“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!…
Chương 310
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Bạc Tuấn Phong đột nhiên đẩy hai người ra rồi chạy lên lầu.Trên hành lang lầu hai, ở trước cửa phòng có hai hàng vệ sĩ canh giữ trước cửa.Đáy mắt Bạc Tuấn Phong lóe lên tia hoài nghi, đi về phía căn phòng đó, anh vừa bước tới gần thì lập tức có hai vệ sĩ sang đây: “Tổng giám đốc Bạc, xin dừng bước!”“Tránh ra”Anh biết, chắc chắn hai đứa bé đang bị nhốt trong căn phòng này.“Bạc gia, ngài đừng làm khó chúng tôi!”“Cút!”“Bạc gia, nếu ngài cứ cố tình như vậy thì thật xin lỗi, đã đắc tội!”Hai vệ sĩ lập tức vây lấy Bạc Tuấn Phong.Tuy nhiên, bọn họ dường như đang e ngại trước giá trị tức giận của người đàn ông này, mặc dù những vệ sĩ này là những vệ sĩ hàng đầu được Bạc Ngạn Thiên chọn trong nước, thực lực không hề tầm thường.Nhưng mà, khi đứng trước một người đàn ông tôn quý như thế, bọn họ không dám ra tay thật sự.Hơn nữa đúng thực là Bạc Tuấn Phong đang tức giận, người đàn ông dùng một đấm hạ gục hai tên vệ sĩ, bước tới cửa, thấy toàn thân anh dường như đang tỏa ra sát khí nên không ai dám ngăn cản anh nữa.Bạc Tuấn Phong đá tung cửa phòng, phá cửa xông vào.Trong phòng, đèn vẫn sáng.Một người trông trẻ đứng bên giường đang bưng chén thuốc nóng hổi, bị tiếng động lớn như vậy làm cho giật mình, chén thuốc rớt xuống đất văng tung tóe khắp sàn nhà.Trên giường, Bạc Vũ Minh vẫn còn đang truyền nước biển, vừa thấy Bạc Tuấn Phong đã tới, cậu bé chật vật từ trên giường ngồi dậy: “Cha…”Cậu vừa thấy người đàn ông này, hai vành mắt lập tức đỏ lên, câu nói đầu tiên mở miệng hỏi chính là: “Mẹ đâu, con muốn mẹ…”Từ sau khi trở về, Bạc Vũ Minh liền không chịu ăn cái gì.Bạc Ngạn Thiên cũng không quan tâm cậu, ép cậu uống dịch dinh dưỡng.Tiểu Vũ Minh trời sinh đã có tính tình quật cường, Bạc Ngạn Thiên đã nhiều lần nhấn mạnh với cậu Vân Ngọc Hân mới là mẹ của cậu và Mạn Nhi.Cậu không tin!Sao Vân Ngọc Hân có thể là mẹ của cậu!?Cậu không hề cảm nhận được một chút ấm áp và tình yêu thương của mẹ từ trên người cô ta.Làm sao người phụ nữ kia có thể là mẹ cậu!?Cậu không tin!Cho dù Vân Ngọc Hân là người phụ nữ có quan hệ huyết thống với cậu, nhưng cậu cũng không muốn thừa nhận, cậu muốn Vân Giai Kỳ, cũng chỉ muốn thừa nhận Vân Giai Kỳ, muốn quay về bên cạnh cô.Bạc Tuấn Phong nhìn khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của Vũ Minh, đau khổ ôm cậu vào lòng.Anh có thể cảm thấy cơ thể Bạc Vũ Minh đang run rẩy.Vũ Minh khàn giọng nói: “Con nhớ mẹ, sau này có phải con sẽ không được gặp mẹ nữa hay không, con sợ…“Đừng sợ.” Bạc Tuấn Phong nói: “Sẽ không đâu, con muốn gặp thì lúc nào cũng có thể gặp.”“Bây giờ con có thể gặp sao?” Mặt Bạc Vũ Minh đây mong chờ nhìn anh: “Con muốn quay về với mẹ ngay lập tức!”“Ừm, cha dẫn con đi gặp cô ấy” Bạc Tuấn Phong hỏi: “Mạn Nhi đâu?”Tiểu Vũ Minh bỗng nhiên khẩn trương nói: “Mạn Nhi bị người khác đưa đi, con không biết em ấy ở đâu..
Bạc Tuấn Phong đột nhiên đẩy hai người ra rồi chạy lên lầu.
Trên hành lang lầu hai, ở trước cửa phòng có hai hàng vệ sĩ canh giữ trước cửa.
Đáy mắt Bạc Tuấn Phong lóe lên tia hoài nghi, đi về phía căn phòng đó, anh vừa bước tới gần thì lập tức có hai vệ sĩ sang đây: “Tổng giám đốc Bạc, xin dừng bước!”
“Tránh ra”
Anh biết, chắc chắn hai đứa bé đang bị nhốt trong căn phòng này.
“Bạc gia, ngài đừng làm khó chúng tôi!”
“Cút!”
“Bạc gia, nếu ngài cứ cố tình như vậy thì thật xin lỗi, đã đắc tội!”
Hai vệ sĩ lập tức vây lấy Bạc Tuấn Phong.
Tuy nhiên, bọn họ dường như đang e ngại trước giá trị tức giận của người đàn ông này, mặc dù những vệ sĩ này là những vệ sĩ hàng đầu được Bạc Ngạn Thiên chọn trong nước, thực lực không hề tầm thường.
Nhưng mà, khi đứng trước một người đàn ông tôn quý như thế, bọn họ không dám ra tay thật sự.
Hơn nữa đúng thực là Bạc Tuấn Phong đang tức giận, người đàn ông dùng một đấm hạ gục hai tên vệ sĩ, bước tới cửa, thấy toàn thân anh dường như đang tỏa ra sát khí nên không ai dám ngăn cản anh nữa.
Bạc Tuấn Phong đá tung cửa phòng, phá cửa xông vào.
Trong phòng, đèn vẫn sáng.
Một người trông trẻ đứng bên giường đang bưng chén thuốc nóng hổi, bị tiếng động lớn như vậy làm cho giật mình, chén thuốc rớt xuống đất văng tung tóe khắp sàn nhà.
Trên giường, Bạc Vũ Minh vẫn còn đang truyền nước biển, vừa thấy Bạc Tuấn Phong đã tới, cậu bé chật vật từ trên giường ngồi dậy: “Cha…”
Cậu vừa thấy người đàn ông này, hai vành mắt lập tức đỏ lên, câu nói đầu tiên mở miệng hỏi chính là: “Mẹ đâu, con muốn mẹ…”
Từ sau khi trở về, Bạc Vũ Minh liền không chịu ăn cái gì.
Bạc Ngạn Thiên cũng không quan tâm cậu, ép cậu uống dịch dinh dưỡng.
Tiểu Vũ Minh trời sinh đã có tính tình quật cường, Bạc Ngạn Thiên đã nhiều lần nhấn mạnh với cậu Vân Ngọc Hân mới là mẹ của cậu và Mạn Nhi.
Cậu không tin!
Sao Vân Ngọc Hân có thể là mẹ của cậu!?
Cậu không hề cảm nhận được một chút ấm áp và tình yêu thương của mẹ từ trên người cô ta.
Làm sao người phụ nữ kia có thể là mẹ cậu!?
Cậu không tin!
Cho dù Vân Ngọc Hân là người phụ nữ có quan hệ huyết thống với cậu, nhưng cậu cũng không muốn thừa nhận, cậu muốn Vân Giai Kỳ, cũng chỉ muốn thừa nhận Vân Giai Kỳ, muốn quay về bên cạnh cô.
Bạc Tuấn Phong nhìn khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của Vũ Minh, đau khổ ôm cậu vào lòng.
Anh có thể cảm thấy cơ thể Bạc Vũ Minh đang run rẩy.
Vũ Minh khàn giọng nói: “Con nhớ mẹ, sau này có phải con sẽ không được gặp mẹ nữa hay không, con sợ…
“Đừng sợ.” Bạc Tuấn Phong nói: “Sẽ không đâu, con muốn gặp thì lúc nào cũng có thể gặp.”
“Bây giờ con có thể gặp sao?” Mặt Bạc Vũ Minh đây mong chờ nhìn anh: “Con muốn quay về với mẹ ngay lập tức!”
“Ừm, cha dẫn con đi gặp cô ấy” Bạc Tuấn Phong hỏi: “Mạn Nhi đâu?”
Tiểu Vũ Minh bỗng nhiên khẩn trương nói: “Mạn Nhi bị người khác đưa đi, con không biết em ấy ở đâu..
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Bạc Tuấn Phong đột nhiên đẩy hai người ra rồi chạy lên lầu.Trên hành lang lầu hai, ở trước cửa phòng có hai hàng vệ sĩ canh giữ trước cửa.Đáy mắt Bạc Tuấn Phong lóe lên tia hoài nghi, đi về phía căn phòng đó, anh vừa bước tới gần thì lập tức có hai vệ sĩ sang đây: “Tổng giám đốc Bạc, xin dừng bước!”“Tránh ra”Anh biết, chắc chắn hai đứa bé đang bị nhốt trong căn phòng này.“Bạc gia, ngài đừng làm khó chúng tôi!”“Cút!”“Bạc gia, nếu ngài cứ cố tình như vậy thì thật xin lỗi, đã đắc tội!”Hai vệ sĩ lập tức vây lấy Bạc Tuấn Phong.Tuy nhiên, bọn họ dường như đang e ngại trước giá trị tức giận của người đàn ông này, mặc dù những vệ sĩ này là những vệ sĩ hàng đầu được Bạc Ngạn Thiên chọn trong nước, thực lực không hề tầm thường.Nhưng mà, khi đứng trước một người đàn ông tôn quý như thế, bọn họ không dám ra tay thật sự.Hơn nữa đúng thực là Bạc Tuấn Phong đang tức giận, người đàn ông dùng một đấm hạ gục hai tên vệ sĩ, bước tới cửa, thấy toàn thân anh dường như đang tỏa ra sát khí nên không ai dám ngăn cản anh nữa.Bạc Tuấn Phong đá tung cửa phòng, phá cửa xông vào.Trong phòng, đèn vẫn sáng.Một người trông trẻ đứng bên giường đang bưng chén thuốc nóng hổi, bị tiếng động lớn như vậy làm cho giật mình, chén thuốc rớt xuống đất văng tung tóe khắp sàn nhà.Trên giường, Bạc Vũ Minh vẫn còn đang truyền nước biển, vừa thấy Bạc Tuấn Phong đã tới, cậu bé chật vật từ trên giường ngồi dậy: “Cha…”Cậu vừa thấy người đàn ông này, hai vành mắt lập tức đỏ lên, câu nói đầu tiên mở miệng hỏi chính là: “Mẹ đâu, con muốn mẹ…”Từ sau khi trở về, Bạc Vũ Minh liền không chịu ăn cái gì.Bạc Ngạn Thiên cũng không quan tâm cậu, ép cậu uống dịch dinh dưỡng.Tiểu Vũ Minh trời sinh đã có tính tình quật cường, Bạc Ngạn Thiên đã nhiều lần nhấn mạnh với cậu Vân Ngọc Hân mới là mẹ của cậu và Mạn Nhi.Cậu không tin!Sao Vân Ngọc Hân có thể là mẹ của cậu!?Cậu không hề cảm nhận được một chút ấm áp và tình yêu thương của mẹ từ trên người cô ta.Làm sao người phụ nữ kia có thể là mẹ cậu!?Cậu không tin!Cho dù Vân Ngọc Hân là người phụ nữ có quan hệ huyết thống với cậu, nhưng cậu cũng không muốn thừa nhận, cậu muốn Vân Giai Kỳ, cũng chỉ muốn thừa nhận Vân Giai Kỳ, muốn quay về bên cạnh cô.Bạc Tuấn Phong nhìn khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của Vũ Minh, đau khổ ôm cậu vào lòng.Anh có thể cảm thấy cơ thể Bạc Vũ Minh đang run rẩy.Vũ Minh khàn giọng nói: “Con nhớ mẹ, sau này có phải con sẽ không được gặp mẹ nữa hay không, con sợ…“Đừng sợ.” Bạc Tuấn Phong nói: “Sẽ không đâu, con muốn gặp thì lúc nào cũng có thể gặp.”“Bây giờ con có thể gặp sao?” Mặt Bạc Vũ Minh đây mong chờ nhìn anh: “Con muốn quay về với mẹ ngay lập tức!”“Ừm, cha dẫn con đi gặp cô ấy” Bạc Tuấn Phong hỏi: “Mạn Nhi đâu?”Tiểu Vũ Minh bỗng nhiên khẩn trương nói: “Mạn Nhi bị người khác đưa đi, con không biết em ấy ở đâu..