.

Trong lòng mọi người đều đang tò

mò muốn chết nhưng mà chẳng một ai

dám phản nghịch lại mệnh lệnh của

boss lớn vào lúc này, lại càng chẳng

một ai dám tự ý dò hỏi điều gì, bọn họ

lập tức thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy đi

ra ngoài.

Nghiêm Danh Sơn là người cuối

cùng bước ra, anh ta cố tình ngó lơ ánh

mắt cầu cứu của Du Ánh Tuyết, sau đó

còn đóng cửa phòng hội nghị lại cho

bọn họ một cách chu đáo.

Nghiêm Danh Sơn vừa bước ra,

những người có chức cao đều vây lấy

anh ta.

“Trợ lý Sơn, cô gái nhỏ này có thân

phận đặc biệt như thế, ít nhiều gì thì

cậu cũng phải tiết lộ chút tin tức cho

chúng tôi chứ!”

“Đúng đấy! Có mỗi một mình cậu

đi theo như hình với bóng, toàn bộ cái

tốt đều để cho một mình cậu thể hiện

hết rồi: Lỡ đâu ngày nào đó chúng tôi

bất cẩn đắt tội phải cô gái ấy thì phải

làm thế nào đây?”

Nghiêm Danh Sơn ngó đầu nhìn

vào bên trong phòng hội nghị, cách

một lớp kính thủy tinh mờ, có thể nhìn

thấy được hai bóng người mơ hồ.

.

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: AutumnTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong biệt thự tràn ngập khí thế, Du Ánh Tuyết mới tắm xong, mái tóc của cô còn ẩm ướt, ngồi khoanh chân làm tổ trên ghế sofa xem TV. Lúc đang xem tivi tới thất thần, bỗng nhiên tất cả người giúp việc trong biệt thự vội vã chạy ra, vẻ mặt mọi người đều căng thẳng. Du Ánh Tuyết quay đầu thấy vẻ mặt mọi người, lập tức hiểu rõ là có chuyện gì. Trong miệng ngậm một quả nho còn chưa kịp nuốt xuống, thì tắt TV luôn, đứng dậy rời khỏi ghế sofa muốn lên trên tầng. Nhưng mà… Đã không kịp. Cửa trong biệt thự được người ta kéo từ bên trong. “Chào mừng ngày trở về. ”Ngay ngắn chỉnh tề, giọng nói cung kính lập tức vang lên, tràn ngập khí thế. Người đàn ông được nghênh đón với chiến trận lớn, thân hình thẳng tắp, cao khoảng một mét tám mươi lăm. Dưới sự vây quanh của mọi người, người đàn ông ăn mặc nghiêm chỉnh chậm rãi bước tới. Trên gương mặt tuấn tú cương nghị, cũng không có quá nhiều biểu cảm. Chỉ nhìn một lượt xung quanh, lập tức dời mắt nhìn Du Ánh Tuyết đang đứng thẳng không cử động trong… Lời nói ra sau đó, âm thanh của đốiphương đã đè thấp xuống đôi chútnhưng Du Ánh Tuyết vẫn nghe thấy rất rõ ràng.“Mọi người có chú ý đến cổ củatổng giám đốc Khang không? Có dấurăng trên đó đấy! Vốn dĩ tôi còn tưởnglà một đêm k*ch t*nh với cô HoàngQuyên nữa chứ.Bây giờ xem ra thì chỉe là tối hôm qua Du Ánh Tuyết và tổnggiám đốc Khang ở cùng với nhau.Nếukhông thì cũng sẽ không cùng nhauđến công ty đâu, đúng chứ?”“..” Về dấu răng này thì quả thật DuÁnh Tuyết không có cách nào để phản bác.Dấu răng đó thật sự là do cô cắn.Hơn nữa, thật ra không chỉ cắn có mộtcái… Cô đã cắn ít nhất ba cái, ai bảoanh ăn h**p cô trước cơ chứ?Nhớ lại chuyện của tối hôm qua,Du Ánh Tuyết khó tránh khỏi có chútchột dạ.Nhưng mà chuyện riêng tư bịngười khác bàn luận một cách khôngcó điểm dừng như thế này, cô còn bịchụp cho cái danh hiệu “bị bao nuôi”một cách khó hiểu thì cô không thểnào không tức giận cho được.Cô ôm ly trà bước vào châm thêmnước, ho một tiếng cố ý tạo ra tiếngvang thật lớn.Nghe thấy tiếng động, đám đôngvừa quay đầu thì nhìn thấy người đó làcô thì sắc mặt ai nấy cũng chợt biến đổi.Đỗ Vĩnh Ái ngượng ngùng nhìn cô:“Ánh Tuyết, em…”“Em đã nghe thấy hết cả rồi” DuÁnh Tuyết tiếp lời.Vừa châm nước vừaquét ánh mắt về phía Tiêu Ngọc Trangvà một cô gái khác, sắc mặt không đổi:“Mọi người cảm thấy tôi đã bị tổnggiám đốc Khang bao nuôi.Dù sao thì tôi nói là không có thìmọi người cũng không tin, hay là bâygiờ chúng ta đến phòng làm việc để hỏitổng giám đốc Khang thử xem sao?Tổng giám đốc Khang nhất định sẽkhông nói dối để lừa mọi người đâu”“..” Sắc mặt của hai người họ đềutrở nên vô cùng khó coi.Du Ánh Tuyết chỉ là một thực tậpsinh, nếu như có gây ra chuyện gìkhông hay thì chỉ cần rời đi là được.Nhưng hai người bọn họ phải trải quatừng cửa ải gian nan, sát hạch hếtvòng này đến vòng khác, phỏng vấnhết lần này đến lần khác mới được trởthành nhân viên chính thức của Kiều Thanh.Nếu như chuyện này mà ồn ào đếnchỗ của tổng giám đốc Khang thìchẳng phải là mất luôn chén cơm hay sao?“Du Ánh Tuyết, thật ra… chúng tôicũng chỉ là thuận miệng nói cho vui màthôi.Cô tuyệt đối đừng để bụng nhé”Tiêu Ngọc Trang là người đầu tiên xintha.“Tôi biết là mọi người chỉ thuậnmiệng nói cho vui thôi” Du Ánh Tuyếtchâm nước xong, nhấp môi một cái rồimới nói: “Nhưng mà tôi đã thực sựnghiêm túc nghe thấy những lời đó rồi”Hai người họ đối mắt nhìn nhau,trong lòng âm thầm kêu khổ.Ai mà biếtcái người mới tới này lại khó chọc vàođến như thế cơ chứ?“Cô cũng biết đấy.Phụ nữ chúng tamà, tụ lại một chỗ thì cũng chỉ là buộtmiệng nói chơi chơi thôi, mọi ngườicũng đều không có ác ý gì.”“Đúng đấy.Nếu như bây giờ cô đãnói rõ ràng rồi, mọi người đều đã biếtcô giữ mình trong sạch, tuyệt đốikhông phải là cái kiểu quan hệ đó vớitổng giám đốc Khang.Như vầy chẳngphải là tốt rồi hay sao?Thật ra nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng,mối quan hệ giữa tổng giám đốcKhang và cô Hoàng Quyên tốt đến nhưthế, cũng không thể nào có kẻ thứ bachen chân vào được mới đúng.Hơnnữa, cô mới có mười tám tuổi, vẫn cònlà trẻ con cơ mà.Tổng giám đốc Khangcũng không thể nào yêu đương với trẻcon đâu, đúng chứ?”Trình độ cuốn theo chiều gió củahai người họ cao siêu đến nỗi khiếncho Đỗ Vĩnh Ái không ngừng tắc lưỡi.Vốn dĩ Du Ánh Tuyết còn đang tứcđến nỗi thở hồng hộc nhưng mà lúcnày lại yên tĩnh ôm bình nước và uống,không tiếp lời thêm nữa.Đợi đến lúc côtỉnh táo lại thì hai người đó đã chuồn đimất từ lâu rồi.Trên môi cũng bị nướcnóng vừa mới rót vào khi nấy làm chophỏng đến mức nổi mụn nước, đaukhông chịu được.Thật ra, Tiêu Ngọc Trang nói chẳngsai một chút nào cả.Cô và Kiều Phong Khang….làmsao có thể chứ?Chuyện của tối hôm qua… hoàntoàn chỉ là một việc ngoài ý muốn, cólẽ là do… anh uống say mà thôi!Du Ánh Tuyết chỉ có thể dùng lí donày để miễn cưỡng thuyết phục bảnthân mình.Nhưng mà, trong lòng… lạibỗng dưng hiện lên một lớp sương mùnhàn nhạt…“Em không sao chứ?” Đỗ Vĩnh Áithấy sắc mặt của cô không được bìnhthường nên lo lắng hỏi một câu.Cô lắc đầu, chạm vào cánh môidưới, đau đến nỗi lại rụt tay về rồi lẩmbẩm: “Đau chết mất, em đúng là ngốcthật mài”Đỗ Vĩnh Ái vỗ vỗ vào vai của cô,dùng giọng điệu của người đã từng trảikhuyên bảo: “Mấy chuyện này cũngchẳng có gì để phải tức giận cả.Thậtra mà nói, bên trong công ty chính lànhư vậy.Mỗi khi có biến động nhỏ thìmọi người đều lan truyền đến mức xônxao hết cả lên.”Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi, gậtgật đầu và nói: “Em sẽ không thật sự đitìm tổng giám đốc Khang đâu”“Như vậy là tốt nhất đó.Tuyệt đốiđừng đắc tội với người khác.Nếukhông, sau này có chịu thiệt thòi gìcũng không biết được là ai chơi xỏ em”Du Ánh Tuyết nghĩ ngợi rồi cảmthấy cũng đúng.Chỉ tới đây đi làm hơnmột tháng, cô cũng không nhất thiếtphải gây chuyện xôn xao đến mức ra đikhông vui vẻ.Du Ánh Tuyết bưng nước quay vềphòng làm việc.Vừa mới ngồi xuống,thư ký Thanh đã lập tức vứt một chồngtài liệu lên bàn làm việc của cô.“Mau chóng đưa qua đó, phòng hộinghị số hai! Đây là tài liệu mà trợ lý Sơnđang cần gấp”“Vâng, tôi đi ngay đây!”Công việc bận rộn khiến cho DuÁnh Tuyết không có cách nào tiếp tụcnghĩ ngợi lung tung được nữa, cônhanh chóng ôm chồng tài liệu đi vềphía phòng hội nghị số hai.Đẩy cửa phòng hội nghị ra, vừamới bước vào đã nhìn thấy ngay cáingười đang ngồi ở trên ghế chủ trì hội nghị.Dưới ánh đèn mờ ảo chói lóa củamàn hình máy chiếu, anh đang nghiêmtúc nghe cấp dưới báo cáo công việc,đôi khi cau chặt mày lại.Trên tay cầmmột chiếc bút ký tên, ngòi bút nhẹnhàng rõ lên trên mặt giấy một cách vô thức.Dáng vẻ này của anh rất cuốn hút.Dường như cảm nhận được ánhmắt của cô, tâm nhìn anh nghiêng quarơi về hướng cô đang đứng.Ánh mắt của hai người họ va chạmvào nhau trong không trung.Du ÁnhTuyết kinh ngạc, cô bất chợt lấy lại tinhthần rồi vội vàng bước vào phát tài liệura cho từng người.Sau khi phát được vài bản mớidám len lén nhướng mắt lên nhìn vềphía anh.Lúc này anh lại chẳng có mộtchút vẻ khác thường nào cả, hoàn toànđặt sự chú ý vào trong công việc.Du Ánh Tuyết không khỏi có chútthất vọng.Xem ra, chuyện tối hôm qua đãhoàn toàn khiến cho tâm trí của cô rốibời rồi.Tuy nhiên, có thể thấy rằngchuyện này cũng chỉ thật sự khiến chocon tim của cô rối bời mà thôi.Có lẽđối với anh mà nói, vốn dĩ chẳng có gìđặc biệt cả…Lúc này, khi cô đang nghĩ ngợi thìTiêu Ngọc Trang bưng trà nóng bướcvào và rót cho tất cả mọi người.Du Ánh Tuyết cũng ổn định lại tinhthần, tiếp tục phát tài liệu.Lúc sắp phát đến Kiều PhongKhang, trong lòng cô lại có một sựcăng thẳng khó nói thành lời.“Tổng giám đốc Khang, đây là tàiliệu của anh”Cô cẩn trọng dè dặt đặt tài liệu xuống.Kiều Phong Khang “ừm” một tiếng.Anh không xem tài liệu mà lại quét ánhmắt lên trên người cô.Sau đó, ánh mắtanh rơi vào trên đôi môi của cô.Anh chau mày, ánh mắt hàm chứasự tìm tòi.Trong nháy mắt, tâm mắtcủa những người còn lại bên trongphòng hội nghị cũng nương theo ánhmắt anh mà hướng về phía Du Ánh Tuyết.Du Ánh Tuyết bị nhìn đến nỗi toànthân mất tự nhiên.Ánh mắt ấy củaKiều Phong Khang lại càng nóng bỏnghơn, đến nỗi cánh môi cô đều phát runvà ngứa ngáy.Tiêu Ngọc Trang đang rót nước trà,đúng lúc rót đến chỗ của hai người họ.Du Ánh Tuyết né tránh ánh mắt củaKiều Phong Khang, xoay người chuẩnbị rời đi.Bởi vì tâm trạng hoảng loạnnên cô không chú ý đến Tiêu NgọcTrang ở sau lưng, không cẩn thận đụngphải tay của cô ta.Tiêu Ngọc Trang vẫn còn nhớ đếnmối thù lúc nãy ở phòng nước bị cô uyh**p như thế nào, cô ta chỉ vờ nhưkhông cầm vững chiếc ly, khẽ hô lênmột tiếng rồi cả một ly nước được đàđổ hết lên trên tay Du Ánh Tuyết.Đó là nước sôi nóng hổi luôn đấy!“Á..” Du Ánh Tuyết bị bỏng đến nỗikhẽ thở rít một hơi, tay run một phát, tàiliệu lập tức rơi đầy xuống dưới đất.Cách một lớp áo sơ mi, nước sôithấm đẫm vào bên trong, lập tức khiếncho cổ tay của cô bị bỏng đến nỗi đỏ ửng lên.Ấn đường Kiều Phong Khang giậtnảy, trái tim thắt chặt lại: “Đưa tôi xemthử!”Hàng lông mày cau chặt lại.Trongnháy mắt, anh đã dùng tốc độ nhanhnhất để đứng dậy rồi lập tức nắm lấytay của Du Ánh Tuyết.Hoàn toàn không để tâm đến ánhmắt ngạc nhiên của người bên cạnh,ngón tay dài gỡ chiếc khuy cài ở ốngtay áo sơ mi của cô một cách thuầnthục.Sự căng thẳng và lo lắng hoảngsợ trên khuôn mặt không thể nào rõ rệthơn nữa.Du Ánh Tuyết thật sự đau đếnkhông chịu được, nhưng cô thì lại lí tríhơn anh một chút.Ở đây là phòng hội nghị đấy! Có rấtnhiều đôi mắt đang nhìn kia kìa.“Tổng giám đốc Khang… tôi khôngsao đâu” Lặng lẽ quét mắt qua nhữngngười khác.Cô nhẹ nhàng giấy tay mộtcái, muốn giữ khoảng cách và rút tay về.Lúc sáng bước ra chung một cáithang máy với anh đã khiến cho đámđồng nghiệp nói năng huyên thuyên ởsau lưng rồi.Bây giờ lại ở trước mắtbao nhiêu người như thế… khôngchừng Tiêu Ngọc Trang lại sắp sửa nóithêm điều gì nữa.“Đừng có động đậy lung tung!”Kiều Phong Khang không vui quátlên một tiếng.Tính khí của anh trước giờ đều lànhư vậy, nào có để ý đến ánh mắt củangười khác cơ chứ?Hơn nữa, càng không cho phép côlùi bước.Anh hơi dùng sức cố định tay côbên trong lòng bàn tay của mình.Tiêu Ngọc Trang vừa nhìn thấy sắcmặt đó của boss lớn thì trong lòng đãthấp thoáng đoán ra được điều gì đó.Xem ra những điều mà cô ta và ĐỗVĩnh Ái đã nói với nhau ở bên trongphòng nước chẳng hề sai, cái cô DuÁnh Tuyết này chắn là có quan hệ gì đóvới tổng giám đốc Khang..Điểm mấu chốt chết người chínhlà… bây giờ trông có vẻ là dường nhưtổng giám đốc Khang… còn để tâmđến cô hơn nhiều so với tưởng tượngcủa cô ta nữa kìalVậy thì lúc nấy cô ta đã làm cô bịthương, há chẳng phải là…Trái tim Tiêu Ngọc Trang trầmxuống, cô ta hối hận rồi.Cô ta vội vãnhanh chóng rút khăn giấy ra, khôngngừng nói xin lỗi: “Xin lỗi nhé Du ÁnhTuyết.Lúc nãy là do tôi bất cẩn quá đimất, là lỗi của tôi…“Còn đứng ngây ra đó làm cái gì?Đi mua thuốc đi!” Kiều Phong Khanglạnh lùng quét mắt về phía Tiêu NgọcTrang.Ánh mắt ấy sắc bén như mộtlưỡi dao, giống như có thể dễ dàngnhìn thấu được sự chột dạ của cô tavậy: ‘Cho cô năm phút, không muađược thì cô lập tức cút khỏi công ty!”Trong lòng Tiêu Ngọc Trang vanglên một tiếng “lộp bộp”.Cô ta khôngdám chậm trễ, lập tức đặt khăn giấyxuống rồi đầu óc tê dại chạy ra ngoài.Chết rồi, chết rồi.Lần này thật sự làchết chắc rồi!Tiêu Ngọc Trang vừa ra ngoài,những người còn lại bên trong phònghội nghị đều anh nhìn tôi và tôi nhìnanh, ai cũng không hiểu nổi chuyện gìđang xảy ra.Cuối cùng, mọi người đều tập trungánh mắt lên người của Nghiêm Danh Sơn.Hai tay Nghiêm Danh Sơn làm rađộng tác đè xuống trong không trung,†ỏ ý mọi người cứ yên lặng theo dõitình hình.Phía bên kia, Kiều Phong Khangkiên nhẫn vén ống tay áo của Du ÁnhTuyết lên.Sợ làm cô đau nên động táccủa anh vô cùng cẩn thận từ đầu đếncuối.Một lát sau… trên làn da trắng nhưtuyết, phần thịt bị bỏng ửng đỏ đến nỗinhìn mà phát hoảng.Sau khi KiềuPhong Khang nhìn thấy, màu mắt củaanh bất chợt tối sẫm lại, hô hấp trở nênnặng nề trong chớp mắt.Hay lắm! Một trợ lí thư kí nhỏ nhoimà lại dám làm cho người của anh bịthương ra nông nổi này.“Tổng giám đốc Khang, chúng tavẫn nên họp trước thì hơn..” Du ÁnhTuyết sợ làm ảnh hưởng đến mọingười, muốn kéo ống tay áo xuống.“Không cần, vết thương của cô…đợi đã!” Chủ đề nói chuyện bất chợtthay đổi.Sắc mặt của Kiều PhongKhang cũng đột nhiên thay đổi theo.Anh bất ngờ vươn tay đẩy bàn tay đangkéo ống tay áo của cô ra.Ánh mắt… chuyển dời, dán chặt lêntrên cổ tay của cô.Du Ánh Tuyết thầm kêu lên khônghay rồi, cô muốn giấu tay đi nhưng màhiển nhiên đã không còn kịp nữa.Sức lực trên tay của anh đột ngộtgia tăng, ánh mắt từ trên chiếc vòngtay tinh xảo ấy chuyển dời lên trên mặtcô.Lạnh lẽo nhự nước, không ngờ lạicòn lạnh hơn cả không khí lạnh bên†rong căn phòng hội nghị mát mẻ nàynữa.Trong lòng Du Ánh Tuyết thầm runlên ở, tối hôm đó khi đeo chiếc vòngtay vào cho cô, lời cảnh cáo uy h**pcủa anh vẫn còn văng vẳng bên tai.Hiện giờ… giống như anh thật sựsẽ chặt đứt đi bàn tay của cô vậy, côcăng thẳng đến mức bất giác cuộntròn ngón tay thon dài lại.Chỉ nghe thấy Kiều Phong Khangđột nhiên ra lệnh: “Các người ra ngoàihết cho tôi.”Lời nói này là để nói với nhữngngười còn lại, mỗi một chữ đều mangtheo sự chèn ép lạnh lẽo.Trong lòng mọi người đều đang tòmò muốn chết nhưng mà chẳng một aidám phản nghịch lại mệnh lệnh củaboss lớn vào lúc này, lại càng chẳngmột ai dám tự ý dò hỏi điều gì, bọn họlập tức thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy đira ngoài.Nghiêm Danh Sơn là người cuốicùng bước ra, anh ta cố tình ngó lơ ánhmắt cầu cứu của Du Ánh Tuyết, sau đócòn đóng cửa phòng hội nghị lại chobọn họ một cách chu đáo.Nghiêm Danh Sơn vừa bước ra,những người có chức cao đều vây lấyanh ta.“Trợ lý Sơn, cô gái nhỏ này có thânphận đặc biệt như thế, ít nhiều gì thìcậu cũng phải tiết lộ chút tin tức chochúng tôi chứ!”“Đúng đấy! Có mỗi một mình cậuđi theo như hình với bóng, toàn bộ cáitốt đều để cho một mình cậu thể hiệnhết rồi: Lỡ đâu ngày nào đó chúng tôibất cẩn đắt tội phải cô gái ấy thì phảilàm thế nào đây?”Nghiêm Danh Sơn ngó đầu nhìnvào bên trong phòng hội nghị, cáchmột lớp kính thủy tinh mờ, có thể nhìnthấy được hai bóng người mơ hồ..

Chương 55: Thân Phận Đặc Biệt