Trên đường cao tốc, Cố Tiểu Mạch lo lắng nhìn chiếc xe bị chết máy. Cô quay đầu nhìn Cố Hồng Quyên đang gọi điện ở cách đó không xa, nghi hoặc không hiểu tại sao gọi điện kêu người tới sửa xe mà cũng cần nhiều thời gian đến thế? Cố Tiểu Mạch nghi ngờ tiến lên, lại nghe thấy giọng nói nham hiểm của Cố Hồng Quyên: “Anh thấy ảnh của em gái tôi rồi đấy, vóc dáng và gương mặt đều rất đẹp, hơn nữa cô ta chưa từng có bạn trai, chỉ cần anh làm xong chuyện này thì mặc cho anh chơi cô ta kiểu gì cũng được… tôi lừa gạt cô ta là xe tôi bị trục trặc không chạy được, lát nữa tôi sẽ ném cô ta trên đường cao tốc, anh lái xe tới đây.” Nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, Cố Tiểu Mạch phẫn nộ siết chặt nắm tay. Cố Hồng Quyên! Chẳng qua chỉ là con gái của kẻ thứ ba, bình thường chẳng những luôn ức h**p cô mà bây giờ còn tính kế kêu đàn ông tới chơi cô! Cố Tiểu Mạch muốn xông lên đánh cô ta, nhưng lý trí đánh thức cô. Cô xoay người bỏ chạy. Bây giờ trên cao tốc không có ai, nếu Cố Hồng Quyên giết cô ở đây thì sẽ…
Chương 507
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát AnhTác giả: B6Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên đường cao tốc, Cố Tiểu Mạch lo lắng nhìn chiếc xe bị chết máy. Cô quay đầu nhìn Cố Hồng Quyên đang gọi điện ở cách đó không xa, nghi hoặc không hiểu tại sao gọi điện kêu người tới sửa xe mà cũng cần nhiều thời gian đến thế? Cố Tiểu Mạch nghi ngờ tiến lên, lại nghe thấy giọng nói nham hiểm của Cố Hồng Quyên: “Anh thấy ảnh của em gái tôi rồi đấy, vóc dáng và gương mặt đều rất đẹp, hơn nữa cô ta chưa từng có bạn trai, chỉ cần anh làm xong chuyện này thì mặc cho anh chơi cô ta kiểu gì cũng được… tôi lừa gạt cô ta là xe tôi bị trục trặc không chạy được, lát nữa tôi sẽ ném cô ta trên đường cao tốc, anh lái xe tới đây.” Nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, Cố Tiểu Mạch phẫn nộ siết chặt nắm tay. Cố Hồng Quyên! Chẳng qua chỉ là con gái của kẻ thứ ba, bình thường chẳng những luôn ức h**p cô mà bây giờ còn tính kế kêu đàn ông tới chơi cô! Cố Tiểu Mạch muốn xông lên đánh cô ta, nhưng lý trí đánh thức cô. Cô xoay người bỏ chạy. Bây giờ trên cao tốc không có ai, nếu Cố Hồng Quyên giết cô ở đây thì sẽ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 507: Sau khi dứt lời, anh lại tìm đến môi cô, hôn thật sâu. Không phải chỉ là nói chuyện thôi sao? Sao lại vướng víu vào nhau. Mà những ngón tay của Mộ Bắc Ngật cũng không ngoan ngoãn chút nào, đang làm loạn trên người cô, quần áo bị vén lên, những ngón tay ấm áp liền luồn vào trong. Cố Tiểu Mạch ê a hai tiếng, đây vẫn là ở trong văn phòng, tuyệt đối không thể làm vậy. Cố Tiểu Mạch ép buộc kéo lí trí của mình quay về, đưa tay đẩy Mộ Bắc Ngật ra, anh hôn cô một cách chăm chú và nghiêm túc, Cố Tiếu Mạch không còn cách nào khác, chỉ còn mở môi cắn Mộ Bắc Ngật. Cho đến khi nhận ra được cơn đau, Mộ Bắc Ngật mới miễn cưỡng buộc mình phải rút lui, nghe thấy hơi thở, hơi thở ấm áp nhanh chóng từ hai bên má Cố Tiểu Mạch lướt qua, thổi hai má cô nóng bừng. Toàn thân Cố Tiểu Mạch mềm nhữn thành một vũng nước, tê liệt trong lòng Mộ Bắc Ngật. Sắc mặt Mộ Bắc Ngật nghiêm túc, giọng nói không giống với vẻ u ám trước đây, mang theo một vẻ lạnh lẽo uy nghiêm đáng sợ: “Không muốn anh thân mật với em à? Chán ghét anh đụng chạm em sao? Hả?” Cố Tiểu Mạch chỉ cảm thấy xấu hổ khó xử, đầu óc trở nên mơ hồ hỗn loạn. Cố Tiểu Mạch chỉ cảm thấy càng nói càng rối bời, Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, cô chưa từng nghĩ sức ảnh hưởng của mình đối với anh lại lớn như thế. Dáng vẻ Mộ Bắc Ngật lộ ra vẻ lơ đễnh, chỉ chớp chớp mắt nhìn cô. Cố Tiểu Mạch đỏ mặt xấu hổ: “Anh đúng là..” Ý trong câu nói này hết sức rõ ràng, không hề có chút che giấu nào. “Bây giờ là đang ở trong phòng làm việc, huống chỉ hôm nay còn là sinh nhật của em, anh đối xử với em như thế sao?” Cuối cùng thì Cố Tiểu Mạch cũng không che giấu sự bài xích của mình dành cho Mộ Bắc Ngật, cố gắng giữ bình tĩnh. Mí mắt Mộ Bắc Ngật hơi thu lại: ‘Anh tặng anh cho em, em cảm thấy thế nào?” “Tối nay đi” Giọng nói của Mộ Bắc Ngật thay đổi, hô hấp trở nên ấm áp, không khí chung quanh nhanh chóng trở nên mỏng manh. Buổi tối vẫn tốt hơn bây giờ nhiều, cô nhanh chóng đồng ý, xấu hổ cúi đầu, bỏ lỡ việc nhìn thấy khóe miệng Mộ Bắc Ngật đang cong lên, nụ cười tràn ngập nơi đáy mắt. Sau khi Dịch Bách rời khỏi nơi của Mộ Thiếu Lãnh thì nhanh chóng trở nên vui vẻ, anh ta luôn đến phòng làm việc không đúng lúc. Nghe thấy tiếng bước chân ngoài của, Cố Tiểu Mạch đột nhiên muốn ra ngoài, tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần, dường như cửa phòng sắp bị mở ra. Dưới tình huống cấp bách như thế này, Cố Tiểu Mạch hít một hơi lạnh, nhanh chóng xuống khỏi đùi Mộ Bắc Ngật, nhưng cô lại không kịp chạy trốn, cô nhanh chóng cảm thấy chột dạ, ngồi trước mặt Mộ Bắc Ngật. Mộ Bắc Ngật bất ngờ rên khẽ một tiếng, xương ở cổ họng anh dừng một chút. ©ố Tiểu Mạch đang ngồi xổm trước mặt anh, khiến anh không thể nhịn được. “Tổng giám đốc Mộ, cậu hai Mộ đã bị đuổi ra ngoài, tối nay anh và ông Lương sẽ có một buổi gặp mặt chính thức, bao giờ chúng ta chuẩn bị đi ạ?” Dịch Bách cũng không nhận ra vẻ khác thường trên mặt Mộ Bắc. Ngật, mấp máy môi nói.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 507:
Sau khi dứt lời, anh lại tìm đến môi cô, hôn thật sâu.
Không phải chỉ là nói chuyện thôi sao? Sao lại vướng víu vào nhau.
Mà những ngón tay của Mộ Bắc Ngật cũng không ngoan ngoãn chút nào, đang làm loạn trên người cô, quần áo bị vén lên, những ngón tay ấm áp liền luồn vào trong.
Cố Tiểu Mạch ê a hai tiếng, đây vẫn là ở trong văn phòng, tuyệt đối không thể làm vậy.
Cố Tiểu Mạch ép buộc kéo lí trí của mình quay về, đưa tay đẩy Mộ Bắc Ngật ra, anh hôn cô một cách chăm chú và nghiêm túc, Cố Tiếu Mạch không còn cách nào khác, chỉ còn mở môi cắn Mộ Bắc Ngật.
Cho đến khi nhận ra được cơn đau, Mộ Bắc Ngật mới miễn cưỡng buộc mình phải rút lui, nghe thấy hơi thở, hơi thở ấm áp nhanh chóng từ hai bên má Cố Tiểu Mạch lướt qua, thổi hai má cô nóng bừng.
Toàn thân Cố Tiểu Mạch mềm nhữn thành một vũng nước, tê liệt trong lòng Mộ Bắc Ngật.
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật nghiêm túc, giọng nói không giống với vẻ u ám trước đây, mang theo một vẻ lạnh lẽo uy nghiêm đáng sợ: “Không muốn anh thân mật với em à? Chán ghét anh đụng chạm em sao? Hả?”
Cố Tiểu Mạch chỉ cảm thấy xấu hổ khó xử, đầu óc trở nên mơ hồ hỗn loạn.
Cố Tiểu Mạch chỉ cảm thấy càng nói càng rối bời, Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, cô chưa từng nghĩ sức ảnh hưởng của mình đối với anh lại lớn như thế.
Dáng vẻ Mộ Bắc Ngật lộ ra vẻ lơ đễnh, chỉ chớp chớp mắt nhìn cô.
Cố Tiểu Mạch đỏ mặt xấu hổ: “Anh đúng là..”
Ý trong câu nói này hết sức rõ ràng, không hề có chút che giấu nào.
“Bây giờ là đang ở trong phòng làm việc, huống chỉ hôm nay còn là sinh nhật của em, anh đối xử với em như thế sao?” Cuối cùng thì Cố Tiểu Mạch cũng không che giấu sự bài xích của mình dành cho Mộ Bắc Ngật, cố gắng giữ bình tĩnh.
Mí mắt Mộ Bắc Ngật hơi thu lại: ‘Anh tặng anh cho em, em cảm thấy thế nào?”
“Tối nay đi”
Giọng nói của Mộ Bắc Ngật thay đổi, hô hấp trở nên ấm áp, không khí chung quanh nhanh chóng trở nên mỏng manh.
Buổi tối vẫn tốt hơn bây giờ nhiều, cô nhanh chóng đồng ý, xấu hổ cúi đầu, bỏ lỡ việc nhìn thấy khóe miệng Mộ Bắc Ngật đang cong lên, nụ cười tràn ngập nơi đáy mắt.
Sau khi Dịch Bách rời khỏi nơi của Mộ Thiếu Lãnh thì nhanh chóng trở nên vui vẻ, anh ta luôn đến phòng làm việc không đúng lúc.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài của, Cố Tiểu Mạch đột nhiên muốn ra ngoài, tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần, dường như cửa phòng sắp bị mở ra.
Dưới tình huống cấp bách như thế này, Cố Tiểu Mạch hít một hơi lạnh, nhanh chóng xuống khỏi đùi Mộ Bắc Ngật, nhưng cô lại không kịp chạy trốn, cô nhanh chóng cảm thấy chột dạ, ngồi trước mặt Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật bất ngờ rên khẽ một tiếng, xương ở cổ họng anh dừng một chút.
©ố Tiểu Mạch đang ngồi xổm trước mặt anh, khiến anh không thể nhịn được.
“Tổng giám đốc Mộ, cậu hai Mộ đã bị đuổi ra ngoài, tối nay anh và ông Lương sẽ có một buổi gặp mặt chính thức, bao giờ chúng ta chuẩn bị đi ạ?”
Dịch Bách cũng không nhận ra vẻ khác thường trên mặt Mộ Bắc.
Ngật, mấp máy môi nói.
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát AnhTác giả: B6Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrên đường cao tốc, Cố Tiểu Mạch lo lắng nhìn chiếc xe bị chết máy. Cô quay đầu nhìn Cố Hồng Quyên đang gọi điện ở cách đó không xa, nghi hoặc không hiểu tại sao gọi điện kêu người tới sửa xe mà cũng cần nhiều thời gian đến thế? Cố Tiểu Mạch nghi ngờ tiến lên, lại nghe thấy giọng nói nham hiểm của Cố Hồng Quyên: “Anh thấy ảnh của em gái tôi rồi đấy, vóc dáng và gương mặt đều rất đẹp, hơn nữa cô ta chưa từng có bạn trai, chỉ cần anh làm xong chuyện này thì mặc cho anh chơi cô ta kiểu gì cũng được… tôi lừa gạt cô ta là xe tôi bị trục trặc không chạy được, lát nữa tôi sẽ ném cô ta trên đường cao tốc, anh lái xe tới đây.” Nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, Cố Tiểu Mạch phẫn nộ siết chặt nắm tay. Cố Hồng Quyên! Chẳng qua chỉ là con gái của kẻ thứ ba, bình thường chẳng những luôn ức h**p cô mà bây giờ còn tính kế kêu đàn ông tới chơi cô! Cố Tiểu Mạch muốn xông lên đánh cô ta, nhưng lý trí đánh thức cô. Cô xoay người bỏ chạy. Bây giờ trên cao tốc không có ai, nếu Cố Hồng Quyên giết cô ở đây thì sẽ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 507: Sau khi dứt lời, anh lại tìm đến môi cô, hôn thật sâu. Không phải chỉ là nói chuyện thôi sao? Sao lại vướng víu vào nhau. Mà những ngón tay của Mộ Bắc Ngật cũng không ngoan ngoãn chút nào, đang làm loạn trên người cô, quần áo bị vén lên, những ngón tay ấm áp liền luồn vào trong. Cố Tiểu Mạch ê a hai tiếng, đây vẫn là ở trong văn phòng, tuyệt đối không thể làm vậy. Cố Tiểu Mạch ép buộc kéo lí trí của mình quay về, đưa tay đẩy Mộ Bắc Ngật ra, anh hôn cô một cách chăm chú và nghiêm túc, Cố Tiếu Mạch không còn cách nào khác, chỉ còn mở môi cắn Mộ Bắc Ngật. Cho đến khi nhận ra được cơn đau, Mộ Bắc Ngật mới miễn cưỡng buộc mình phải rút lui, nghe thấy hơi thở, hơi thở ấm áp nhanh chóng từ hai bên má Cố Tiểu Mạch lướt qua, thổi hai má cô nóng bừng. Toàn thân Cố Tiểu Mạch mềm nhữn thành một vũng nước, tê liệt trong lòng Mộ Bắc Ngật. Sắc mặt Mộ Bắc Ngật nghiêm túc, giọng nói không giống với vẻ u ám trước đây, mang theo một vẻ lạnh lẽo uy nghiêm đáng sợ: “Không muốn anh thân mật với em à? Chán ghét anh đụng chạm em sao? Hả?” Cố Tiểu Mạch chỉ cảm thấy xấu hổ khó xử, đầu óc trở nên mơ hồ hỗn loạn. Cố Tiểu Mạch chỉ cảm thấy càng nói càng rối bời, Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, cô chưa từng nghĩ sức ảnh hưởng của mình đối với anh lại lớn như thế. Dáng vẻ Mộ Bắc Ngật lộ ra vẻ lơ đễnh, chỉ chớp chớp mắt nhìn cô. Cố Tiểu Mạch đỏ mặt xấu hổ: “Anh đúng là..” Ý trong câu nói này hết sức rõ ràng, không hề có chút che giấu nào. “Bây giờ là đang ở trong phòng làm việc, huống chỉ hôm nay còn là sinh nhật của em, anh đối xử với em như thế sao?” Cuối cùng thì Cố Tiểu Mạch cũng không che giấu sự bài xích của mình dành cho Mộ Bắc Ngật, cố gắng giữ bình tĩnh. Mí mắt Mộ Bắc Ngật hơi thu lại: ‘Anh tặng anh cho em, em cảm thấy thế nào?” “Tối nay đi” Giọng nói của Mộ Bắc Ngật thay đổi, hô hấp trở nên ấm áp, không khí chung quanh nhanh chóng trở nên mỏng manh. Buổi tối vẫn tốt hơn bây giờ nhiều, cô nhanh chóng đồng ý, xấu hổ cúi đầu, bỏ lỡ việc nhìn thấy khóe miệng Mộ Bắc Ngật đang cong lên, nụ cười tràn ngập nơi đáy mắt. Sau khi Dịch Bách rời khỏi nơi của Mộ Thiếu Lãnh thì nhanh chóng trở nên vui vẻ, anh ta luôn đến phòng làm việc không đúng lúc. Nghe thấy tiếng bước chân ngoài của, Cố Tiểu Mạch đột nhiên muốn ra ngoài, tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần, dường như cửa phòng sắp bị mở ra. Dưới tình huống cấp bách như thế này, Cố Tiểu Mạch hít một hơi lạnh, nhanh chóng xuống khỏi đùi Mộ Bắc Ngật, nhưng cô lại không kịp chạy trốn, cô nhanh chóng cảm thấy chột dạ, ngồi trước mặt Mộ Bắc Ngật. Mộ Bắc Ngật bất ngờ rên khẽ một tiếng, xương ở cổ họng anh dừng một chút. ©ố Tiểu Mạch đang ngồi xổm trước mặt anh, khiến anh không thể nhịn được. “Tổng giám đốc Mộ, cậu hai Mộ đã bị đuổi ra ngoài, tối nay anh và ông Lương sẽ có một buổi gặp mặt chính thức, bao giờ chúng ta chuẩn bị đi ạ?” Dịch Bách cũng không nhận ra vẻ khác thường trên mặt Mộ Bắc. Ngật, mấp máy môi nói.