Tại vùng hoang dã ở phía Đông quận Ô Linh, có một biệt trang dựa núi gần sông. Kiến trúc bên trong rộng rãi, sạch sẽ, lịch sự và tao nhã, sàn gỗ được làm từ trúc, gạch xanh ngói đỏ, vô cùng thanh nhã. Nhưng không thể phủ nhận mảnh đất hẻo lánh này không gần nơi phồn hoa, cho nên thường bị người quận thành coi là biểu tượng của sự nghèo khổ. Lúc này, vài chiếc xe ngựa khí thế dừng trước thôn trang, mấy hộ vệ oai hùng, cường tráng đưa tầm mắt lạnh lùng về phía một vài nông phu đang đi qua cửa biệt trang. Bọn hắn cũng nhìn những mảnh đồng ruộng lớn với ánh mắt đầy khinh miệt. Bên trong thôn trang cũng có một số người có dáng vẻ như hộ vệ đang canh gác khắp nơi, điển hình là căn gác mái của chủ viện. Trong phòng, mấy ma ma eo thon đang vây quanh một ma ma gầy ốm trơ xương, nhìn lão y sư bắt mạch xem bệnh cho nữ tử đang nằm trêи giường. Một lát sau, lão y sư rút tay về rồi vuốt bộ râu bạc trắng của mình, thần sắc có chút nghiêm túc: "Tình hình của Cẩn cô nương này không tốt lắm.” Ma ma gầy…
Chương 49: Lão Phu Nhân (1)
Hoa Gian SắcTác giả: Thương Lan Chỉ QuaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTại vùng hoang dã ở phía Đông quận Ô Linh, có một biệt trang dựa núi gần sông. Kiến trúc bên trong rộng rãi, sạch sẽ, lịch sự và tao nhã, sàn gỗ được làm từ trúc, gạch xanh ngói đỏ, vô cùng thanh nhã. Nhưng không thể phủ nhận mảnh đất hẻo lánh này không gần nơi phồn hoa, cho nên thường bị người quận thành coi là biểu tượng của sự nghèo khổ. Lúc này, vài chiếc xe ngựa khí thế dừng trước thôn trang, mấy hộ vệ oai hùng, cường tráng đưa tầm mắt lạnh lùng về phía một vài nông phu đang đi qua cửa biệt trang. Bọn hắn cũng nhìn những mảnh đồng ruộng lớn với ánh mắt đầy khinh miệt. Bên trong thôn trang cũng có một số người có dáng vẻ như hộ vệ đang canh gác khắp nơi, điển hình là căn gác mái của chủ viện. Trong phòng, mấy ma ma eo thon đang vây quanh một ma ma gầy ốm trơ xương, nhìn lão y sư bắt mạch xem bệnh cho nữ tử đang nằm trêи giường. Một lát sau, lão y sư rút tay về rồi vuốt bộ râu bạc trắng của mình, thần sắc có chút nghiêm túc: "Tình hình của Cẩn cô nương này không tốt lắm.” Ma ma gầy… “Đương nhiên, ta sẽ chờ.”Trương ma ma nhìn thấy thời điểm nàng nói lời này tư thái ngay thẳng, giọng nói nhẹ nhàng, giống như những viên đá xanh bên cạnh bờ hồ trong cơn mưa xuân.Không phải hoa cỏ, cũng không phải mỹ ngọc, bất luận là thứ gì trêи thế giang này đều không thể tô điểm thêm vẻ đẹp của nữ tử trước mặt, lại càng không thể cưỡng ép nàng.Xa xăm, kiên định, không thể lay động.Nàng chưa bao giờ thay đổi tư thái từ khi bước chân vào tòa lâu cổ kính lạnh lẽo này.Vừa bước vào là dáng vẻ thế nào thì hiện tại là dáng vẻ như vậy.Dường như những việc bọn họ làm ra để gây khó dễ cho nàng chỉ là trò cười.Không thể giải thích được việc làm của họn họ chỉ là vô ích.Trương ma ma trong lòng cực kì khó chịu, giọng điệu giễu cợt nói: “Cô nương có thể thoải mái chờ đợi. Tuy thân cô nương có bệnh hiểm nghèo, nhưng suy cho c*̀ng nhiều năm qua cô nương đã không ở cạnh tẫn hiếu trước mặt lão phu nhân, vẫn là tội cô nương lớn hơn.”Thâm tâm Thược Dược cảm khái lời này thật lợi hại. Thứ nhất, căn bệnh hiểm nghèo xảy ra với bất kỳ người nào cũng đều sẽ rước lấy không ít chán ghét, nếu truyền ra ngoài ngay cả thanh danh cũng sẽ không còn, thứ nhì là bất hiếu.Đương nhiên, thân là tiểu chủ tử lại bị một hạ nhân nói như vậy, cũng là vô cùng nhục nhã.Hoặc là cố nhịn, nuốt nỗi nhục xuống.Hoặc là bùng nổ, nhưng vậy lão phu nhân liền có lý do giáo huấn nàng.Trương ma ma đã tính toán như thế này.Chờ khi Tạ Minh Cẩn phản ứng lại, sau đó.....“Có đạo lý.”Minh Cẩn đáp lại một câu như thế, sau đó hỏi: “Hay là ta quỳ xuống?”Trương ma ma: “???”Những ma ma khác bên cạnh cũng sửng sốt, hai mắt nhìn nhau, Trương ma ma vốn tưởng rằng Tạ Minh Cẩn đang lấy lùi làm tiến, nhưng bà ta nhìn thấy đối phương thật sự sắp quỳ xuống.Trương ma ma lập tức hoảng hốt, luốn cuống tránh ra, giọng the thé nói: “Cô nương thận trọng, lão nô không dám.”Bà ta tránh qua, các ma ma tránh càng nhanh hơn, một đám người sợ bị nàng quỳ chính diện.Minh Cẩn cũng liền hành động, nhìn các ma ma như thế, nàng tựa như kinh ngạc, bất đắc dĩ nói: “Các ma ma đừng hoảng sợ. Trước khi trở về nhà, ta đã uống rất nhiều thuốc bổ do tổ mẫu đưa tới, đã có tinh thần hơn nhiều, sẽ không quỳ đến chết ở chỗ này.”Các ma ma không nói lời nào, Trương ma ma khóe miệng co giật, bà ta còn đang muốn giải thích, Minh Cẩn lại chợt bừng tỉnh, nhẹ nhàng nhấc cổ tay, cầm khăn thêu, thở dài nói: “Ồ, thế mà ta lại quên mất, thế gia trọng nhất là quy củ. Cho dù phụ thân không thích ta, nhưng đang ở tận đô thành xa sôi, còn tổ mẫu hiện tại là người đứng của Tạ gia, tọa trấn tại nơi khởi nguyên Tạ gia. Nên duy trì phong phạm thế gia, quy củ cũng không thể khinh nhờn, các ma ma thân cận đương nhiên cẩn tuân theo lời dạy dỗ của tổ mẫu, như thế nào lại để ta vô cớ quỳ xuống, trừ khi tổ mẫu tỉnh lại, cảm thấy ta bất hiếu, muốn khiển trách ta.... “Dứt lời, nàng nâng ánh mắt lên, thanh âm động lòng người, lại thâm thúy lãnh đạm.“Ta nên đứng ở chỗ này chờ vài canh giờ thì hơn.”Nàng tự tính cho bản thân rõ ràng, cũng như đã nhìn thấu các ma ma, vốn dĩ các ma ma muốn lấy quy củ đến để áp chế nàng, nhưng nàng trực tiếp mang quy củ của Tạ gia ra phản áp lại, khiến các ma ma ném chuột sợ vỡ đồ.-----Dịch: MB
“Đương nhiên, ta sẽ chờ.”
Trương ma ma nhìn thấy thời điểm nàng nói lời này tư thái ngay thẳng, giọng nói nhẹ nhàng, giống như những viên đá xanh bên cạnh bờ hồ trong cơn mưa xuân.
Không phải hoa cỏ, cũng không phải mỹ ngọc, bất luận là thứ gì trêи thế giang này đều không thể tô điểm thêm vẻ đẹp của nữ tử trước mặt, lại càng không thể cưỡng ép nàng.
Xa xăm, kiên định, không thể lay động.
Nàng chưa bao giờ thay đổi tư thái từ khi bước chân vào tòa lâu cổ kính lạnh lẽo này.
Vừa bước vào là dáng vẻ thế nào thì hiện tại là dáng vẻ như vậy.
Dường như những việc bọn họ làm ra để gây khó dễ cho nàng chỉ là trò cười.
Không thể giải thích được việc làm của họn họ chỉ là vô ích.
Trương ma ma trong lòng cực kì khó chịu, giọng điệu giễu cợt nói: “Cô nương có thể thoải mái chờ đợi. Tuy thân cô nương có bệnh hiểm nghèo, nhưng suy cho c*̀ng nhiều năm qua cô nương đã không ở cạnh tẫn hiếu trước mặt lão phu nhân, vẫn là tội cô nương lớn hơn.”
Thâm tâm Thược Dược cảm khái lời này thật lợi hại. Thứ nhất, căn bệnh hiểm nghèo xảy ra với bất kỳ người nào cũng đều sẽ rước lấy không ít chán ghét, nếu truyền ra ngoài ngay cả thanh danh cũng sẽ không còn, thứ nhì là bất hiếu.
Đương nhiên, thân là tiểu chủ tử lại bị một hạ nhân nói như vậy, cũng là vô cùng nhục nhã.
Hoặc là cố nhịn, nuốt nỗi nhục xuống.
Hoặc là bùng nổ, nhưng vậy lão phu nhân liền có lý do giáo huấn nàng.
Trương ma ma đã tính toán như thế này.
Chờ khi Tạ Minh Cẩn phản ứng lại, sau đó.....
“Có đạo lý.”
Minh Cẩn đáp lại một câu như thế, sau đó hỏi: “Hay là ta quỳ xuống?”
Trương ma ma: “???”
Những ma ma khác bên cạnh cũng sửng sốt, hai mắt nhìn nhau, Trương ma ma vốn tưởng rằng Tạ Minh Cẩn đang lấy lùi làm tiến, nhưng bà ta nhìn thấy đối phương thật sự sắp quỳ xuống.
Trương ma ma lập tức hoảng hốt, luốn cuống tránh ra, giọng the thé nói: “Cô nương thận trọng, lão nô không dám.”
Bà ta tránh qua, các ma ma tránh càng nhanh hơn, một đám người sợ bị nàng quỳ chính diện.
Minh Cẩn cũng liền hành động, nhìn các ma ma như thế, nàng tựa như kinh ngạc, bất đắc dĩ nói: “Các ma ma đừng hoảng sợ. Trước khi trở về nhà, ta đã uống rất nhiều thuốc bổ do tổ mẫu đưa tới, đã có tinh thần hơn nhiều, sẽ không quỳ đến chết ở chỗ này.”
Các ma ma không nói lời nào, Trương ma ma khóe miệng co giật, bà ta còn đang muốn giải thích, Minh Cẩn lại chợt bừng tỉnh, nhẹ nhàng nhấc cổ tay, cầm khăn thêu, thở dài nói: “Ồ, thế mà ta lại quên mất, thế gia trọng nhất là quy củ. Cho dù phụ thân không thích ta, nhưng đang ở tận đô thành xa sôi, còn tổ mẫu hiện tại là người đứng của Tạ gia, tọa trấn tại nơi khởi nguyên Tạ gia. Nên duy trì phong phạm thế gia, quy củ cũng không thể khinh nhờn, các ma ma thân cận đương nhiên cẩn tuân theo lời dạy dỗ của tổ mẫu, như thế nào lại để ta vô cớ quỳ xuống, trừ khi tổ mẫu tỉnh lại, cảm thấy ta bất hiếu, muốn khiển trách ta.... “
Dứt lời, nàng nâng ánh mắt lên, thanh âm động lòng người, lại thâm thúy lãnh đạm.
“Ta nên đứng ở chỗ này chờ vài canh giờ thì hơn.”
Nàng tự tính cho bản thân rõ ràng, cũng như đã nhìn thấu các ma ma, vốn dĩ các ma ma muốn lấy quy củ đến để áp chế nàng, nhưng nàng trực tiếp mang quy củ của Tạ gia ra phản áp lại, khiến các ma ma ném chuột sợ vỡ đồ.
-----
Dịch: MB
Hoa Gian SắcTác giả: Thương Lan Chỉ QuaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTại vùng hoang dã ở phía Đông quận Ô Linh, có một biệt trang dựa núi gần sông. Kiến trúc bên trong rộng rãi, sạch sẽ, lịch sự và tao nhã, sàn gỗ được làm từ trúc, gạch xanh ngói đỏ, vô cùng thanh nhã. Nhưng không thể phủ nhận mảnh đất hẻo lánh này không gần nơi phồn hoa, cho nên thường bị người quận thành coi là biểu tượng của sự nghèo khổ. Lúc này, vài chiếc xe ngựa khí thế dừng trước thôn trang, mấy hộ vệ oai hùng, cường tráng đưa tầm mắt lạnh lùng về phía một vài nông phu đang đi qua cửa biệt trang. Bọn hắn cũng nhìn những mảnh đồng ruộng lớn với ánh mắt đầy khinh miệt. Bên trong thôn trang cũng có một số người có dáng vẻ như hộ vệ đang canh gác khắp nơi, điển hình là căn gác mái của chủ viện. Trong phòng, mấy ma ma eo thon đang vây quanh một ma ma gầy ốm trơ xương, nhìn lão y sư bắt mạch xem bệnh cho nữ tử đang nằm trêи giường. Một lát sau, lão y sư rút tay về rồi vuốt bộ râu bạc trắng của mình, thần sắc có chút nghiêm túc: "Tình hình của Cẩn cô nương này không tốt lắm.” Ma ma gầy… “Đương nhiên, ta sẽ chờ.”Trương ma ma nhìn thấy thời điểm nàng nói lời này tư thái ngay thẳng, giọng nói nhẹ nhàng, giống như những viên đá xanh bên cạnh bờ hồ trong cơn mưa xuân.Không phải hoa cỏ, cũng không phải mỹ ngọc, bất luận là thứ gì trêи thế giang này đều không thể tô điểm thêm vẻ đẹp của nữ tử trước mặt, lại càng không thể cưỡng ép nàng.Xa xăm, kiên định, không thể lay động.Nàng chưa bao giờ thay đổi tư thái từ khi bước chân vào tòa lâu cổ kính lạnh lẽo này.Vừa bước vào là dáng vẻ thế nào thì hiện tại là dáng vẻ như vậy.Dường như những việc bọn họ làm ra để gây khó dễ cho nàng chỉ là trò cười.Không thể giải thích được việc làm của họn họ chỉ là vô ích.Trương ma ma trong lòng cực kì khó chịu, giọng điệu giễu cợt nói: “Cô nương có thể thoải mái chờ đợi. Tuy thân cô nương có bệnh hiểm nghèo, nhưng suy cho c*̀ng nhiều năm qua cô nương đã không ở cạnh tẫn hiếu trước mặt lão phu nhân, vẫn là tội cô nương lớn hơn.”Thâm tâm Thược Dược cảm khái lời này thật lợi hại. Thứ nhất, căn bệnh hiểm nghèo xảy ra với bất kỳ người nào cũng đều sẽ rước lấy không ít chán ghét, nếu truyền ra ngoài ngay cả thanh danh cũng sẽ không còn, thứ nhì là bất hiếu.Đương nhiên, thân là tiểu chủ tử lại bị một hạ nhân nói như vậy, cũng là vô cùng nhục nhã.Hoặc là cố nhịn, nuốt nỗi nhục xuống.Hoặc là bùng nổ, nhưng vậy lão phu nhân liền có lý do giáo huấn nàng.Trương ma ma đã tính toán như thế này.Chờ khi Tạ Minh Cẩn phản ứng lại, sau đó.....“Có đạo lý.”Minh Cẩn đáp lại một câu như thế, sau đó hỏi: “Hay là ta quỳ xuống?”Trương ma ma: “???”Những ma ma khác bên cạnh cũng sửng sốt, hai mắt nhìn nhau, Trương ma ma vốn tưởng rằng Tạ Minh Cẩn đang lấy lùi làm tiến, nhưng bà ta nhìn thấy đối phương thật sự sắp quỳ xuống.Trương ma ma lập tức hoảng hốt, luốn cuống tránh ra, giọng the thé nói: “Cô nương thận trọng, lão nô không dám.”Bà ta tránh qua, các ma ma tránh càng nhanh hơn, một đám người sợ bị nàng quỳ chính diện.Minh Cẩn cũng liền hành động, nhìn các ma ma như thế, nàng tựa như kinh ngạc, bất đắc dĩ nói: “Các ma ma đừng hoảng sợ. Trước khi trở về nhà, ta đã uống rất nhiều thuốc bổ do tổ mẫu đưa tới, đã có tinh thần hơn nhiều, sẽ không quỳ đến chết ở chỗ này.”Các ma ma không nói lời nào, Trương ma ma khóe miệng co giật, bà ta còn đang muốn giải thích, Minh Cẩn lại chợt bừng tỉnh, nhẹ nhàng nhấc cổ tay, cầm khăn thêu, thở dài nói: “Ồ, thế mà ta lại quên mất, thế gia trọng nhất là quy củ. Cho dù phụ thân không thích ta, nhưng đang ở tận đô thành xa sôi, còn tổ mẫu hiện tại là người đứng của Tạ gia, tọa trấn tại nơi khởi nguyên Tạ gia. Nên duy trì phong phạm thế gia, quy củ cũng không thể khinh nhờn, các ma ma thân cận đương nhiên cẩn tuân theo lời dạy dỗ của tổ mẫu, như thế nào lại để ta vô cớ quỳ xuống, trừ khi tổ mẫu tỉnh lại, cảm thấy ta bất hiếu, muốn khiển trách ta.... “Dứt lời, nàng nâng ánh mắt lên, thanh âm động lòng người, lại thâm thúy lãnh đạm.“Ta nên đứng ở chỗ này chờ vài canh giờ thì hơn.”Nàng tự tính cho bản thân rõ ràng, cũng như đã nhìn thấu các ma ma, vốn dĩ các ma ma muốn lấy quy củ đến để áp chế nàng, nhưng nàng trực tiếp mang quy củ của Tạ gia ra phản áp lại, khiến các ma ma ném chuột sợ vỡ đồ.-----Dịch: MB