Tác giả:

“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!…

Chương 318

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tống Hạo Hiên nhìn chiếc xe xịn Rolls Royce chạy đi, cắn răng, trong nháy mắt ánh mắt liền lộ ra vẻ tàn ác. Ở phía chân trời, một tiếng sấm vang lên, một tia chớp hiện ra sáng như ban ngày. Ánh sáng trắng lạnh lẽo, chiếu vào trên khuôn mặt Bạc Tuấn Phong, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông giống như bao phủ một lớp băng lạnh. Ngay sau đó, một trận mưa to xảy ra bất ngờ, trắng xóa trời đất. Biệt thự ven biển. Vân Giai Kỳ bất chợt bị ngoài tiếng sấm cửa sổ đánh thức. Cô vén chăn lên, mặc thêm quần áo, đi tới đứng bên cửa sổ, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi trên cửa sổ. Ngón tay cô vén rèm cửa, lại nghe được tiếng nổ của động cơ xe. Một chiếc Rolls Royce đậu trước cửa biệt thự. Cửa xe mở ra.  Anh vẫn đứng như vậy trong màn mưa, chậm chạp không có động tác nào nữa. Tài xế vội vàng mở dù ra che trên đỉnh đầu anh, trong lòng run sợ không biết nên nói cái gì với anh bây giờ, nhưng Bạc Tuấn Phong đẩy anh ta ra. Dù rơi trên mặt đất. Vân Giai Kỳ vội vàng mặc thêm quần áo do người giúp việc mang tới, một đường đi tới trước cửa biệt thự, mở cửa, gió lạnh tràn vào. Cô không sợ lạnh lẽo, đi vào trong màn mưa, nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, nhíu mày, đi về phía anh đang đứng. Đột nhiên tim cô đập rất nhanh. Đêm nay gió to, mưa lớn, dường như cũng có nghĩa là đêm nay nhất định không phải là một đêm yên bình. Vân Giai Kỳ đi tới trước mặt Bạc Tuấn Phong, hạt mưa rơi trên âu phục của anh, tan ra, lăn xuống, cả người anh lạnh như băng, hai mắt tối sâm. “Bạc Tuấn Phong” Vân Giai Kỳ nói đùa một câu: “Anh dùng loại ánh mắt này nhìn tôi là có ý gì?” Đau lòng, thương tiếc, hay áy náy. Thấy thấy cô trong lòng anh run sợ. Bỗng nhiên Bạc Tuấn Phong đem cô ôm vào trong ngực. Vân Giai Kỳ còn chưa kịp giãy giụa, đỉnh đầu truyền tới thanh âm trầm thấp khàn khàn của người đàn ông “Thật xin lỗi” Im lặng thật lâu, nhưng chờ được là một câu xin lỗi. Nhưng Vân Giai Kỳ biết, câu nói xin lỗi này, tuyệt đối có thâm ý khác..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Hạo Hiên nhìn chiếc xe xịn Rolls Royce chạy đi, cắn răng, trong nháy mắt ánh mắt liền lộ ra vẻ tàn ác.

 

Ở phía chân trời, một tiếng sấm vang lên, một tia chớp hiện ra sáng như ban ngày.

 

Ánh sáng trắng lạnh lẽo, chiếu vào trên khuôn mặt Bạc Tuấn Phong, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông giống như bao phủ một lớp băng lạnh.

 

Ngay sau đó, một trận mưa to xảy ra bất ngờ, trắng xóa trời đất.

 

Biệt thự ven biển.

 

Vân Giai Kỳ bất chợt bị ngoài tiếng sấm cửa sổ đánh thức.

 

Cô vén chăn lên, mặc thêm quần áo, đi tới đứng bên cửa sổ, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi trên cửa sổ.

 

Ngón tay cô vén rèm cửa, lại nghe được tiếng nổ của động cơ xe.

 

Một chiếc Rolls Royce đậu trước cửa biệt thự.

 

Cửa xe mở ra.

 

Image removed.

 

Anh vẫn đứng như vậy trong màn mưa, chậm chạp không có động tác nào nữa.

 

Tài xế vội vàng mở dù ra che trên đỉnh đầu anh, trong lòng run sợ không biết nên nói cái gì với anh bây giờ, nhưng Bạc Tuấn Phong đẩy anh ta ra.

 

Dù rơi trên mặt đất.

 

Vân Giai Kỳ vội vàng mặc thêm quần áo do người giúp việc mang tới, một đường đi tới trước cửa biệt thự, mở cửa, gió lạnh tràn vào.

 

Cô không sợ lạnh lẽo, đi vào trong màn mưa, nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, nhíu mày, đi về phía anh đang đứng.

 

Đột nhiên tim cô đập rất nhanh.

 

Đêm nay gió to, mưa lớn, dường như cũng có nghĩa là đêm nay nhất định không phải là một đêm yên bình.

 

Vân Giai Kỳ đi tới trước mặt Bạc Tuấn Phong, hạt mưa rơi trên âu phục của anh, tan ra, lăn xuống, cả người anh lạnh như băng, hai mắt tối sâm.

 

“Bạc Tuấn Phong”

 

Vân Giai Kỳ nói đùa một câu: “Anh dùng loại ánh mắt này nhìn tôi là có ý gì?”

 

Đau lòng, thương tiếc, hay áy náy.

 

Thấy thấy cô trong lòng anh run sợ.

 

Bỗng nhiên Bạc Tuấn Phong đem cô ôm vào trong ngực.

 

Vân Giai Kỳ còn chưa kịp giãy giụa, đỉnh đầu truyền tới thanh âm trầm thấp khàn khàn của người đàn ông “Thật xin lỗi”

 

Im lặng thật lâu, nhưng chờ được là một câu xin lỗi.

 

Nhưng Vân Giai Kỳ biết, câu nói xin lỗi này, tuyệt đối có thâm ý khác.

.

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tống Hạo Hiên nhìn chiếc xe xịn Rolls Royce chạy đi, cắn răng, trong nháy mắt ánh mắt liền lộ ra vẻ tàn ác. Ở phía chân trời, một tiếng sấm vang lên, một tia chớp hiện ra sáng như ban ngày. Ánh sáng trắng lạnh lẽo, chiếu vào trên khuôn mặt Bạc Tuấn Phong, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông giống như bao phủ một lớp băng lạnh. Ngay sau đó, một trận mưa to xảy ra bất ngờ, trắng xóa trời đất. Biệt thự ven biển. Vân Giai Kỳ bất chợt bị ngoài tiếng sấm cửa sổ đánh thức. Cô vén chăn lên, mặc thêm quần áo, đi tới đứng bên cửa sổ, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi trên cửa sổ. Ngón tay cô vén rèm cửa, lại nghe được tiếng nổ của động cơ xe. Một chiếc Rolls Royce đậu trước cửa biệt thự. Cửa xe mở ra.  Anh vẫn đứng như vậy trong màn mưa, chậm chạp không có động tác nào nữa. Tài xế vội vàng mở dù ra che trên đỉnh đầu anh, trong lòng run sợ không biết nên nói cái gì với anh bây giờ, nhưng Bạc Tuấn Phong đẩy anh ta ra. Dù rơi trên mặt đất. Vân Giai Kỳ vội vàng mặc thêm quần áo do người giúp việc mang tới, một đường đi tới trước cửa biệt thự, mở cửa, gió lạnh tràn vào. Cô không sợ lạnh lẽo, đi vào trong màn mưa, nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, nhíu mày, đi về phía anh đang đứng. Đột nhiên tim cô đập rất nhanh. Đêm nay gió to, mưa lớn, dường như cũng có nghĩa là đêm nay nhất định không phải là một đêm yên bình. Vân Giai Kỳ đi tới trước mặt Bạc Tuấn Phong, hạt mưa rơi trên âu phục của anh, tan ra, lăn xuống, cả người anh lạnh như băng, hai mắt tối sâm. “Bạc Tuấn Phong” Vân Giai Kỳ nói đùa một câu: “Anh dùng loại ánh mắt này nhìn tôi là có ý gì?” Đau lòng, thương tiếc, hay áy náy. Thấy thấy cô trong lòng anh run sợ. Bỗng nhiên Bạc Tuấn Phong đem cô ôm vào trong ngực. Vân Giai Kỳ còn chưa kịp giãy giụa, đỉnh đầu truyền tới thanh âm trầm thấp khàn khàn của người đàn ông “Thật xin lỗi” Im lặng thật lâu, nhưng chờ được là một câu xin lỗi. Nhưng Vân Giai Kỳ biết, câu nói xin lỗi này, tuyệt đối có thâm ý khác..

Chương 318