Tác giả:

“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!…

Chương 292

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Bạc Tuấn Phong giơ tay lên, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt của cô, nhưng anh lại nghe âm thanh chịu đựng và kháng cự của Vân Giai Kỳ: “Anh đừng có đụng vào tôi…”Bạc Tuấn Phong, tôi không muốn anh đụng vào tôi…Bên trong xe yên tĩnh.Cô không dám ngẩng đầu.Sợ anh lại thấy nước mắt trong hốc mắt của cô.Cô là một người quật cường từ trong xương, cho tới bây giờ cũng không muốn đem sự yếu ớt của mình thể hiện trước mặt của anh.Thế nhưng vừa nghĩ đến Bạc Tuấn Phong và Lâm Thanh Thủy đã trải qua nhiều năm sinh nhật với nhau.Nhưng còn cô thì sao…Cô cũng muốn lúc sinh nhật có anh ở bên cạnh chăm sóc, trải qua sinh nhật cùng với cô.Thế nhưng sinh nhật hằng năm đều là cô lẻ loi một mình.Suy nghĩ đến sinh nhật của Lâm Thanh Thủy, có túi Hermès, có bánh ngọt, có nến, còn có anh.Từ nhỏ đến lớn, không có ai thật lòng trải qua sinh nhật cùng cô.Bởi vì sinh nhật của cô và Vân Ngọc Hân là cùng một ngày, vì vậy, cái ngày sinh nhật cô hôm đó, Vân Ngọc Hân mới là sân nhà, còn cô cùng lắm cũng chỉ có thể là một cái nền.Sau khi cô và Bạc Tuấn Phong chung một chỗ, cô cũng chưa từng có bất kỳ yêu cầu nào với anh.Cô không dám có bất kỳ yêu cầu gì với anh.Khi đó cô hèn mọn vào tận xương, từ nhỏ ở nhà họ Vân đã phải chịu đựng hết những đối xử lạnh nhạt, cái gì cô cũng không có, làm sao dám yêu cầu người người đàn ông này thứ gì chứ.Nhưng hôm nay, cô biết được hàng năm Bạc Tuấn Phong sẽ trải qua sinh nhật cùng với Lâm Thanh Thủy, lúc này cô mới biết được, thì ra người người đàn ông này cũng không phải là không hiểu lãng mạn.Anh có thể làm được.Chỉ là không làm với cô mà thôi!Vân Giai Kỳ uất ức đến mức đáy lòng cũng khó chịu, căng ra.Phần cảm giác này thật sự cũng là do phản ứng sinh lý cả.Bạc Tuấn Phong biểu cảm thất vọng lại quật cường của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp xuống, không dám nhìn anh.Anh nâng mặt của cô lên liền thấy ánh mắt đỏ như đốt.“Không cho phép khóc.”Vốn là, anh vô cùng tức giận với cô.Cô lại dám ngay trước mặt của anh mà lại thân mật với người người đàn ông khác như vậy.Nếu như người kia không phải là Bạc Tiêu Dương mà là bất kỳ người người đàn ông nào khác thì tối nay, anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô!Anh nói rồi.Dù là ai dám mơ ước cô thì anh cũng sẽ không từ thủ đoạn mà hủy diệt..

Bạc Tuấn Phong giơ tay lên, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt của cô, nhưng anh lại nghe âm thanh chịu đựng và kháng cự của Vân Giai Kỳ: “Anh đừng có đụng vào tôi…”

Bạc Tuấn Phong, tôi không muốn anh đụng vào tôi…

Bên trong xe yên tĩnh.

Cô không dám ngẩng đầu.

Sợ anh lại thấy nước mắt trong hốc mắt của cô.

Cô là một người quật cường từ trong xương, cho tới bây giờ cũng không muốn đem sự yếu ớt của mình thể hiện trước mặt của anh.

Thế nhưng vừa nghĩ đến Bạc Tuấn Phong và Lâm Thanh Thủy đã trải qua nhiều năm sinh nhật với nhau.

Nhưng còn cô thì sao…

Cô cũng muốn lúc sinh nhật có anh ở bên cạnh chăm sóc, trải qua sinh nhật cùng với cô.

Thế nhưng sinh nhật hằng năm đều là cô lẻ loi một mình.

Suy nghĩ đến sinh nhật của Lâm Thanh Thủy, có túi Hermès, có bánh ngọt, có nến, còn có anh.

Từ nhỏ đến lớn, không có ai thật lòng trải qua sinh nhật cùng cô.

Bởi vì sinh nhật của cô và Vân Ngọc Hân là cùng một ngày, vì vậy, cái ngày sinh nhật cô hôm đó, Vân Ngọc Hân mới là sân nhà, còn cô cùng lắm cũng chỉ có thể là một cái nền.

Sau khi cô và Bạc Tuấn Phong chung một chỗ, cô cũng chưa từng có bất kỳ yêu cầu nào với anh.

Cô không dám có bất kỳ yêu cầu gì với anh.

Khi đó cô hèn mọn vào tận xương, từ nhỏ ở nhà họ Vân đã phải chịu đựng hết những đối xử lạnh nhạt, cái gì cô cũng không có, làm sao dám yêu cầu người người đàn ông này thứ gì chứ.

Nhưng hôm nay, cô biết được hàng năm Bạc Tuấn Phong sẽ trải qua sinh nhật cùng với Lâm Thanh Thủy, lúc này cô mới biết được, thì ra người người đàn ông này cũng không phải là không hiểu lãng mạn.

Anh có thể làm được.

Chỉ là không làm với cô mà thôi!

Vân Giai Kỳ uất ức đến mức đáy lòng cũng khó chịu, căng ra.

Phần cảm giác này thật sự cũng là do phản ứng sinh lý cả.

Bạc Tuấn Phong biểu cảm thất vọng lại quật cường của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp xuống, không dám nhìn anh.

Anh nâng mặt của cô lên liền thấy ánh mắt đỏ như đốt.

“Không cho phép khóc.”

Vốn là, anh vô cùng tức giận với cô.

Cô lại dám ngay trước mặt của anh mà lại thân mật với người người đàn ông khác như vậy.

Nếu như người kia không phải là Bạc Tiêu Dương mà là bất kỳ người người đàn ông nào khác thì tối nay, anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô!

Anh nói rồi.

Dù là ai dám mơ ước cô thì anh cũng sẽ không từ thủ đoạn mà hủy diệt..

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Bạc Tuấn Phong giơ tay lên, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt của cô, nhưng anh lại nghe âm thanh chịu đựng và kháng cự của Vân Giai Kỳ: “Anh đừng có đụng vào tôi…”Bạc Tuấn Phong, tôi không muốn anh đụng vào tôi…Bên trong xe yên tĩnh.Cô không dám ngẩng đầu.Sợ anh lại thấy nước mắt trong hốc mắt của cô.Cô là một người quật cường từ trong xương, cho tới bây giờ cũng không muốn đem sự yếu ớt của mình thể hiện trước mặt của anh.Thế nhưng vừa nghĩ đến Bạc Tuấn Phong và Lâm Thanh Thủy đã trải qua nhiều năm sinh nhật với nhau.Nhưng còn cô thì sao…Cô cũng muốn lúc sinh nhật có anh ở bên cạnh chăm sóc, trải qua sinh nhật cùng với cô.Thế nhưng sinh nhật hằng năm đều là cô lẻ loi một mình.Suy nghĩ đến sinh nhật của Lâm Thanh Thủy, có túi Hermès, có bánh ngọt, có nến, còn có anh.Từ nhỏ đến lớn, không có ai thật lòng trải qua sinh nhật cùng cô.Bởi vì sinh nhật của cô và Vân Ngọc Hân là cùng một ngày, vì vậy, cái ngày sinh nhật cô hôm đó, Vân Ngọc Hân mới là sân nhà, còn cô cùng lắm cũng chỉ có thể là một cái nền.Sau khi cô và Bạc Tuấn Phong chung một chỗ, cô cũng chưa từng có bất kỳ yêu cầu nào với anh.Cô không dám có bất kỳ yêu cầu gì với anh.Khi đó cô hèn mọn vào tận xương, từ nhỏ ở nhà họ Vân đã phải chịu đựng hết những đối xử lạnh nhạt, cái gì cô cũng không có, làm sao dám yêu cầu người người đàn ông này thứ gì chứ.Nhưng hôm nay, cô biết được hàng năm Bạc Tuấn Phong sẽ trải qua sinh nhật cùng với Lâm Thanh Thủy, lúc này cô mới biết được, thì ra người người đàn ông này cũng không phải là không hiểu lãng mạn.Anh có thể làm được.Chỉ là không làm với cô mà thôi!Vân Giai Kỳ uất ức đến mức đáy lòng cũng khó chịu, căng ra.Phần cảm giác này thật sự cũng là do phản ứng sinh lý cả.Bạc Tuấn Phong biểu cảm thất vọng lại quật cường của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp xuống, không dám nhìn anh.Anh nâng mặt của cô lên liền thấy ánh mắt đỏ như đốt.“Không cho phép khóc.”Vốn là, anh vô cùng tức giận với cô.Cô lại dám ngay trước mặt của anh mà lại thân mật với người người đàn ông khác như vậy.Nếu như người kia không phải là Bạc Tiêu Dương mà là bất kỳ người người đàn ông nào khác thì tối nay, anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô!Anh nói rồi.Dù là ai dám mơ ước cô thì anh cũng sẽ không từ thủ đoạn mà hủy diệt..

Chương 292