Tác giả:

“Bé con, trông em đẹp quá…” Trong bóng tối, giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông rơi vào tai của Tô Ánh Nguyệt. Người phụ nữ quỳ gối trước đầu giường, hai tay bị trói chặt bởi thắt lưng, còn đôi mắt thì bị che kín bởi dải ruy băng màu đen. Sau khi thị lực bị tước đoạt, các giác quan của cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Cô co người lại, cuộn tròn cơ thể, cảm nhận những cơn đau âm ỉ đang lan tràn khắp thân mình. Trong sự tăm tối, cô chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rình rập ở sau lưng mình cùng với xúc cảm của bàn tay đang m*n tr*n bờ lưng trần của cô. “Ngoan nào, đổi sang tư thế khác đi.” … Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bừng mở mắt, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô che đi hai gò má đang nóng bừng của mình. Đã năm năm trôi qua rồi, vì sao cô vẫn mơ thấy ác mộng này? Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chất lỏng mát lạnh khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô cầm cốc nước, định xuống dưới lầu rót nước. “Con không muốn! Con không muốn gả cho tên b**n th** già khắm già…

Chương 290: Mẹ Ruột Của Tân Tinh Vân Và Tân Tinh Thiên

Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão CôngTác giả: Vân Mị TrứTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Bé con, trông em đẹp quá…” Trong bóng tối, giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông rơi vào tai của Tô Ánh Nguyệt. Người phụ nữ quỳ gối trước đầu giường, hai tay bị trói chặt bởi thắt lưng, còn đôi mắt thì bị che kín bởi dải ruy băng màu đen. Sau khi thị lực bị tước đoạt, các giác quan của cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Cô co người lại, cuộn tròn cơ thể, cảm nhận những cơn đau âm ỉ đang lan tràn khắp thân mình. Trong sự tăm tối, cô chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rình rập ở sau lưng mình cùng với xúc cảm của bàn tay đang m*n tr*n bờ lưng trần của cô. “Ngoan nào, đổi sang tư thế khác đi.” … Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bừng mở mắt, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô che đi hai gò má đang nóng bừng của mình. Đã năm năm trôi qua rồi, vì sao cô vẫn mơ thấy ác mộng này? Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chất lỏng mát lạnh khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô cầm cốc nước, định xuống dưới lầu rót nước. “Con không muốn! Con không muốn gả cho tên b**n th** già khắm già… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cô gái ngốc nghếch”Giọng nói của người đàn ông khiến cho nước mắt của Tô Ánh Nguyệt rơi lã chã.Cô hít hít mũi, cố gắng hết sức kìm nén nước mắt: “Em vốn rất ngu ngốc, đây cũng không phải là ngày đầu tiên anh quen biết em.”“Ở trong lòng của anh thì em chính là một cô gái ngốc nghếch không được yêu thương.”“Anh..”“Ơ hay…!”€ô còn chưa nói hết thì bàn tay to lớn của người đàn ông trực tiếp nâng cẵm của cô lên, sau đó anh hung hăng hôn cô.Nụ hôn của anh mạnh bạo và kiêu ngạo, nó khiến cho cô không có cách nào chống lại được.Cô mở to hai mắt ra và định giãy dụa, nhưng cô căn bản giấy dụa không ra.Sau cùng, cô bị đặt lên trên giường.Người đàn ông dùng một tay để đè hai tay của cô l*n đ*nh đầu và dùng tay kia ôm lấy vòng eo thon thả của cô.Cô rơi vào nhịp điệu của anh.Tân Mộ Ngôn hôn lên vành tai của cô, giọng nói trâm thấp ma mị: “Về sau không được phép suy nghĩ lung tung.”“Bịch” Trên tầng hai ở căn nhà cũ của nhà họ Tân, Diệp Thiên Văn cầm lấy bình hoa, hung hăng đập xuống đất.Một cái bình hoa đã bị vỡ, cô ta lại lấy một cái khác.“Cậu có đập bao nhiêu cái, thì việc này cũng xảy ra rồi!”Dương Thanh Tuyết ngồi trên sô pha, ánh mắt bình thản nhìn cô ta phát điên: “Nếu như cậu đập nhiều thêm một cái bình hoa, mà có thể khiến Tân Mộ Ngôn hồi tâm chuyển ý, ly hôn với Tô Ánh Nguyệt, để kết hôn với cậu, vậy thì tôi ủng hộ cậu tiếp tục đập đó”“BịchI!”Diệp Thiên Văn nghiến răng, ném bình hoa cuối cùng xuống đất, hung hăng đạp lên những mảnh vỡ dưới chân, rồi mới ngồi xuống một bên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn Dương Thanh Tuyết: “Hôm nay cậu nói với tôi, Lương Gia Hân đó của cậu sẽ dạy dỗ Tô Ánh Nguyệt rất thảm”“Kết quả thì sao?Hôm nay Tân Mộ Ngôn và Tô Ánh Nguyệt đã công khai mẹ nó rồi!của Tô Ánh Nguyệt, mà luôn giấu kín chuyện này”Chỉ cần Tân Mộ Ngôn giấu giếm, bọn họ sẽ có cơ hội để rêu rao.Tô Ánh Nguyệt và Trình Hiếu Quân cũng được, Tô Ánh Nguyệt với Kỷ Thanh Nam cũng được.Chỉ cần có cơ hội, cũng không sợ giữa hai người Tân Mộ Ngôn và Tô Ánh Nguyệt không cãi nhau.Nhưng ai mà ngờ được, Tân Mộ Ngộn lại không sợ gì cả, trực tiếp cho tâm tư bọn họ ăn một cú cuối cùng..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cô gái ngốc nghếch”

Giọng nói của người đàn ông khiến cho nước mắt của Tô Ánh Nguyệt rơi lã chã.

Cô hít hít mũi, cố gắng hết sức kìm nén nước mắt: “Em vốn rất ngu ngốc, đây cũng không phải là ngày đầu tiên anh quen biết em.”

“Ở trong lòng của anh thì em chính là một cô gái ngốc nghếch không được yêu thương.”

“Anh..”

“Ơ hay…!”

€ô còn chưa nói hết thì bàn tay to lớn của người đàn ông trực tiếp nâng cẵm của cô lên, sau đó anh hung hăng hôn cô.

Nụ hôn của anh mạnh bạo và kiêu ngạo, nó khiến cho cô không có cách nào chống lại được.

Cô mở to hai mắt ra và định giãy dụa, nhưng cô căn bản giấy dụa không ra.

Sau cùng, cô bị đặt lên trên giường.

Người đàn ông dùng một tay để đè hai tay của cô l*n đ*nh đầu và dùng tay kia ôm lấy vòng eo thon thả của cô.

Cô rơi vào nhịp điệu của anh.

Tân Mộ Ngôn hôn lên vành tai của cô, giọng nói trâm thấp ma mị: “Về sau không được phép suy nghĩ lung tung.”

“Bịch” Trên tầng hai ở căn nhà cũ của nhà họ Tân, Diệp Thiên Văn cầm lấy bình hoa, hung hăng đập xuống đất.

Một cái bình hoa đã bị vỡ, cô ta lại lấy một cái khác.

“Cậu có đập bao nhiêu cái, thì việc này cũng xảy ra rồi!”

Dương Thanh Tuyết ngồi trên sô pha, ánh mắt bình thản nhìn cô ta phát điên: “Nếu như cậu đập nhiều thêm một cái bình hoa, mà có thể khiến Tân Mộ Ngôn hồi tâm chuyển ý, ly hôn với Tô Ánh Nguyệt, để kết hôn với cậu, vậy thì tôi ủng hộ cậu tiếp tục đập đó”

“BịchI!”

Diệp Thiên Văn nghiến răng, ném bình hoa cuối cùng xuống đất, hung hăng đạp lên những mảnh vỡ dưới chân, rồi mới ngồi xuống một bên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn Dương Thanh Tuyết: “Hôm nay cậu nói với tôi, Lương Gia Hân đó của cậu sẽ dạy dỗ Tô Ánh Nguyệt rất thảm”

“Kết quả thì sao?

Hôm nay Tân Mộ Ngôn và Tô Ánh Nguyệt đã công khai mẹ nó rồi!

Image removed.

của Tô Ánh Nguyệt, mà luôn giấu kín chuyện này”

Chỉ cần Tân Mộ Ngôn giấu giếm, bọn họ sẽ có cơ hội để rêu rao.

Tô Ánh Nguyệt và Trình Hiếu Quân cũng được, Tô Ánh Nguyệt với Kỷ Thanh Nam cũng được.

Chỉ cần có cơ hội, cũng không sợ giữa hai người Tân Mộ Ngôn và Tô Ánh Nguyệt không cãi nhau.

Nhưng ai mà ngờ được, Tân Mộ Ngộn lại không sợ gì cả, trực tiếp cho tâm tư bọn họ ăn một cú cuối cùng..

Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão CôngTác giả: Vân Mị TrứTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Bé con, trông em đẹp quá…” Trong bóng tối, giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông rơi vào tai của Tô Ánh Nguyệt. Người phụ nữ quỳ gối trước đầu giường, hai tay bị trói chặt bởi thắt lưng, còn đôi mắt thì bị che kín bởi dải ruy băng màu đen. Sau khi thị lực bị tước đoạt, các giác quan của cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Cô co người lại, cuộn tròn cơ thể, cảm nhận những cơn đau âm ỉ đang lan tràn khắp thân mình. Trong sự tăm tối, cô chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rình rập ở sau lưng mình cùng với xúc cảm của bàn tay đang m*n tr*n bờ lưng trần của cô. “Ngoan nào, đổi sang tư thế khác đi.” … Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bừng mở mắt, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô che đi hai gò má đang nóng bừng của mình. Đã năm năm trôi qua rồi, vì sao cô vẫn mơ thấy ác mộng này? Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chất lỏng mát lạnh khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô cầm cốc nước, định xuống dưới lầu rót nước. “Con không muốn! Con không muốn gả cho tên b**n th** già khắm già… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cô gái ngốc nghếch”Giọng nói của người đàn ông khiến cho nước mắt của Tô Ánh Nguyệt rơi lã chã.Cô hít hít mũi, cố gắng hết sức kìm nén nước mắt: “Em vốn rất ngu ngốc, đây cũng không phải là ngày đầu tiên anh quen biết em.”“Ở trong lòng của anh thì em chính là một cô gái ngốc nghếch không được yêu thương.”“Anh..”“Ơ hay…!”€ô còn chưa nói hết thì bàn tay to lớn của người đàn ông trực tiếp nâng cẵm của cô lên, sau đó anh hung hăng hôn cô.Nụ hôn của anh mạnh bạo và kiêu ngạo, nó khiến cho cô không có cách nào chống lại được.Cô mở to hai mắt ra và định giãy dụa, nhưng cô căn bản giấy dụa không ra.Sau cùng, cô bị đặt lên trên giường.Người đàn ông dùng một tay để đè hai tay của cô l*n đ*nh đầu và dùng tay kia ôm lấy vòng eo thon thả của cô.Cô rơi vào nhịp điệu của anh.Tân Mộ Ngôn hôn lên vành tai của cô, giọng nói trâm thấp ma mị: “Về sau không được phép suy nghĩ lung tung.”“Bịch” Trên tầng hai ở căn nhà cũ của nhà họ Tân, Diệp Thiên Văn cầm lấy bình hoa, hung hăng đập xuống đất.Một cái bình hoa đã bị vỡ, cô ta lại lấy một cái khác.“Cậu có đập bao nhiêu cái, thì việc này cũng xảy ra rồi!”Dương Thanh Tuyết ngồi trên sô pha, ánh mắt bình thản nhìn cô ta phát điên: “Nếu như cậu đập nhiều thêm một cái bình hoa, mà có thể khiến Tân Mộ Ngôn hồi tâm chuyển ý, ly hôn với Tô Ánh Nguyệt, để kết hôn với cậu, vậy thì tôi ủng hộ cậu tiếp tục đập đó”“BịchI!”Diệp Thiên Văn nghiến răng, ném bình hoa cuối cùng xuống đất, hung hăng đạp lên những mảnh vỡ dưới chân, rồi mới ngồi xuống một bên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn Dương Thanh Tuyết: “Hôm nay cậu nói với tôi, Lương Gia Hân đó của cậu sẽ dạy dỗ Tô Ánh Nguyệt rất thảm”“Kết quả thì sao?Hôm nay Tân Mộ Ngôn và Tô Ánh Nguyệt đã công khai mẹ nó rồi!của Tô Ánh Nguyệt, mà luôn giấu kín chuyện này”Chỉ cần Tân Mộ Ngôn giấu giếm, bọn họ sẽ có cơ hội để rêu rao.Tô Ánh Nguyệt và Trình Hiếu Quân cũng được, Tô Ánh Nguyệt với Kỷ Thanh Nam cũng được.Chỉ cần có cơ hội, cũng không sợ giữa hai người Tân Mộ Ngôn và Tô Ánh Nguyệt không cãi nhau.Nhưng ai mà ngờ được, Tân Mộ Ngộn lại không sợ gì cả, trực tiếp cho tâm tư bọn họ ăn một cú cuối cùng..

Chương 290: Mẹ Ruột Của Tân Tinh Vân Và Tân Tinh Thiên