“Bé con, trông em đẹp quá…” Trong bóng tối, giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông rơi vào tai của Tô Ánh Nguyệt. Người phụ nữ quỳ gối trước đầu giường, hai tay bị trói chặt bởi thắt lưng, còn đôi mắt thì bị che kín bởi dải ruy băng màu đen. Sau khi thị lực bị tước đoạt, các giác quan của cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Cô co người lại, cuộn tròn cơ thể, cảm nhận những cơn đau âm ỉ đang lan tràn khắp thân mình. Trong sự tăm tối, cô chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rình rập ở sau lưng mình cùng với xúc cảm của bàn tay đang m*n tr*n bờ lưng trần của cô. “Ngoan nào, đổi sang tư thế khác đi.” … Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bừng mở mắt, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô che đi hai gò má đang nóng bừng của mình. Đã năm năm trôi qua rồi, vì sao cô vẫn mơ thấy ác mộng này? Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chất lỏng mát lạnh khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô cầm cốc nước, định xuống dưới lầu rót nước. “Con không muốn! Con không muốn gả cho tên b**n th** già khắm già…
Chương 287: Chương 286
Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão CôngTác giả: Vân Mị TrứTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Bé con, trông em đẹp quá…” Trong bóng tối, giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông rơi vào tai của Tô Ánh Nguyệt. Người phụ nữ quỳ gối trước đầu giường, hai tay bị trói chặt bởi thắt lưng, còn đôi mắt thì bị che kín bởi dải ruy băng màu đen. Sau khi thị lực bị tước đoạt, các giác quan của cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Cô co người lại, cuộn tròn cơ thể, cảm nhận những cơn đau âm ỉ đang lan tràn khắp thân mình. Trong sự tăm tối, cô chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rình rập ở sau lưng mình cùng với xúc cảm của bàn tay đang m*n tr*n bờ lưng trần của cô. “Ngoan nào, đổi sang tư thế khác đi.” … Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bừng mở mắt, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô che đi hai gò má đang nóng bừng của mình. Đã năm năm trôi qua rồi, vì sao cô vẫn mơ thấy ác mộng này? Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chất lỏng mát lạnh khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô cầm cốc nước, định xuống dưới lầu rót nước. “Con không muốn! Con không muốn gả cho tên b**n th** già khắm già… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau bức ảnh có dòng chữ: “Lên tầng đi, anh có chuyện muốn nói với em”Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt lại, cô lắc đầu cười bất lực.Một người đàn ông nghiêm túc và lạnh lùng như Tân Mộ Ngôn, cũng trở nên lãng mạn từ lúc nào vậy?Thậm chí cô có thể tưởng tượng ra, một người đàn ông mà bình thường không hay viết lách, ngoại trừ viết và chỉnh sửa công văn, chắc sẽ vừa ngại ngùng vừa khó xử khi viết dòng chữ sau bức ảnh này.Cô không thể nhịn cười được.Cô cất bức ảnh đi, chỉnh lại đầu tóc và quần áo rồi sải bước lên tầng.Những bậc thang được bao phủ bởi sắc đỏ rực của những cánh hoa hồng đỏ.Đi theo những cánh hoa, cô bước từng bước đi về phía phòng ngủ trên tầng.Cuối cùng, con đường hoa hồng kết thúc trên chiếc giường trong phòng ngủ.Người phụ nữ ngây thơ này ngả người nằm xuống giường.Sau một ngày mệt mỏi, cô chỉ muốn ngả lưng nghỉ ngơi một giấc.“Cộp!”‘Vừa nằm xuống, đầu cô đập phải vật gì đó rất cứng.Cô đau đớn bật dậy ngay lập tức.“Thật ngốc nghếch”Sau lưng cô truyên đến một giọng nói nam giới vừa trầm ấm lại vừa có cảm giác cưng chiều.Tô Ánh Nguyệt giật thót một cái, vội vàng bước xuống giường.Lúc này, cô mới nhận ra, có một người nằm trên giường từ trước!“Tân Mộ Ngôn chậm rãi ngồi dậy, bất lực nhìn cô: “Tân Tinh Thiên nói làm như này sẽ khá lãng mạn”“Anh nghe lời nó, trốn vào trong chăn để làm em bất ngờ”“Thế mà suýt chút nữa là bị em đè chết rồi”Tô Ánh Nguyệt xoa xoa đầu, bĩu môi ấm ức: “Sao em biết được anh trốn trong chăn chứ?”“Đau lắm không?”Tân Mộ Ngôn thở dài bất lực, vây vây tay gọi cô đến: “Lại đây”Tô Ánh Nguyệt mím môi, cẩn thận dè dặt bước tới.Tân Mộ Ngôn vươn tay ra, kéo cô vào lòng Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của Tô.Ánh Nguyệt: “Đập vào đâu?”Động tác nhẹ nhàng, giọng điệu ân cần ấy khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy chỗ bị va vào trên đầu mình càng đau hơn.Cô ấm ức: “Đây này”Cô kéo tay anh môt cái đắt vào chỗ bi đau, anh xoa nhe nhàng: “Đỡ hơn chưa?”“Ừm!”Tô Ánh Nguyệt nhắm mặt, tận hưởng cảm giác được anh xoa đầu, võ về.Bỗng, cô như sực nhớ ra điều gì đó, hỏi anh: “Nãy em đập vào cái gì mà đau vậy nhỉ?”Tân Mộ Ngôn vừa xoa đầu cô vừa nói: “Tô Ánh Nguyệt: “…”Cô ngoái đầu nhìn anh: “Anh không đau à?”Anh xoay đầu cô về trước, tiếp tục xoa xoa chỗ bị đau, nói: “Không đầu của anh” đau.“Anh nói dối, sao mà không đau được chứ?”“Ừm, vậy thì đau”“Thế để em xoa đầu cho anh, đừng xoa cho em nữa”“Không cần”Anh vẫn giữ giọng điệu bình bình ấy: “Anh thông minh”“Còn em ấy à, vốn đã ngốc rồi”“Nhỡ đâu bị đập đầu lại càng ngốc hơn, thì biết phải làm sao đây”Tô Ánh Nguyệt: ”…”Người đàn ông này, rõ ràng đang quan tâm cô, sao cứ phải làm cô tức điên lên vậy!Đúng lúc cô đang hậm hực, ánh đèn trong phòng bỗng vụt tắt.Máy chiếu phát một đoạn video lên bức tường sạch bóng trước mặt.Video là một cuộc họp báo.Người đàn ông khôi ngô tuấn tú ngồi ở ghế chủ tịch, bình thản nói: “Tô Ánh Nguyệt là vợ tôi”“Tôi chủ động làm người thay thế cho cảnh hôn trong video hôm nay mọi người xem”đáp ứng được, mà là vì, cô ấy rất tôn trọng chồng mình”“Nhưng…”Anh vừa dứt lời, một phóng viên nam đứng dậy đặt câu hỏi: “Anh Tân, làm như vậy, anh không sợ sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển sự nghiệp của cô ấy sao?”Tân Mộ Ngôn bình thản: “Tôi nghĩ là sẽ không”“Đương nhiên, nếu có ảnh hưởng thật, tôi sẽ giải quyết thay cô ấy”Nói rồi, anh nhìn người phóng viên đó, ánh mắt lạnh lùng: “Còn câu hỏi nào không?”.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau bức ảnh có dòng chữ: “Lên tầng đi, anh có chuyện muốn nói với em”
Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt lại, cô lắc đầu cười bất lực.
Một người đàn ông nghiêm túc và lạnh lùng như Tân Mộ Ngôn, cũng trở nên lãng mạn từ lúc nào vậy?
Thậm chí cô có thể tưởng tượng ra, một người đàn ông mà bình thường không hay viết lách, ngoại trừ viết và chỉnh sửa công văn, chắc sẽ vừa ngại ngùng vừa khó xử khi viết dòng chữ sau bức ảnh này.
Cô không thể nhịn cười được.
Cô cất bức ảnh đi, chỉnh lại đầu tóc và quần áo rồi sải bước lên tầng.
Những bậc thang được bao phủ bởi sắc đỏ rực của những cánh hoa hồng đỏ.
Đi theo những cánh hoa, cô bước từng bước đi về phía phòng ngủ trên tầng.
Cuối cùng, con đường hoa hồng kết thúc trên chiếc giường trong phòng ngủ.
Người phụ nữ ngây thơ này ngả người nằm xuống giường.
Sau một ngày mệt mỏi, cô chỉ muốn ngả lưng nghỉ ngơi một giấc.
“Cộp!”
‘Vừa nằm xuống, đầu cô đập phải vật gì đó rất cứng.
Cô đau đớn bật dậy ngay lập tức.
“Thật ngốc nghếch”
Sau lưng cô truyên đến một giọng nói nam giới vừa trầm ấm lại vừa có cảm giác cưng chiều.
Tô Ánh Nguyệt giật thót một cái, vội vàng bước xuống giường.
Lúc này, cô mới nhận ra, có một người nằm trên giường từ trước!
“Tân Mộ Ngôn chậm rãi ngồi dậy, bất lực nhìn cô: “Tân Tinh Thiên nói làm như này sẽ khá lãng mạn”
“Anh nghe lời nó, trốn vào trong chăn để làm em bất ngờ”
“Thế mà suýt chút nữa là bị em đè chết rồi”
Tô Ánh Nguyệt xoa xoa đầu, bĩu môi ấm ức: “Sao em biết được anh trốn trong chăn chứ?”
“Đau lắm không?”
Tân Mộ Ngôn thở dài bất lực, vây vây tay gọi cô đến: “Lại đây”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, cẩn thận dè dặt bước tới.
Tân Mộ Ngôn vươn tay ra, kéo cô vào lòng Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của Tô.
Ánh Nguyệt: “Đập vào đâu?”
Động tác nhẹ nhàng, giọng điệu ân cần ấy khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy chỗ bị va vào trên đầu mình càng đau hơn.
Cô ấm ức: “Đây này”
Cô kéo tay anh môt cái đắt vào chỗ bi đau, anh xoa nhe nhàng: “Đỡ hơn chưa?”
“Ừm!”
Tô Ánh Nguyệt nhắm mặt, tận hưởng cảm giác được anh xoa đầu, võ về.
Bỗng, cô như sực nhớ ra điều gì đó, hỏi anh: “Nãy em đập vào cái gì mà đau vậy nhỉ?”
Tân Mộ Ngôn vừa xoa đầu cô vừa nói: “
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Cô ngoái đầu nhìn anh: “Anh không đau à?”
Anh xoay đầu cô về trước, tiếp tục xoa xoa chỗ bị đau, nói: “Không đầu của anh” đau.
“Anh nói dối, sao mà không đau được chứ?”
“Ừm, vậy thì đau”
“Thế để em xoa đầu cho anh, đừng xoa cho em nữa”
“Không cần”
Anh vẫn giữ giọng điệu bình bình ấy: “Anh thông minh”
“Còn em ấy à, vốn đã ngốc rồi”
“Nhỡ đâu bị đập đầu lại càng ngốc hơn, thì biết phải làm sao đây”
Tô Ánh Nguyệt: ”…”
Người đàn ông này, rõ ràng đang quan tâm cô, sao cứ phải làm cô tức điên lên vậy!
Đúng lúc cô đang hậm hực, ánh đèn trong phòng bỗng vụt tắt.
Máy chiếu phát một đoạn video lên bức tường sạch bóng trước mặt.
Video là một cuộc họp báo.
Người đàn ông khôi ngô tuấn tú ngồi ở ghế chủ tịch, bình thản nói: “Tô Ánh Nguyệt là vợ tôi”
“Tôi chủ động làm người thay thế cho cảnh hôn trong video hôm nay mọi người xem”
đáp ứng được, mà là vì, cô ấy rất tôn trọng chồng mình”
“Nhưng…”
Anh vừa dứt lời, một phóng viên nam đứng dậy đặt câu hỏi: “Anh Tân, làm như vậy, anh không sợ sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển sự nghiệp của cô ấy sao?”
Tân Mộ Ngôn bình thản: “Tôi nghĩ là sẽ không”
“Đương nhiên, nếu có ảnh hưởng thật, tôi sẽ giải quyết thay cô ấy”
Nói rồi, anh nhìn người phóng viên đó, ánh mắt lạnh lùng: “Còn câu hỏi nào không?”.
Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão CôngTác giả: Vân Mị TrứTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Bé con, trông em đẹp quá…” Trong bóng tối, giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông rơi vào tai của Tô Ánh Nguyệt. Người phụ nữ quỳ gối trước đầu giường, hai tay bị trói chặt bởi thắt lưng, còn đôi mắt thì bị che kín bởi dải ruy băng màu đen. Sau khi thị lực bị tước đoạt, các giác quan của cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Cô co người lại, cuộn tròn cơ thể, cảm nhận những cơn đau âm ỉ đang lan tràn khắp thân mình. Trong sự tăm tối, cô chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rình rập ở sau lưng mình cùng với xúc cảm của bàn tay đang m*n tr*n bờ lưng trần của cô. “Ngoan nào, đổi sang tư thế khác đi.” … Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bừng mở mắt, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô che đi hai gò má đang nóng bừng của mình. Đã năm năm trôi qua rồi, vì sao cô vẫn mơ thấy ác mộng này? Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chất lỏng mát lạnh khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô cầm cốc nước, định xuống dưới lầu rót nước. “Con không muốn! Con không muốn gả cho tên b**n th** già khắm già… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau bức ảnh có dòng chữ: “Lên tầng đi, anh có chuyện muốn nói với em”Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt lại, cô lắc đầu cười bất lực.Một người đàn ông nghiêm túc và lạnh lùng như Tân Mộ Ngôn, cũng trở nên lãng mạn từ lúc nào vậy?Thậm chí cô có thể tưởng tượng ra, một người đàn ông mà bình thường không hay viết lách, ngoại trừ viết và chỉnh sửa công văn, chắc sẽ vừa ngại ngùng vừa khó xử khi viết dòng chữ sau bức ảnh này.Cô không thể nhịn cười được.Cô cất bức ảnh đi, chỉnh lại đầu tóc và quần áo rồi sải bước lên tầng.Những bậc thang được bao phủ bởi sắc đỏ rực của những cánh hoa hồng đỏ.Đi theo những cánh hoa, cô bước từng bước đi về phía phòng ngủ trên tầng.Cuối cùng, con đường hoa hồng kết thúc trên chiếc giường trong phòng ngủ.Người phụ nữ ngây thơ này ngả người nằm xuống giường.Sau một ngày mệt mỏi, cô chỉ muốn ngả lưng nghỉ ngơi một giấc.“Cộp!”‘Vừa nằm xuống, đầu cô đập phải vật gì đó rất cứng.Cô đau đớn bật dậy ngay lập tức.“Thật ngốc nghếch”Sau lưng cô truyên đến một giọng nói nam giới vừa trầm ấm lại vừa có cảm giác cưng chiều.Tô Ánh Nguyệt giật thót một cái, vội vàng bước xuống giường.Lúc này, cô mới nhận ra, có một người nằm trên giường từ trước!“Tân Mộ Ngôn chậm rãi ngồi dậy, bất lực nhìn cô: “Tân Tinh Thiên nói làm như này sẽ khá lãng mạn”“Anh nghe lời nó, trốn vào trong chăn để làm em bất ngờ”“Thế mà suýt chút nữa là bị em đè chết rồi”Tô Ánh Nguyệt xoa xoa đầu, bĩu môi ấm ức: “Sao em biết được anh trốn trong chăn chứ?”“Đau lắm không?”Tân Mộ Ngôn thở dài bất lực, vây vây tay gọi cô đến: “Lại đây”Tô Ánh Nguyệt mím môi, cẩn thận dè dặt bước tới.Tân Mộ Ngôn vươn tay ra, kéo cô vào lòng Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của Tô.Ánh Nguyệt: “Đập vào đâu?”Động tác nhẹ nhàng, giọng điệu ân cần ấy khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy chỗ bị va vào trên đầu mình càng đau hơn.Cô ấm ức: “Đây này”Cô kéo tay anh môt cái đắt vào chỗ bi đau, anh xoa nhe nhàng: “Đỡ hơn chưa?”“Ừm!”Tô Ánh Nguyệt nhắm mặt, tận hưởng cảm giác được anh xoa đầu, võ về.Bỗng, cô như sực nhớ ra điều gì đó, hỏi anh: “Nãy em đập vào cái gì mà đau vậy nhỉ?”Tân Mộ Ngôn vừa xoa đầu cô vừa nói: “Tô Ánh Nguyệt: “…”Cô ngoái đầu nhìn anh: “Anh không đau à?”Anh xoay đầu cô về trước, tiếp tục xoa xoa chỗ bị đau, nói: “Không đầu của anh” đau.“Anh nói dối, sao mà không đau được chứ?”“Ừm, vậy thì đau”“Thế để em xoa đầu cho anh, đừng xoa cho em nữa”“Không cần”Anh vẫn giữ giọng điệu bình bình ấy: “Anh thông minh”“Còn em ấy à, vốn đã ngốc rồi”“Nhỡ đâu bị đập đầu lại càng ngốc hơn, thì biết phải làm sao đây”Tô Ánh Nguyệt: ”…”Người đàn ông này, rõ ràng đang quan tâm cô, sao cứ phải làm cô tức điên lên vậy!Đúng lúc cô đang hậm hực, ánh đèn trong phòng bỗng vụt tắt.Máy chiếu phát một đoạn video lên bức tường sạch bóng trước mặt.Video là một cuộc họp báo.Người đàn ông khôi ngô tuấn tú ngồi ở ghế chủ tịch, bình thản nói: “Tô Ánh Nguyệt là vợ tôi”“Tôi chủ động làm người thay thế cho cảnh hôn trong video hôm nay mọi người xem”đáp ứng được, mà là vì, cô ấy rất tôn trọng chồng mình”“Nhưng…”Anh vừa dứt lời, một phóng viên nam đứng dậy đặt câu hỏi: “Anh Tân, làm như vậy, anh không sợ sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển sự nghiệp của cô ấy sao?”Tân Mộ Ngôn bình thản: “Tôi nghĩ là sẽ không”“Đương nhiên, nếu có ảnh hưởng thật, tôi sẽ giải quyết thay cô ấy”Nói rồi, anh nhìn người phóng viên đó, ánh mắt lạnh lùng: “Còn câu hỏi nào không?”.