Tác giả:

“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!…

Chương 346

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên giường, Doãn Lâm mở mắt ra, thấy Vân Giai Kỳ đang canh giữ ở bên giường, lo lắng nói: “Vân…”“HaiZ”Vân Giai Kỳ ra hiệu không nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe, tôi không sao”Doãn Lâm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhưng anh ta vẫn nghe theo mệnh lệnh của cô và không nói nữa.Sau một lúc, giữa tiếng người ồn ào, Vân Giai Kỳ rõ ràng nghe được tiếng Lâm Thanh Thủy duyên dáng kêu to.“Đau.”Vân Giai Kỳ khẽ cau mày, kéo một góc rèm ra, lập tức nhìn thấy Lâm Thanh Thủy đang vịn tường với vẻ vô cùng vặn vẹo.Các khớp ngón tay của Vân Giai Kỳ hơi cứng lại, sắc mặt tái nhợt buông tấm rèm xuống, hơi thở trở nên nặng nề.Doãn Lâm chú ý tới biểu hiện khác lạ của cô, anh ta cũng nghe thấy giọng nói của Bạc Tuấn Phong và Lâm Thanh Thủy, anh ta ngồi dậy khỏi giường, nâng lòng bàn tay lên, do dự hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai của cô.Bạc Tuấn Phong vừa mới rời đi thì Tống Hạo Hiên cũng đúng lúc quay lại phòng quan sát.Anh ta vén rèm lên bước vào, nói với Vân Giai Kỳ: “Không có phòng bệnh, chỉ có thể chờ, hoặc là chuyển đến bệnh viện khác”Bởi vì Doãn Lâm bị thương tương đối nặng nên đã được đưa đến bệnh viện gần nhất.Nhưng bệnh viện này chỉ còn giường bệnh kê ngoài hành lang, phòng bệnh cuối cùng đã bị người ta ra giá cao đặt trước mất rồi.Tống Hạo Hiên không cẩn thận hỏi kỹ, nhưng Vân Giai Kỳ biết, có lẽ là Bạc Tuấn Phong đã đặt cho Lâm Thanh Thủy.Vân Giai Kỳ nhìn về phía Doãn Lâm: “Chúng ta chuyển viện”“Ừ” Doãn Lâm gật đầu.Cho dù không có phòng bệnh, anh ta nằm ngủ trên giường ở hành lang cũng được.Nhưng anh ta biết Vân Giai Kỳ không muốn ở lại bệnh viện này, cho nên anh ta cũng phối hợp theo.Tống Hạo Hiên lo lắng hỏi lại: “Giai Kỳ, em còn đang phát sốt, hay là tiêm một mũi thuốc hạ sốt trước được không?”“Anh ấy đang ở bệnh viện này”Vân Giai Kỳ cắn môi: “Em không muốn nhìn thấy anh ấy”Chỉ một câu nói, Tống Hạo Hiên lập tức hiểu được.Trước khi bước vào phòng quan sát, anh ta mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, nhưng anh ta không tìm hiểu kỹ.Bạc Tuấn Phong?Anh ta cũng ở bệnh viện này à?Tống Hạo Hiên có chút kinh ngạc.“Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi đây”Vân Giai Kỳ cảm thấy mình không thể nhịn được nữa: “Hạo Hiên, anh đi làm thủ tục đi”“Được”Tống Hạo Hiên làm thủ tục xong lập tức dẫn Vân Giai Kỳ và Doãn Lâm rời đi..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên giường, Doãn Lâm mở mắt ra, thấy Vân Giai Kỳ đang canh giữ ở bên giường, lo lắng nói: “Vân…”

“HaiZ”

Vân Giai Kỳ ra hiệu không nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe, tôi không sao”

Doãn Lâm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhưng anh ta vẫn nghe theo mệnh lệnh của cô và không nói nữa.

Sau một lúc, giữa tiếng người ồn ào, Vân Giai Kỳ rõ ràng nghe được tiếng Lâm Thanh Thủy duyên dáng kêu to.

“Đau.”

Vân Giai Kỳ khẽ cau mày, kéo một góc rèm ra, lập tức nhìn thấy Lâm Thanh Thủy đang vịn tường với vẻ vô cùng vặn vẹo.

Image removed.

Các khớp ngón tay của Vân Giai Kỳ hơi cứng lại, sắc mặt tái nhợt buông tấm rèm xuống, hơi thở trở nên nặng nề.

Doãn Lâm chú ý tới biểu hiện khác lạ của cô, anh ta cũng nghe thấy giọng nói của Bạc Tuấn Phong và Lâm Thanh Thủy, anh ta ngồi dậy khỏi giường, nâng lòng bàn tay lên, do dự hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai của cô.

Bạc Tuấn Phong vừa mới rời đi thì Tống Hạo Hiên cũng đúng lúc quay lại phòng quan sát.

Anh ta vén rèm lên bước vào, nói với Vân Giai Kỳ: “Không có phòng bệnh, chỉ có thể chờ, hoặc là chuyển đến bệnh viện khác”

Bởi vì Doãn Lâm bị thương tương đối nặng nên đã được đưa đến bệnh viện gần nhất.

Nhưng bệnh viện này chỉ còn giường bệnh kê ngoài hành lang, phòng bệnh cuối cùng đã bị người ta ra giá cao đặt trước mất rồi.

Tống Hạo Hiên không cẩn thận hỏi kỹ, nhưng Vân Giai Kỳ biết, có lẽ là Bạc Tuấn Phong đã đặt cho Lâm Thanh Thủy.

Vân Giai Kỳ nhìn về phía Doãn Lâm: “Chúng ta chuyển viện”

“Ừ” Doãn Lâm gật đầu.

Cho dù không có phòng bệnh, anh ta nằm ngủ trên giường ở hành lang cũng được.

Nhưng anh ta biết Vân Giai Kỳ không muốn ở lại bệnh viện này, cho nên anh ta cũng phối hợp theo.

Tống Hạo Hiên lo lắng hỏi lại: “Giai Kỳ, em còn đang phát sốt, hay là tiêm một mũi thuốc hạ sốt trước được không?”

“Anh ấy đang ở bệnh viện này”

Vân Giai Kỳ cắn môi: “Em không muốn nhìn thấy anh ấy”

Chỉ một câu nói, Tống Hạo Hiên lập tức hiểu được.

Trước khi bước vào phòng quan sát, anh ta mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, nhưng anh ta không tìm hiểu kỹ.

Bạc Tuấn Phong?

Anh ta cũng ở bệnh viện này à?

Tống Hạo Hiên có chút kinh ngạc.

“Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi đây”

Vân Giai Kỳ cảm thấy mình không thể nhịn được nữa: “Hạo Hiên, anh đi làm thủ tục đi”

“Được”

Tống Hạo Hiên làm thủ tục xong lập tức dẫn Vân Giai Kỳ và Doãn Lâm rời đi..

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên giường, Doãn Lâm mở mắt ra, thấy Vân Giai Kỳ đang canh giữ ở bên giường, lo lắng nói: “Vân…”“HaiZ”Vân Giai Kỳ ra hiệu không nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe, tôi không sao”Doãn Lâm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhưng anh ta vẫn nghe theo mệnh lệnh của cô và không nói nữa.Sau một lúc, giữa tiếng người ồn ào, Vân Giai Kỳ rõ ràng nghe được tiếng Lâm Thanh Thủy duyên dáng kêu to.“Đau.”Vân Giai Kỳ khẽ cau mày, kéo một góc rèm ra, lập tức nhìn thấy Lâm Thanh Thủy đang vịn tường với vẻ vô cùng vặn vẹo.Các khớp ngón tay của Vân Giai Kỳ hơi cứng lại, sắc mặt tái nhợt buông tấm rèm xuống, hơi thở trở nên nặng nề.Doãn Lâm chú ý tới biểu hiện khác lạ của cô, anh ta cũng nghe thấy giọng nói của Bạc Tuấn Phong và Lâm Thanh Thủy, anh ta ngồi dậy khỏi giường, nâng lòng bàn tay lên, do dự hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai của cô.Bạc Tuấn Phong vừa mới rời đi thì Tống Hạo Hiên cũng đúng lúc quay lại phòng quan sát.Anh ta vén rèm lên bước vào, nói với Vân Giai Kỳ: “Không có phòng bệnh, chỉ có thể chờ, hoặc là chuyển đến bệnh viện khác”Bởi vì Doãn Lâm bị thương tương đối nặng nên đã được đưa đến bệnh viện gần nhất.Nhưng bệnh viện này chỉ còn giường bệnh kê ngoài hành lang, phòng bệnh cuối cùng đã bị người ta ra giá cao đặt trước mất rồi.Tống Hạo Hiên không cẩn thận hỏi kỹ, nhưng Vân Giai Kỳ biết, có lẽ là Bạc Tuấn Phong đã đặt cho Lâm Thanh Thủy.Vân Giai Kỳ nhìn về phía Doãn Lâm: “Chúng ta chuyển viện”“Ừ” Doãn Lâm gật đầu.Cho dù không có phòng bệnh, anh ta nằm ngủ trên giường ở hành lang cũng được.Nhưng anh ta biết Vân Giai Kỳ không muốn ở lại bệnh viện này, cho nên anh ta cũng phối hợp theo.Tống Hạo Hiên lo lắng hỏi lại: “Giai Kỳ, em còn đang phát sốt, hay là tiêm một mũi thuốc hạ sốt trước được không?”“Anh ấy đang ở bệnh viện này”Vân Giai Kỳ cắn môi: “Em không muốn nhìn thấy anh ấy”Chỉ một câu nói, Tống Hạo Hiên lập tức hiểu được.Trước khi bước vào phòng quan sát, anh ta mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, nhưng anh ta không tìm hiểu kỹ.Bạc Tuấn Phong?Anh ta cũng ở bệnh viện này à?Tống Hạo Hiên có chút kinh ngạc.“Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi đây”Vân Giai Kỳ cảm thấy mình không thể nhịn được nữa: “Hạo Hiên, anh đi làm thủ tục đi”“Được”Tống Hạo Hiên làm thủ tục xong lập tức dẫn Vân Giai Kỳ và Doãn Lâm rời đi..

Chương 346