Tác giả:

“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!…

Chương 276

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“A…!” Nhìn thấy cảnh tượng không khống chế được, Lâm Thanh Thủy che miệng kêu lên, lập tức chạy tới, thuận tay cầm ly rượu đỏ trên bàn uống hết một nửa, rồi hất một cái “Ào” lên người Vân Giai Kỳ.Bạc Tiêu Dương như đã đoán trước được, chặn trước mặt Vân Giai Kỳ.Ly rượu hất thẳng lên mặt cậu ta!Mọi người trợn tròn mắt, vô cùng sợ hãi!Không ai nghĩ rằng Lâm Thanh Thủy lại lỡ tay hất rượu lên người Bạc Tiêu Dương!Bạc Tiêu Dương khẽ nhíu mày, màu đỏ tươi của rượu nhỏ giọt liên tục dọc theo ngọn tóc, không ngừng chảy xuống cắm cậu ta.“Lâm Thanh Thủy, cô làm cái gì vậy?” Vân Giai Kỳ tức giận nói.Cô ấy dám hất rượu vào cô sao?Vân Giai Kỳ vô cùng tức giận, cầm ly rượu đỏ trên bàn lên, vừa định hất lại vào người Lâm Thanh Thủy.Thì Bạc Tuấn Phong lại đẩy Lâm Thanh Thủy sang một bên.Cả người Bạc Tuấn Phong lập tức hứng trọn ly rượu.Mọi người lại phát ra một tiếng thét kinh hãi!“Tuấn Phong, anh không sao chứ…”Vân Giai Kỳ nghe thấy Lâm Thanh Thủy dùng xưng hô thân mật như thế, ánh mắt nheo lại.Bạc Tuấn Phong nhìn chăm chú gương mặt Vân Giai Kỳ, không nói tiếng nào.Mặc dù cách một lớp âu phục cũng không khó nhìn ra được xương cốt và cơ thể đang căng lên của anh.“Vân Giai Kỳ!”Lâm Thanh Thủy nhìn về phía Vân Giai Kỳ, ánh mắt không còn dịu dàng như lúc trước nữa mà mang theo một sự phẫn nộ sắp phun trào!Cô ấy biết rõ, Vân Giai Kỳ chính là người phụ nữ mà Bạc Tuấn Phong yêu thương trong lòng, luôn cưng chiều bao dung.Nhưng cô ấy không cam lòng!Lâm Thanh Thủy chất vấn, hỏi: không?”Vân Giai Kỳ đùa cợt hỏi lại: “Tôi đang làm cái gì còn cần cô nhắc nhở sao?”‘Cô có biết cô đang làm cái gì Lâm Thanh Thủy bị cứng họng: “Đầu cô ấy nóng lên, nâng tay đi thẳng về phía Vân Giai Kỳ!Bạc Tiêu Dương còn chưa kịp tới chắn, Vân Giai Kỳ tay mắt đều lanh lẹ hơn, lập tức cầm chặt lấy tay cô ấy, dễ như trở bàn tay tặng lại cho cô ấy một cái bạt tai.“Chát!”Lâm Thanh Thủy che mặt, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía cô.Cô ấy không thể tin được, Vân Giai Kỳ lại dám tát cô một cái bạt tai!Vân Giai Kỳ đùa cợt nói: “Lâm Thanh Thủy, cô lấy tư cách gì ở trong này diễu võ dương oai với tôi?”Lâm Thanh Thủy không cam lòng, thanh âm run rẩy nói: “Cô đừng có quá phận!”Vân Giai Kỳ cười lạnh: “Quá phận! Ai cho cô mặt mũi để nói ra những lời này! Cô dám ra tay với tôi thì cũng nên hiểu rõ hậu quả đi!”“Cút” Phía sau truyền đến thanh âm bị đè thấp lại của Bạc Tuấn Phong..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“A…!” Nhìn thấy cảnh tượng không khống chế được, Lâm Thanh Thủy che miệng kêu lên, lập tức chạy tới, thuận tay cầm ly rượu đỏ trên bàn uống hết một nửa, rồi hất một cái “Ào” lên người Vân Giai Kỳ.

Bạc Tiêu Dương như đã đoán trước được, chặn trước mặt Vân Giai Kỳ.

Ly rượu hất thẳng lên mặt cậu ta!

Mọi người trợn tròn mắt, vô cùng sợ hãi!

Không ai nghĩ rằng Lâm Thanh Thủy lại lỡ tay hất rượu lên người Bạc Tiêu Dương!

Bạc Tiêu Dương khẽ nhíu mày, màu đỏ tươi của rượu nhỏ giọt liên tục dọc theo ngọn tóc, không ngừng chảy xuống cắm cậu ta.

“Lâm Thanh Thủy, cô làm cái gì vậy?” Vân Giai Kỳ tức giận nói.

Cô ấy dám hất rượu vào cô sao?

Vân Giai Kỳ vô cùng tức giận, cầm ly rượu đỏ trên bàn lên, vừa định hất lại vào người Lâm Thanh Thủy.

Thì Bạc Tuấn Phong lại đẩy Lâm Thanh Thủy sang một bên.

Cả người Bạc Tuấn Phong lập tức hứng trọn ly rượu.

Mọi người lại phát ra một tiếng thét kinh hãi!

Image removed.

“Tuấn Phong, anh không sao chứ…”

Vân Giai Kỳ nghe thấy Lâm Thanh Thủy dùng xưng hô thân mật như thế, ánh mắt nheo lại.

Bạc Tuấn Phong nhìn chăm chú gương mặt Vân Giai Kỳ, không nói tiếng nào.

Mặc dù cách một lớp âu phục cũng không khó nhìn ra được xương cốt và cơ thể đang căng lên của anh.

“Vân Giai Kỳ!”

Lâm Thanh Thủy nhìn về phía Vân Giai Kỳ, ánh mắt không còn dịu dàng như lúc trước nữa mà mang theo một sự phẫn nộ sắp phun trào!

Cô ấy biết rõ, Vân Giai Kỳ chính là người phụ nữ mà Bạc Tuấn Phong yêu thương trong lòng, luôn cưng chiều bao dung.

Nhưng cô ấy không cam lòng!

Lâm Thanh Thủy chất vấn, hỏi: không?”

Vân Giai Kỳ đùa cợt hỏi lại: “Tôi đang làm cái gì còn cần cô nhắc nhở sao?”

‘Cô có biết cô đang làm cái gì Lâm Thanh Thủy bị cứng họng: “

Đầu cô ấy nóng lên, nâng tay đi thẳng về phía Vân Giai Kỳ!

Bạc Tiêu Dương còn chưa kịp tới chắn, Vân Giai Kỳ tay mắt đều lanh lẹ hơn, lập tức cầm chặt lấy tay cô ấy, dễ như trở bàn tay tặng lại cho cô ấy một cái bạt tai.

“Chát!”

Lâm Thanh Thủy che mặt, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía cô.

Cô ấy không thể tin được, Vân Giai Kỳ lại dám tát cô một cái bạt tai!

Vân Giai Kỳ đùa cợt nói: “Lâm Thanh Thủy, cô lấy tư cách gì ở trong này diễu võ dương oai với tôi?”

Lâm Thanh Thủy không cam lòng, thanh âm run rẩy nói: “Cô đừng có quá phận!”

Vân Giai Kỳ cười lạnh: “Quá phận! Ai cho cô mặt mũi để nói ra những lời này! Cô dám ra tay với tôi thì cũng nên hiểu rõ hậu quả đi!”

“Cút” Phía sau truyền đến thanh âm bị đè thấp lại của Bạc Tuấn Phong.

.

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“A…!” Nhìn thấy cảnh tượng không khống chế được, Lâm Thanh Thủy che miệng kêu lên, lập tức chạy tới, thuận tay cầm ly rượu đỏ trên bàn uống hết một nửa, rồi hất một cái “Ào” lên người Vân Giai Kỳ.Bạc Tiêu Dương như đã đoán trước được, chặn trước mặt Vân Giai Kỳ.Ly rượu hất thẳng lên mặt cậu ta!Mọi người trợn tròn mắt, vô cùng sợ hãi!Không ai nghĩ rằng Lâm Thanh Thủy lại lỡ tay hất rượu lên người Bạc Tiêu Dương!Bạc Tiêu Dương khẽ nhíu mày, màu đỏ tươi của rượu nhỏ giọt liên tục dọc theo ngọn tóc, không ngừng chảy xuống cắm cậu ta.“Lâm Thanh Thủy, cô làm cái gì vậy?” Vân Giai Kỳ tức giận nói.Cô ấy dám hất rượu vào cô sao?Vân Giai Kỳ vô cùng tức giận, cầm ly rượu đỏ trên bàn lên, vừa định hất lại vào người Lâm Thanh Thủy.Thì Bạc Tuấn Phong lại đẩy Lâm Thanh Thủy sang một bên.Cả người Bạc Tuấn Phong lập tức hứng trọn ly rượu.Mọi người lại phát ra một tiếng thét kinh hãi!“Tuấn Phong, anh không sao chứ…”Vân Giai Kỳ nghe thấy Lâm Thanh Thủy dùng xưng hô thân mật như thế, ánh mắt nheo lại.Bạc Tuấn Phong nhìn chăm chú gương mặt Vân Giai Kỳ, không nói tiếng nào.Mặc dù cách một lớp âu phục cũng không khó nhìn ra được xương cốt và cơ thể đang căng lên của anh.“Vân Giai Kỳ!”Lâm Thanh Thủy nhìn về phía Vân Giai Kỳ, ánh mắt không còn dịu dàng như lúc trước nữa mà mang theo một sự phẫn nộ sắp phun trào!Cô ấy biết rõ, Vân Giai Kỳ chính là người phụ nữ mà Bạc Tuấn Phong yêu thương trong lòng, luôn cưng chiều bao dung.Nhưng cô ấy không cam lòng!Lâm Thanh Thủy chất vấn, hỏi: không?”Vân Giai Kỳ đùa cợt hỏi lại: “Tôi đang làm cái gì còn cần cô nhắc nhở sao?”‘Cô có biết cô đang làm cái gì Lâm Thanh Thủy bị cứng họng: “Đầu cô ấy nóng lên, nâng tay đi thẳng về phía Vân Giai Kỳ!Bạc Tiêu Dương còn chưa kịp tới chắn, Vân Giai Kỳ tay mắt đều lanh lẹ hơn, lập tức cầm chặt lấy tay cô ấy, dễ như trở bàn tay tặng lại cho cô ấy một cái bạt tai.“Chát!”Lâm Thanh Thủy che mặt, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía cô.Cô ấy không thể tin được, Vân Giai Kỳ lại dám tát cô một cái bạt tai!Vân Giai Kỳ đùa cợt nói: “Lâm Thanh Thủy, cô lấy tư cách gì ở trong này diễu võ dương oai với tôi?”Lâm Thanh Thủy không cam lòng, thanh âm run rẩy nói: “Cô đừng có quá phận!”Vân Giai Kỳ cười lạnh: “Quá phận! Ai cho cô mặt mũi để nói ra những lời này! Cô dám ra tay với tôi thì cũng nên hiểu rõ hậu quả đi!”“Cút” Phía sau truyền đến thanh âm bị đè thấp lại của Bạc Tuấn Phong..

Chương 276