Tác giả:

“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!…

Chương 148

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Bạc Vũ Minh hỏi Vân Mạn Nhỉ: “Em có điện thoại không?”“Có ạ! Em để ở trong cặp sách”Bạc Vũ Minh tìm trong chiếc cặp sách của cô bé nhưng không.thấy điện thoại đâu.Cậu bé nheo mắt rồi tiếp tục lục tìm từng ngóc ngách trong chiếc cặp sách nhỏ, những cũng chẳng thấy đâu.“Không thấy điện thoại đâu cả ‘Vân Mạn Nhi nhìn cậu bé với vẻ rất kinh ngạc: “Sao có thể như vậy được?”“Không tìm thấy đâu cả… hay là bị mất rồi sao?” Bạc Vũ Minh ánh mắt buồn bã, có vẻ là đã hơi thất vọng.Vốn là cậu muốn lấy điện thoại để phát tín hiệu cầu cứu.Bây giờ không tìm thấy điện thoại nên đột nhiên cậu bé hụt hãng, niềm hi vọng của cậu bỗng vụt tắt.“ÁP”Ở cách đó không xa bỗng có một tiếng sư tử rú lên rất uy mãnh Mạn Nhi càng hoảng sợ hơn.Âm thanh đó rõ ràng là tiếng gầm gừ của một con sư tử nào đó từ xa vọng lại.Sau khi nghe thấy âm thanh đó thì ngay lập tức có một con sư tử rất đáng sợ ở dưới gốc cây.Con sư tử bất ngờ đứng dậy, cứ đi qua đi lại với vẻ cảnh giác, hình như có vẻ như nó đã bắt đầu nóng lòng.“Ở đây còn có nhiều sư tử hơn cơ..” Mạn Nhi nhỏ thỏ thẻ với vẻ sợ hãi, vừa nói vừa khóc nức nở: “Anh ơi, bây giờ phải làm như thế nào?”Vũ Minh nói: “Đừng sợ…Con sư tử lại gầm lên, nghe có vẻ như nó đang sắp đuổi đến nơi rồi.Cuối cùng thì chúng cũng đã đến rồi.Dưới bóng cây lờ mờ thấy bóng dáng của ba con sư tử nối đuôi nhau.Vũ Minh nghe thấy tiếng động liền nhìn xuống, cậu bất chợt nhìn thấy ba con sư tử đang tiến dần đến gốc cây cổ thụ.“Đó là một bầy sư tử..” Vũ Minh đã bắt đầu sợ hãi, luống cuống.Cậu bé không ngờ rằng mình lại gặp bầy sư tử…“Rèn rèn rèn”Ba chiếc xe tuần tra nhanh chóng đi tới nơi đang xảy ra sự cố.Rất nhanh sau đó hai đứa bé cũng đã nhìn thấy chiếc xe chạy.vụt qua chỗ của Vân Ngọc Hân.Ba chiếc xe tuần tra nhanh chóng bao quanh khu vực đó, tiếng chân ga réo lên ầm ầm.Như thế là có thể khiến cho bầy sư tử tản đi nơi khác rồi.Sau khi chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, một nhân viên tuần tra cầm chiếc súng gây mê xuống xe.Anh đi đến và nhìn lướt qua bên trong buông lái.Qua cánh cửa xe, ngay lập tức anh đã phát hiện ra Vân Ngọc Hân đang hôn mê bất tình ở trong xe.Anh vỗ mạnh vào cửa xe và hét lớn lên: “Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!”Anh quay đầu lại và lệnh cho những nhân viên cứu hộ còn lại xuống xe.Rất nhanh sau đó mấy nhân viên cứu hộ đã cầm theo gậy và đi xuống xe.Họ đi đến trước cửa xe, ngay lập tức dùng gậy để mở cửa xe ra, thế là Vân Ngọc Hân nghiêng người rồi ngã lộn ra bên ngoài.Nhân viên tuần tra nhanh chóng đưa tay ra đỡ.Anh thấy người cô ta mềm nhũn ra, chắc chắn là do quá sợ hãi nên dẫn đến ngất xỉu, thế là anh ta lấy tay ấn chặt vào nhân trung của cô ta.Khoảng hơn mười giây sau, Vân Ngọc Hân bất ngờ mở to mắt ra.Khi vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy người nhân viên tuần tra, khoé mắt cô ta liền đỏ hoe rồi hô to lên: “Cứu với! Con của tôi… bị sư tử

Bạc Vũ Minh hỏi Vân Mạn Nhỉ: “Em có điện thoại không?”

“Có ạ! Em để ở trong cặp sách”

Bạc Vũ Minh tìm trong chiếc cặp sách của cô bé nhưng không.

thấy điện thoại đâu.

Cậu bé nheo mắt rồi tiếp tục lục tìm từng ngóc ngách trong chiếc cặp sách nhỏ, những cũng chẳng thấy đâu.

“Không thấy điện thoại đâu cả ‘Vân Mạn Nhi nhìn cậu bé với vẻ rất kinh ngạc: “Sao có thể như vậy được?”

“Không tìm thấy đâu cả… hay là bị mất rồi sao?” Bạc Vũ Minh ánh mắt buồn bã, có vẻ là đã hơi thất vọng.

Vốn là cậu muốn lấy điện thoại để phát tín hiệu cầu cứu.

Bây giờ không tìm thấy điện thoại nên đột nhiên cậu bé hụt hãng, niềm hi vọng của cậu bỗng vụt tắt.

“ÁP”

Ở cách đó không xa bỗng có một tiếng sư tử rú lên rất uy mãnh Mạn Nhi càng hoảng sợ hơn.

Âm thanh đó rõ ràng là tiếng gầm gừ của một con sư tử nào đó từ xa vọng lại.

Sau khi nghe thấy âm thanh đó thì ngay lập tức có một con sư tử rất đáng sợ ở dưới gốc cây.

Con sư tử bất ngờ đứng dậy, cứ đi qua đi lại với vẻ cảnh giác, hình như có vẻ như nó đã bắt đầu nóng lòng.

“Ở đây còn có nhiều sư tử hơn cơ..” Mạn Nhi nhỏ thỏ thẻ với vẻ sợ hãi, vừa nói vừa khóc nức nở: “Anh ơi, bây giờ phải làm như thế nào?”

Vũ Minh nói: “Đừng sợ…

Con sư tử lại gầm lên, nghe có vẻ như nó đang sắp đuổi đến nơi rồi.

Cuối cùng thì chúng cũng đã đến rồi.

Dưới bóng cây lờ mờ thấy bóng dáng của ba con sư tử nối đuôi nhau.

Vũ Minh nghe thấy tiếng động liền nhìn xuống, cậu bất chợt nhìn thấy ba con sư tử đang tiến dần đến gốc cây cổ thụ.

“Đó là một bầy sư tử..” Vũ Minh đã bắt đầu sợ hãi, luống cuống.

Cậu bé không ngờ rằng mình lại gặp bầy sư tử…

“Rèn rèn rèn”

Ba chiếc xe tuần tra nhanh chóng đi tới nơi đang xảy ra sự cố.

Rất nhanh sau đó hai đứa bé cũng đã nhìn thấy chiếc xe chạy.

vụt qua chỗ của Vân Ngọc Hân.

Ba chiếc xe tuần tra nhanh chóng bao quanh khu vực đó, tiếng chân ga réo lên ầm ầm.

Như thế là có thể khiến cho bầy sư tử tản đi nơi khác rồi.

Sau khi chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, một nhân viên tuần tra cầm chiếc súng gây mê xuống xe.

Anh đi đến và nhìn lướt qua bên trong buông lái.

Qua cánh cửa xe, ngay lập tức anh đã phát hiện ra Vân Ngọc Hân đang hôn mê bất tình ở trong xe.

Anh vỗ mạnh vào cửa xe và hét lớn lên: “Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!”

Anh quay đầu lại và lệnh cho những nhân viên cứu hộ còn lại xuống xe.

Rất nhanh sau đó mấy nhân viên cứu hộ đã cầm theo gậy và đi xuống xe.

Họ đi đến trước cửa xe, ngay lập tức dùng gậy để mở cửa xe ra, thế là Vân Ngọc Hân nghiêng người rồi ngã lộn ra bên ngoài.

Nhân viên tuần tra nhanh chóng đưa tay ra đỡ.

Anh thấy người cô ta mềm nhũn ra, chắc chắn là do quá sợ hãi nên dẫn đến ngất xỉu, thế là anh ta lấy tay ấn chặt vào nhân trung của cô ta.

Khoảng hơn mười giây sau, Vân Ngọc Hân bất ngờ mở to mắt ra.

Khi vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy người nhân viên tuần tra, khoé mắt cô ta liền đỏ hoe rồi hô to lên: “Cứu với! Con của tôi… bị sư tử

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Bạc Vũ Minh hỏi Vân Mạn Nhỉ: “Em có điện thoại không?”“Có ạ! Em để ở trong cặp sách”Bạc Vũ Minh tìm trong chiếc cặp sách của cô bé nhưng không.thấy điện thoại đâu.Cậu bé nheo mắt rồi tiếp tục lục tìm từng ngóc ngách trong chiếc cặp sách nhỏ, những cũng chẳng thấy đâu.“Không thấy điện thoại đâu cả ‘Vân Mạn Nhi nhìn cậu bé với vẻ rất kinh ngạc: “Sao có thể như vậy được?”“Không tìm thấy đâu cả… hay là bị mất rồi sao?” Bạc Vũ Minh ánh mắt buồn bã, có vẻ là đã hơi thất vọng.Vốn là cậu muốn lấy điện thoại để phát tín hiệu cầu cứu.Bây giờ không tìm thấy điện thoại nên đột nhiên cậu bé hụt hãng, niềm hi vọng của cậu bỗng vụt tắt.“ÁP”Ở cách đó không xa bỗng có một tiếng sư tử rú lên rất uy mãnh Mạn Nhi càng hoảng sợ hơn.Âm thanh đó rõ ràng là tiếng gầm gừ của một con sư tử nào đó từ xa vọng lại.Sau khi nghe thấy âm thanh đó thì ngay lập tức có một con sư tử rất đáng sợ ở dưới gốc cây.Con sư tử bất ngờ đứng dậy, cứ đi qua đi lại với vẻ cảnh giác, hình như có vẻ như nó đã bắt đầu nóng lòng.“Ở đây còn có nhiều sư tử hơn cơ..” Mạn Nhi nhỏ thỏ thẻ với vẻ sợ hãi, vừa nói vừa khóc nức nở: “Anh ơi, bây giờ phải làm như thế nào?”Vũ Minh nói: “Đừng sợ…Con sư tử lại gầm lên, nghe có vẻ như nó đang sắp đuổi đến nơi rồi.Cuối cùng thì chúng cũng đã đến rồi.Dưới bóng cây lờ mờ thấy bóng dáng của ba con sư tử nối đuôi nhau.Vũ Minh nghe thấy tiếng động liền nhìn xuống, cậu bất chợt nhìn thấy ba con sư tử đang tiến dần đến gốc cây cổ thụ.“Đó là một bầy sư tử..” Vũ Minh đã bắt đầu sợ hãi, luống cuống.Cậu bé không ngờ rằng mình lại gặp bầy sư tử…“Rèn rèn rèn”Ba chiếc xe tuần tra nhanh chóng đi tới nơi đang xảy ra sự cố.Rất nhanh sau đó hai đứa bé cũng đã nhìn thấy chiếc xe chạy.vụt qua chỗ của Vân Ngọc Hân.Ba chiếc xe tuần tra nhanh chóng bao quanh khu vực đó, tiếng chân ga réo lên ầm ầm.Như thế là có thể khiến cho bầy sư tử tản đi nơi khác rồi.Sau khi chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, một nhân viên tuần tra cầm chiếc súng gây mê xuống xe.Anh đi đến và nhìn lướt qua bên trong buông lái.Qua cánh cửa xe, ngay lập tức anh đã phát hiện ra Vân Ngọc Hân đang hôn mê bất tình ở trong xe.Anh vỗ mạnh vào cửa xe và hét lớn lên: “Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!”Anh quay đầu lại và lệnh cho những nhân viên cứu hộ còn lại xuống xe.Rất nhanh sau đó mấy nhân viên cứu hộ đã cầm theo gậy và đi xuống xe.Họ đi đến trước cửa xe, ngay lập tức dùng gậy để mở cửa xe ra, thế là Vân Ngọc Hân nghiêng người rồi ngã lộn ra bên ngoài.Nhân viên tuần tra nhanh chóng đưa tay ra đỡ.Anh thấy người cô ta mềm nhũn ra, chắc chắn là do quá sợ hãi nên dẫn đến ngất xỉu, thế là anh ta lấy tay ấn chặt vào nhân trung của cô ta.Khoảng hơn mười giây sau, Vân Ngọc Hân bất ngờ mở to mắt ra.Khi vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy người nhân viên tuần tra, khoé mắt cô ta liền đỏ hoe rồi hô to lên: “Cứu với! Con của tôi… bị sư tử

Chương 148