Trong phòng trang điểm cô như người mất hồn để mặc thợ trang điểm dày vò. Bà Châu đứng bên cạnh nhìn con gái mà cảm thấy xót xa, nhưng bà không thể không làm như vậy, sự nghiệp cả đời của Diệp Khải Phong chồng bà đang trên bờ vực phá sản - Mẹ! Mẹ không cần phải ở đây đâu. Những gì con đã hứa với ba mẹ con nhất định thực hiện. - Y Lan! Mẹ xin lỗi! Con đừng hận ba mẹ nhé. Mẹ biết cuộc hôn nhân này đối với con là sự bắt ép, con không yêu Cảnh Hàn. Nhưng mẹ tin Cảnh Hàn là người đàn ông tốt nó sẽ đối xử tốt với con. - Mẹ! mẹ đừng nói nữa, giờ con chỉ muốn yên tĩnh một mình. Mọi người ra ngoài đi. - Được rồi con nghỉ ngơi đi mẹ ra ngoài tiếp khách. Bà Châu vừa bước ra, ông Khải Phong đã đứng đợi bà từ bao giờ vừa thấy bà ông đã bước lên hỏi. - Thế nào con bé ổn không? - Con bé vẫn ổn nhưng tôi biết con bé rất buồn. Khải Phong ông nghĩ chúng ta làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn với con bé không. Chúng ta bắt nó gánh vác một chuyện lớn như vậy tôi thật sự không đành lòng. - Sự việc đã đến…
Chương 68
Vợ À Em Không Thể ThoátTác giả: Tùng LamTruyện Ngôn TìnhTrong phòng trang điểm cô như người mất hồn để mặc thợ trang điểm dày vò. Bà Châu đứng bên cạnh nhìn con gái mà cảm thấy xót xa, nhưng bà không thể không làm như vậy, sự nghiệp cả đời của Diệp Khải Phong chồng bà đang trên bờ vực phá sản - Mẹ! Mẹ không cần phải ở đây đâu. Những gì con đã hứa với ba mẹ con nhất định thực hiện. - Y Lan! Mẹ xin lỗi! Con đừng hận ba mẹ nhé. Mẹ biết cuộc hôn nhân này đối với con là sự bắt ép, con không yêu Cảnh Hàn. Nhưng mẹ tin Cảnh Hàn là người đàn ông tốt nó sẽ đối xử tốt với con. - Mẹ! mẹ đừng nói nữa, giờ con chỉ muốn yên tĩnh một mình. Mọi người ra ngoài đi. - Được rồi con nghỉ ngơi đi mẹ ra ngoài tiếp khách. Bà Châu vừa bước ra, ông Khải Phong đã đứng đợi bà từ bao giờ vừa thấy bà ông đã bước lên hỏi. - Thế nào con bé ổn không? - Con bé vẫn ổn nhưng tôi biết con bé rất buồn. Khải Phong ông nghĩ chúng ta làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn với con bé không. Chúng ta bắt nó gánh vác một chuyện lớn như vậy tôi thật sự không đành lòng. - Sự việc đã đến… Nghe đến đó cả người anh toả ra một luồng khí lạnh khiến người bên cạnh phải rùng mình.Cả hội lại rộn lên một tràng cười.Cảnh Hàn bước lại phía bàn bọn họ nhìn cô chằm chằm.- Diệp Y Lan tôi cho cô năm phút để ra ngoài gặp tôi.Nói rồi anh quay lưng bước điLúc này cô mới giật mình thoát khỏi suy nghĩ lung tung nhìn anh khó hiểu.Giai Tuệ ngồi cạnh vội vàng nói.- Này, khoan đã, tại sao Y Lan. phải đi theo anh chứ. Hôm nay chúng tôi đang có buổi tụ họp bạn bè.Anh dừng bước cười lạnh một cái- Các người cứ tiếp tục tụ họp đi, vì sau ngày hôm nay các người sẽ không còn cơ hội tụ họp nữa đâu, tranh thủ đi. Còn cô ta, phải đi theo tôi.Nói rồi anh tiếp tục sải bước ra ngoài- Này..Giai Tuệ vừa định nói thì Y Lan nắm tay ngăn cô lại.- Đừng nói nữa, mình cũng cần gặp anh ấy nói chuyện các cậu cứ tiếp tục đi.Cô không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới các bạn của mình.Cô xách túi đứng lên đi theo anh. Ra đến cửa anh đã ngồi lên xe chỗ vị trí ghế lái. Cô lên xe ngồi ngay ngắn mà không mở miệng nói câu nào.Anh đánh tay lái cho xe chạy một tay anh cầm vô lăng, một tay chống lên cửa kính, cả người toát ra khí lạnh.Cô nhìn anh, hít vào một hơi lấy dũng khí mở miệng hỏi.- Có thể giải thích cho em biết được không.- Cô muốn biết điều gì.- Mỗi quan hệ của chúng ta, về cô gái anh cùng đi, về thái độ lúc này của anh.Anh cười nhạt một cái.- Sao! mối quan hệ của chúng ta cô nghĩ nó làm sao.- Em muốn biết rõ tình cảm của anh.- Thái độ tôi rất rõ ràng không phải sao, giờ cô muốn quản tôi. Cô nghĩ mình xứng sao.- Ý anh là sao, ý anh là cho dù chúng ta có xảy ra quan hệ và phát triển tình cảm như vừa rồi đối với anh cũng không là gì sao.- Ha ha haAnh cười phá lên- Cô cho rằng trèo được lên giường của tôi thì có nghĩa là tôi phải yêu cô sao.Cô nhìn anh một cái mắt long lanh ngấn lệ, quay đi nhìn ra cửa cố ngăn nước mắt rơi xuống. Cô muốn giữ cho mình sự tự tôn cuối cùng. Cho dù giờ đây cô có yêu anh đi chăng nữa cô cũng sẽ không hạ mình cầu xin tình yêu của anh.Xe dừng lại trước cửa một nghĩa trang. Anh tắt máy liếc cô một cái.- Sao thất vọng à, chẳng lẽ cô cho rằng tất cả đàn ông gặp cô đều phải yêu cô sao.- Anh nói vậy là sao. Tại sao chúng ta lại tới đây.Anh không trả lời cô mà bước xuống xe. Thấy vậy cô cũng vội vàng bước theo anh, dù sao ở một nơi như thế này cô không muốn ở một mình.- Này, tại sao anh không trả lời tôi. Chúng ta tới đây làm gì.- Dẫn cô đi gặp người quenBước chân anh vẫn đều đều bước về phía trước. Khung cảnh nghĩa trang khá yên tĩnh, tuy nó được trang hoàng khá đẹp và yên tĩnh nhưng dù sao cũng là nghĩa trang. không khỏi khiến người ta lạnh người.- Tôi không có người quen nào ở đây hết. Nếu giữa chúng ta đã nói rõ ràng tôi không muốn đi cùng anh nữa.Cô quay người định đi về, thì cánh tay bị anh bắt lại kéo cô đi theo mình.- Sợ rồi sao, chẳng phải vừa rồi cô rất vui vẻ với khả năng thu hút đàn ông của mình hay sao, tôi dẫn cô đi gặp người đó.- Anh nói linh tinh gì đó, buông tôi ra.- Cô luôn dùng bộ dạng xinh đẹp, ngây thơ vô tội của mình làm vũ khí câu dẫn đàn ông, tự hào lắm sao.
Nghe đến đó cả người anh toả ra một luồng khí lạnh khiến người bên cạnh phải rùng mình.
Cả hội lại rộn lên một tràng cười.
Cảnh Hàn bước lại phía bàn bọn họ nhìn cô chằm chằm.
- Diệp Y Lan tôi cho cô năm phút để ra ngoài gặp tôi.
Nói rồi anh quay lưng bước đi
Lúc này cô mới giật mình thoát khỏi suy nghĩ lung tung nhìn anh khó hiểu.
Giai Tuệ ngồi cạnh vội vàng nói.
- Này, khoan đã, tại sao Y Lan. phải đi theo anh chứ. Hôm nay chúng tôi đang có buổi tụ họp bạn bè.
Anh dừng bước cười lạnh một cái
- Các người cứ tiếp tục tụ họp đi, vì sau ngày hôm nay các người sẽ không còn cơ hội tụ họp nữa đâu, tranh thủ đi. Còn cô ta, phải đi theo tôi.
Nói rồi anh tiếp tục sải bước ra ngoài
- Này..
Giai Tuệ vừa định nói thì Y Lan nắm tay ngăn cô lại.
- Đừng nói nữa, mình cũng cần gặp anh ấy nói chuyện các cậu cứ tiếp tục đi.
Cô không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới các bạn của mình.
Cô xách túi đứng lên đi theo anh. Ra đến cửa anh đã ngồi lên xe chỗ vị trí ghế lái. Cô lên xe ngồi ngay ngắn mà không mở miệng nói câu nào.
Anh đánh tay lái cho xe chạy một tay anh cầm vô lăng, một tay chống lên cửa kính, cả người toát ra khí lạnh.
Cô nhìn anh, hít vào một hơi lấy dũng khí mở miệng hỏi.
- Có thể giải thích cho em biết được không.
- Cô muốn biết điều gì.
- Mỗi quan hệ của chúng ta, về cô gái anh cùng đi, về thái độ lúc này của anh.
Anh cười nhạt một cái.
- Sao! mối quan hệ của chúng ta cô nghĩ nó làm sao.
- Em muốn biết rõ tình cảm của anh.
- Thái độ tôi rất rõ ràng không phải sao, giờ cô muốn quản tôi. Cô nghĩ mình xứng sao.
- Ý anh là sao, ý anh là cho dù chúng ta có xảy ra quan hệ và phát triển tình cảm như vừa rồi đối với anh cũng không là gì sao.
- Ha ha ha
Anh cười phá lên
- Cô cho rằng trèo được lên giường của tôi thì có nghĩa là tôi phải yêu cô sao.
Cô nhìn anh một cái mắt long lanh ngấn lệ, quay đi nhìn ra cửa cố ngăn nước mắt rơi xuống. Cô muốn giữ cho mình sự tự tôn cuối cùng. Cho dù giờ đây cô có yêu anh đi chăng nữa cô cũng sẽ không hạ mình cầu xin tình yêu của anh.
Xe dừng lại trước cửa một nghĩa trang. Anh tắt máy liếc cô một cái.
- Sao thất vọng à, chẳng lẽ cô cho rằng tất cả đàn ông gặp cô đều phải yêu cô sao.
- Anh nói vậy là sao. Tại sao chúng ta lại tới đây.
Anh không trả lời cô mà bước xuống xe. Thấy vậy cô cũng vội vàng bước theo anh, dù sao ở một nơi như thế này cô không muốn ở một mình.
- Này, tại sao anh không trả lời tôi. Chúng ta tới đây làm gì.
- Dẫn cô đi gặp người quen
Bước chân anh vẫn đều đều bước về phía trước. Khung cảnh nghĩa trang khá yên tĩnh, tuy nó được trang hoàng khá đẹp và yên tĩnh nhưng dù sao cũng là nghĩa trang. không khỏi khiến người ta lạnh người.
- Tôi không có người quen nào ở đây hết. Nếu giữa chúng ta đã nói rõ ràng tôi không muốn đi cùng anh nữa.
Cô quay người định đi về, thì cánh tay bị anh bắt lại kéo cô đi theo mình.
- Sợ rồi sao, chẳng phải vừa rồi cô rất vui vẻ với khả năng thu hút đàn ông của mình hay sao, tôi dẫn cô đi gặp người đó.
- Anh nói linh tinh gì đó, buông tôi ra.
- Cô luôn dùng bộ dạng xinh đẹp, ngây thơ vô tội của mình làm vũ khí câu dẫn đàn ông, tự hào lắm sao.
Vợ À Em Không Thể ThoátTác giả: Tùng LamTruyện Ngôn TìnhTrong phòng trang điểm cô như người mất hồn để mặc thợ trang điểm dày vò. Bà Châu đứng bên cạnh nhìn con gái mà cảm thấy xót xa, nhưng bà không thể không làm như vậy, sự nghiệp cả đời của Diệp Khải Phong chồng bà đang trên bờ vực phá sản - Mẹ! Mẹ không cần phải ở đây đâu. Những gì con đã hứa với ba mẹ con nhất định thực hiện. - Y Lan! Mẹ xin lỗi! Con đừng hận ba mẹ nhé. Mẹ biết cuộc hôn nhân này đối với con là sự bắt ép, con không yêu Cảnh Hàn. Nhưng mẹ tin Cảnh Hàn là người đàn ông tốt nó sẽ đối xử tốt với con. - Mẹ! mẹ đừng nói nữa, giờ con chỉ muốn yên tĩnh một mình. Mọi người ra ngoài đi. - Được rồi con nghỉ ngơi đi mẹ ra ngoài tiếp khách. Bà Châu vừa bước ra, ông Khải Phong đã đứng đợi bà từ bao giờ vừa thấy bà ông đã bước lên hỏi. - Thế nào con bé ổn không? - Con bé vẫn ổn nhưng tôi biết con bé rất buồn. Khải Phong ông nghĩ chúng ta làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn với con bé không. Chúng ta bắt nó gánh vác một chuyện lớn như vậy tôi thật sự không đành lòng. - Sự việc đã đến… Nghe đến đó cả người anh toả ra một luồng khí lạnh khiến người bên cạnh phải rùng mình.Cả hội lại rộn lên một tràng cười.Cảnh Hàn bước lại phía bàn bọn họ nhìn cô chằm chằm.- Diệp Y Lan tôi cho cô năm phút để ra ngoài gặp tôi.Nói rồi anh quay lưng bước điLúc này cô mới giật mình thoát khỏi suy nghĩ lung tung nhìn anh khó hiểu.Giai Tuệ ngồi cạnh vội vàng nói.- Này, khoan đã, tại sao Y Lan. phải đi theo anh chứ. Hôm nay chúng tôi đang có buổi tụ họp bạn bè.Anh dừng bước cười lạnh một cái- Các người cứ tiếp tục tụ họp đi, vì sau ngày hôm nay các người sẽ không còn cơ hội tụ họp nữa đâu, tranh thủ đi. Còn cô ta, phải đi theo tôi.Nói rồi anh tiếp tục sải bước ra ngoài- Này..Giai Tuệ vừa định nói thì Y Lan nắm tay ngăn cô lại.- Đừng nói nữa, mình cũng cần gặp anh ấy nói chuyện các cậu cứ tiếp tục đi.Cô không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới các bạn của mình.Cô xách túi đứng lên đi theo anh. Ra đến cửa anh đã ngồi lên xe chỗ vị trí ghế lái. Cô lên xe ngồi ngay ngắn mà không mở miệng nói câu nào.Anh đánh tay lái cho xe chạy một tay anh cầm vô lăng, một tay chống lên cửa kính, cả người toát ra khí lạnh.Cô nhìn anh, hít vào một hơi lấy dũng khí mở miệng hỏi.- Có thể giải thích cho em biết được không.- Cô muốn biết điều gì.- Mỗi quan hệ của chúng ta, về cô gái anh cùng đi, về thái độ lúc này của anh.Anh cười nhạt một cái.- Sao! mối quan hệ của chúng ta cô nghĩ nó làm sao.- Em muốn biết rõ tình cảm của anh.- Thái độ tôi rất rõ ràng không phải sao, giờ cô muốn quản tôi. Cô nghĩ mình xứng sao.- Ý anh là sao, ý anh là cho dù chúng ta có xảy ra quan hệ và phát triển tình cảm như vừa rồi đối với anh cũng không là gì sao.- Ha ha haAnh cười phá lên- Cô cho rằng trèo được lên giường của tôi thì có nghĩa là tôi phải yêu cô sao.Cô nhìn anh một cái mắt long lanh ngấn lệ, quay đi nhìn ra cửa cố ngăn nước mắt rơi xuống. Cô muốn giữ cho mình sự tự tôn cuối cùng. Cho dù giờ đây cô có yêu anh đi chăng nữa cô cũng sẽ không hạ mình cầu xin tình yêu của anh.Xe dừng lại trước cửa một nghĩa trang. Anh tắt máy liếc cô một cái.- Sao thất vọng à, chẳng lẽ cô cho rằng tất cả đàn ông gặp cô đều phải yêu cô sao.- Anh nói vậy là sao. Tại sao chúng ta lại tới đây.Anh không trả lời cô mà bước xuống xe. Thấy vậy cô cũng vội vàng bước theo anh, dù sao ở một nơi như thế này cô không muốn ở một mình.- Này, tại sao anh không trả lời tôi. Chúng ta tới đây làm gì.- Dẫn cô đi gặp người quenBước chân anh vẫn đều đều bước về phía trước. Khung cảnh nghĩa trang khá yên tĩnh, tuy nó được trang hoàng khá đẹp và yên tĩnh nhưng dù sao cũng là nghĩa trang. không khỏi khiến người ta lạnh người.- Tôi không có người quen nào ở đây hết. Nếu giữa chúng ta đã nói rõ ràng tôi không muốn đi cùng anh nữa.Cô quay người định đi về, thì cánh tay bị anh bắt lại kéo cô đi theo mình.- Sợ rồi sao, chẳng phải vừa rồi cô rất vui vẻ với khả năng thu hút đàn ông của mình hay sao, tôi dẫn cô đi gặp người đó.- Anh nói linh tinh gì đó, buông tôi ra.- Cô luôn dùng bộ dạng xinh đẹp, ngây thơ vô tội của mình làm vũ khí câu dẫn đàn ông, tự hào lắm sao.