“Bé con, trông em đẹp quá…” Trong bóng tối, giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông rơi vào tai của Tô Ánh Nguyệt. Người phụ nữ quỳ gối trước đầu giường, hai tay bị trói chặt bởi thắt lưng, còn đôi mắt thì bị che kín bởi dải ruy băng màu đen. Sau khi thị lực bị tước đoạt, các giác quan của cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Cô co người lại, cuộn tròn cơ thể, cảm nhận những cơn đau âm ỉ đang lan tràn khắp thân mình. Trong sự tăm tối, cô chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rình rập ở sau lưng mình cùng với xúc cảm của bàn tay đang m*n tr*n bờ lưng trần của cô. “Ngoan nào, đổi sang tư thế khác đi.” … Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bừng mở mắt, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô che đi hai gò má đang nóng bừng của mình. Đã năm năm trôi qua rồi, vì sao cô vẫn mơ thấy ác mộng này? Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chất lỏng mát lạnh khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô cầm cốc nước, định xuống dưới lầu rót nước. “Con không muốn! Con không muốn gả cho tên b**n th** già khắm già…
Chương 253: Cô Sẽ Lựa Chọn Như Thế Nào
Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão CôngTác giả: Vân Mị TrứTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Bé con, trông em đẹp quá…” Trong bóng tối, giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông rơi vào tai của Tô Ánh Nguyệt. Người phụ nữ quỳ gối trước đầu giường, hai tay bị trói chặt bởi thắt lưng, còn đôi mắt thì bị che kín bởi dải ruy băng màu đen. Sau khi thị lực bị tước đoạt, các giác quan của cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Cô co người lại, cuộn tròn cơ thể, cảm nhận những cơn đau âm ỉ đang lan tràn khắp thân mình. Trong sự tăm tối, cô chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rình rập ở sau lưng mình cùng với xúc cảm của bàn tay đang m*n tr*n bờ lưng trần của cô. “Ngoan nào, đổi sang tư thế khác đi.” … Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bừng mở mắt, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô che đi hai gò má đang nóng bừng của mình. Đã năm năm trôi qua rồi, vì sao cô vẫn mơ thấy ác mộng này? Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chất lỏng mát lạnh khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô cầm cốc nước, định xuống dưới lầu rót nước. “Con không muốn! Con không muốn gả cho tên b**n th** già khắm già… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Không có tội nên được thả ra?”Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: “Cậu có phải đã nghe lầm hay không?”“Sao Tô Huyền Anh I có thể không có tội mà được thả ra chứ?”Cô là nhân chứng trong chuyện bắt cóc Lạc Hân, một khi cô không lật lại lời khai, cũng không có bãi bỏ tố cáo, chứng cứ vô cùng chính xác thì làm sao Tô Huyền Anh có thể không có tội mà được thả ra?“Thật sự”Âm thanh Lạc Vân Trạch bên kia điện thoại rất tức giận nói: “Nghe nói bố của Tô Huyền Anh xuất ra một phần thư giám định Tô Huyền Anh bị bệnh tâm thần, đi qua xác minh, Tô Huyền Anh có một đoạn tính nóng nảy điên cuồng lo lắng, thời điểm lập mưu bắt cóc chị gái của tôi là thời điểm cô ta phát bệnh”“Tô Ánh Nguyệt, cô nói điều này chẳng lẽ không phải là đang nói láo hay sao?”“Tại sao có thể dạng này!”Điện thoại bên này, Tô Ánh Nguyệt nắm chặt điện thoại di động trong tay.Chẳng thể trách vừa rồi khi cô vừa mới đi ra khỏi bệnh viện tâm thầm cùng Hàn Thanh Vân, thì cô nhìn thấy xe của Tô Tuấn Thành.Thì ra, Tô Tuấn Thành đến bệnh viện tâm thần lần này không phải là vì tìm chứng cứ năm viện của cô, mà là tìm chứng minh Tô Huyền Anh có bệnh tâm thần.Cô nhắm mắt lại nói: “Cậu trước tiên cứ tỉnh táo đã, tôi sế suy nghĩ biện pháp.”“Vâng!”Lạc Vân Trạch bên kia điện thoại cắt chặt hàm răng nói: “Tô Ánh Nguyệt, chị gái tôi đều như vậy rồi, tôi không hy vọng kẻ cầm đầu có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.”“Đương nhiên, chuyện này kỳ thực cũng không có quan hệ gì với cô, cố có khả năng giúp thì giúp.”“Nếu như thật sự không có biện phái Tôi sẽ đi cá chết lưới rách với Tô Huyền Anh kia, dù sao mạng của tôi cũng chỉ là mạng quèn.”Lời nói của cậu bé mang theo khí thế của tuổi trẻ, để cho Tô Ánh.Nguyệt nhíu chặt lông mày hơn: “Lạc Hân sẽ không hy vọng nghe được lời nói này của cậu.”Nói xong, cô thở dài: “Trước tiên cậu cứ sắp xếp bố và mẹ của cậu, chờ tin tức của tôi.”Nói xong câu đó, cô cũng không đợi Lạc Vân Trạch phản ứng thì trực tiếp cúp điện thoại.Hàn Thanh Vân trước mặt cô nhíu chặt lông mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”“Bác sĩ Hàn”Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn xem anh ta: “Ngài có biết gián đoạn tính nóng nảy điên cưồng lo lắng không?”Hành Thanh Vân ngồi ở trước mặt cô cười nói bệnh này sao?”“Không phải.”Cô mím môi, kể lại rõ ràng lời của Lạc Vân Trạch ở trong điện thoại cho Hàn Thanh Vân nghe.“Bác sĩ Hàn, loại tình huống này thì nên làm cái gì?”“Cô hỏi tôi xem như đã hỏi đúng người.”Hàn Thanh Vân bưng ly cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm rồi nói: “Tôi rất có nghiên cứu ở phương diện này”“Giao người bệnh này cho tôi, nếu như cô ta có bệnh, tôi có thể chữa khỏi cô ta, đề cô ta trở về ngồi tù một lần nữa: “Nếu như cô ta không có bệnh… Tôi sẽ để cho cô ta được như ý muốn: Thời điểm nói đến từ “Được như ý muốn”, trên mặt Hàn Thanh Vân nổi lên nụ cười quỷ dị.Tô Ánh Nguyệt cảm thấy toàn thân rét run.Mặc dù cô biết người Hàn Thanh Vân này thật sự không tệ, nhưng mà nụ cười âm trầm này của anh ta vẫn để cho Tô Ánh Nguyệt theo bản năng rùng mình một cái Âm thanh của cô hơi run: “Thế bác sĩ Hàn có thể giúp tôi chuyện này không?”Hàn Thanh Vân cười nhạt nói: “Đương nhiên là có thể.”“Chỉ là…Tô Ánh Nguyệt ngây dại.Cô không nghĩ tới Hàn Thanh Vân sẽ hỏi vấn đề này..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không có tội nên được thả ra?”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: “Cậu có phải đã nghe lầm hay không?”
“Sao Tô Huyền Anh I có thể không có tội mà được thả ra chứ?”
Cô là nhân chứng trong chuyện bắt cóc Lạc Hân, một khi cô không lật lại lời khai, cũng không có bãi bỏ tố cáo, chứng cứ vô cùng chính xác thì làm sao Tô Huyền Anh có thể không có tội mà được thả ra?
“Thật sự”
Âm thanh Lạc Vân Trạch bên kia điện thoại rất tức giận nói: “Nghe nói bố của Tô Huyền Anh xuất ra một phần thư giám định Tô Huyền Anh bị bệnh tâm thần, đi qua xác minh, Tô Huyền Anh có một đoạn tính nóng nảy điên cuồng lo lắng, thời điểm lập mưu bắt cóc chị gái của tôi là thời điểm cô ta phát bệnh”
“Tô Ánh Nguyệt, cô nói điều này chẳng lẽ không phải là đang nói láo hay sao?”
“Tại sao có thể dạng này!”
Điện thoại bên này, Tô Ánh Nguyệt nắm chặt điện thoại di động trong tay.
Chẳng thể trách vừa rồi khi cô vừa mới đi ra khỏi bệnh viện tâm thầm cùng Hàn Thanh Vân, thì cô nhìn thấy xe của Tô Tuấn Thành.
Thì ra, Tô Tuấn Thành đến bệnh viện tâm thần lần này không phải là vì tìm chứng cứ năm viện của cô, mà là tìm chứng minh Tô Huyền Anh có bệnh tâm thần.
Cô nhắm mắt lại nói: “Cậu trước tiên cứ tỉnh táo đã, tôi sế suy nghĩ biện pháp.”
“Vâng!”
Lạc Vân Trạch bên kia điện thoại cắt chặt hàm răng nói: “Tô Ánh Nguyệt, chị gái tôi đều như vậy rồi, tôi không hy vọng kẻ cầm đầu có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.”
“Đương nhiên, chuyện này kỳ thực cũng không có quan hệ gì với cô, cố có khả năng giúp thì giúp.”
“Nếu như thật sự không có biện phái Tôi sẽ đi cá chết lưới rách với Tô Huyền Anh kia, dù sao mạng của tôi cũng chỉ là mạng quèn.”
Lời nói của cậu bé mang theo khí thế của tuổi trẻ, để cho Tô Ánh.
Nguyệt nhíu chặt lông mày hơn: “Lạc Hân sẽ không hy vọng nghe được lời nói này của cậu.”
Nói xong, cô thở dài: “Trước tiên cậu cứ sắp xếp bố và mẹ của cậu, chờ tin tức của tôi.”
Nói xong câu đó, cô cũng không đợi Lạc Vân Trạch phản ứng thì trực tiếp cúp điện thoại.
Hàn Thanh Vân trước mặt cô nhíu chặt lông mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bác sĩ Hàn”
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn xem anh ta: “Ngài có biết gián đoạn tính nóng nảy điên cưồng lo lắng không?”
Hành Thanh Vân ngồi ở trước mặt cô cười nói bệnh này sao?”
“Không phải.”
Cô mím môi, kể lại rõ ràng lời của Lạc Vân Trạch ở trong điện thoại cho Hàn Thanh Vân nghe.
“Bác sĩ Hàn, loại tình huống này thì nên làm cái gì?”
“Cô hỏi tôi xem như đã hỏi đúng người.”
Hàn Thanh Vân bưng ly cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm rồi nói: “Tôi rất có nghiên cứu ở phương diện này”
“Giao người bệnh này cho tôi, nếu như cô ta có bệnh, tôi có thể chữa khỏi cô ta, đề cô ta trở về ngồi tù một lần nữa: “Nếu như cô ta không có bệnh… Tôi sẽ để cho cô ta được như ý muốn: Thời điểm nói đến từ “Được như ý muốn”, trên mặt Hàn Thanh Vân nổi lên nụ cười quỷ dị.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy toàn thân rét run.
Mặc dù cô biết người Hàn Thanh Vân này thật sự không tệ, nhưng mà nụ cười âm trầm này của anh ta vẫn để cho Tô Ánh Nguyệt theo bản năng rùng mình một cái Âm thanh của cô hơi run: “Thế bác sĩ Hàn có thể giúp tôi chuyện này không?”
Hàn Thanh Vân cười nhạt nói: “Đương nhiên là có thể.”
“Chỉ là…
Tô Ánh Nguyệt ngây dại.
Cô không nghĩ tới Hàn Thanh Vân sẽ hỏi vấn đề này..
Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão CôngTác giả: Vân Mị TrứTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Bé con, trông em đẹp quá…” Trong bóng tối, giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông rơi vào tai của Tô Ánh Nguyệt. Người phụ nữ quỳ gối trước đầu giường, hai tay bị trói chặt bởi thắt lưng, còn đôi mắt thì bị che kín bởi dải ruy băng màu đen. Sau khi thị lực bị tước đoạt, các giác quan của cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Cô co người lại, cuộn tròn cơ thể, cảm nhận những cơn đau âm ỉ đang lan tràn khắp thân mình. Trong sự tăm tối, cô chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rình rập ở sau lưng mình cùng với xúc cảm của bàn tay đang m*n tr*n bờ lưng trần của cô. “Ngoan nào, đổi sang tư thế khác đi.” … Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bừng mở mắt, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô che đi hai gò má đang nóng bừng của mình. Đã năm năm trôi qua rồi, vì sao cô vẫn mơ thấy ác mộng này? Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chất lỏng mát lạnh khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô cầm cốc nước, định xuống dưới lầu rót nước. “Con không muốn! Con không muốn gả cho tên b**n th** già khắm già… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Không có tội nên được thả ra?”Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: “Cậu có phải đã nghe lầm hay không?”“Sao Tô Huyền Anh I có thể không có tội mà được thả ra chứ?”Cô là nhân chứng trong chuyện bắt cóc Lạc Hân, một khi cô không lật lại lời khai, cũng không có bãi bỏ tố cáo, chứng cứ vô cùng chính xác thì làm sao Tô Huyền Anh có thể không có tội mà được thả ra?“Thật sự”Âm thanh Lạc Vân Trạch bên kia điện thoại rất tức giận nói: “Nghe nói bố của Tô Huyền Anh xuất ra một phần thư giám định Tô Huyền Anh bị bệnh tâm thần, đi qua xác minh, Tô Huyền Anh có một đoạn tính nóng nảy điên cuồng lo lắng, thời điểm lập mưu bắt cóc chị gái của tôi là thời điểm cô ta phát bệnh”“Tô Ánh Nguyệt, cô nói điều này chẳng lẽ không phải là đang nói láo hay sao?”“Tại sao có thể dạng này!”Điện thoại bên này, Tô Ánh Nguyệt nắm chặt điện thoại di động trong tay.Chẳng thể trách vừa rồi khi cô vừa mới đi ra khỏi bệnh viện tâm thầm cùng Hàn Thanh Vân, thì cô nhìn thấy xe của Tô Tuấn Thành.Thì ra, Tô Tuấn Thành đến bệnh viện tâm thần lần này không phải là vì tìm chứng cứ năm viện của cô, mà là tìm chứng minh Tô Huyền Anh có bệnh tâm thần.Cô nhắm mắt lại nói: “Cậu trước tiên cứ tỉnh táo đã, tôi sế suy nghĩ biện pháp.”“Vâng!”Lạc Vân Trạch bên kia điện thoại cắt chặt hàm răng nói: “Tô Ánh Nguyệt, chị gái tôi đều như vậy rồi, tôi không hy vọng kẻ cầm đầu có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.”“Đương nhiên, chuyện này kỳ thực cũng không có quan hệ gì với cô, cố có khả năng giúp thì giúp.”“Nếu như thật sự không có biện phái Tôi sẽ đi cá chết lưới rách với Tô Huyền Anh kia, dù sao mạng của tôi cũng chỉ là mạng quèn.”Lời nói của cậu bé mang theo khí thế của tuổi trẻ, để cho Tô Ánh.Nguyệt nhíu chặt lông mày hơn: “Lạc Hân sẽ không hy vọng nghe được lời nói này của cậu.”Nói xong, cô thở dài: “Trước tiên cậu cứ sắp xếp bố và mẹ của cậu, chờ tin tức của tôi.”Nói xong câu đó, cô cũng không đợi Lạc Vân Trạch phản ứng thì trực tiếp cúp điện thoại.Hàn Thanh Vân trước mặt cô nhíu chặt lông mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”“Bác sĩ Hàn”Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn xem anh ta: “Ngài có biết gián đoạn tính nóng nảy điên cưồng lo lắng không?”Hành Thanh Vân ngồi ở trước mặt cô cười nói bệnh này sao?”“Không phải.”Cô mím môi, kể lại rõ ràng lời của Lạc Vân Trạch ở trong điện thoại cho Hàn Thanh Vân nghe.“Bác sĩ Hàn, loại tình huống này thì nên làm cái gì?”“Cô hỏi tôi xem như đã hỏi đúng người.”Hàn Thanh Vân bưng ly cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm rồi nói: “Tôi rất có nghiên cứu ở phương diện này”“Giao người bệnh này cho tôi, nếu như cô ta có bệnh, tôi có thể chữa khỏi cô ta, đề cô ta trở về ngồi tù một lần nữa: “Nếu như cô ta không có bệnh… Tôi sẽ để cho cô ta được như ý muốn: Thời điểm nói đến từ “Được như ý muốn”, trên mặt Hàn Thanh Vân nổi lên nụ cười quỷ dị.Tô Ánh Nguyệt cảm thấy toàn thân rét run.Mặc dù cô biết người Hàn Thanh Vân này thật sự không tệ, nhưng mà nụ cười âm trầm này của anh ta vẫn để cho Tô Ánh Nguyệt theo bản năng rùng mình một cái Âm thanh của cô hơi run: “Thế bác sĩ Hàn có thể giúp tôi chuyện này không?”Hàn Thanh Vân cười nhạt nói: “Đương nhiên là có thể.”“Chỉ là…Tô Ánh Nguyệt ngây dại.Cô không nghĩ tới Hàn Thanh Vân sẽ hỏi vấn đề này..