Tác giả:

“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!…

Chương 363

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Nếu như có thể, thậm chí cô có thể đưa Mạn Nhi rời khỏi Quốc Hoa, sẽ không gặp lại Bạc Tuấn Phong nữa.Mạn Nhi đối với cô mà nói, chính là quan trọng như vậy.Bạc Tiêu Dương muốn nói cái gì đó, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.Cậu ta đột nhiên nói: “Đã ăn sáng chưa?”“Không có tâm trạng để ăn?” Bạc Tiêu Dương lại hỏi.Vân Giai Kỳ quay mặt không nói gì, rõ ràng là có chút tức giận.Bạc Tiêu Dương đột nhiên nắm lấy tay cô.Vân Giai Kỳ cảnh giác một chút: “Làm cái gì?”“Đi theo tôi”“Bạc Tiêu Dương, cậu làm cái gì vậy?” Cô bị Bạc Tiêu Dương kéo đi.Vân Giai Kỳ giãy dụa một chút, không giãy ra.Hai người một đường rời khỏi.Bạc Thúy Quỳnh đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng Vân Giai Kỳ và Bạc Tiêu Dương rời đi, nghiến răng nghiến lợi.Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?Người anh trai này của cô ta, tại sao lại bảo vệ Vân Giai Kỳ như vậy?Chẳng lẽ người anh trai không tranh giành này của cô ta, lại có suy nghĩ với người phụ nữ này sao?Người phụ nữ này thật sự là hồ ly tinh mà, yêu nữ hại nước hại dân, hai người anh trai của cô ta đều bị mê hoặc.Bạc Thúy Quỳnh tức không chịu được, lại hận không thể rèn sắt thành théo, cô ta không thể trở mắt nhìn Bạc Tiêu Dương bị hủy hoại trên tay người phụ nữ này được.Bại đỗ xe nhà họ Bạc.Một dãy ô tô sang trọng đỗ ở đó.Bạc Tiêu Dương đi đến trước con xe lớn, mở cửa cạnh ghế lái, nói với Vân Giai Kỳ: “Lên xe.”“Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”“Lên xe”Bạc Tiêu Dương không nói hai lời đẩy cô lên xe.Vân Giai Kỳ: Bạc Tiêu Dương đích thân thắt dây an toàn cho cô.Khi cậu ta nghiêng người, mùi nước hoa trên người lướt qua chóp mũi cô.Vân Giai Kỳ nhíu mày, đầu ngả ra sau, cho đến khi Bạc Tiêu Dương thắt xong, người đàn ông dặn dò một câu: “Ngồi cẩn thận”Nói xong, cậu ta đóng cửa xe, trở về ghế lái, khởi động xe.“Rốt cuộc cậu muốn đưa tôi đi đâu?”Mắt Vân Giai Kỳ đột nhiên sáng lên: “Cậu muốn đưa tôi đi gặp Mạn Nhi sao?”Nói không chừng, ông cụ Bạc đưa hai đứa trẻ đến nhà trẻ, Bạc Tiêu Dương muốn dẫn cô đi gặp Mạn Nhi.Bạc Tiêu Dương nói: “Đoạn thời gian này, không được.Mạn Nhi và ‘Vũ Minh đang tiếp nhận sự giáo dục riêng của nhà họ Bạc, không đến nhà trẻ.”Vân Giai Kỳ: “Vậy cậu muốn đưa tôi đi đâu?”“Đến rồi cô sẽ biết”Nửa tiếng sau.Đường đua.Vân Giai Kỳ vừa xuống xe, thấy Bạc Tiêu Dương vậy mà lại đưa cô đến sân đua, đột nhiên cạn lời: “Cậu đưa tôi đến nơi quỷ quái này làm gi “Nơi quỷ quái?”Bạc Tiêu Dương nói: “Không phải tâm trạng cô không tốt sao, khi tâm trạng không tốt, lái mấy bòng, tất nhiên tâm trạng sẽ tốt lên”Vân Giai Kỳ nghiến răng: “Cậu thật sự vẫn chưa chết tâm.Cậu cứ muốn tranh cao thấp với tôi sao?”Cô gần như quay đầu bỏ đi..

Nếu như có thể, thậm chí cô có thể đưa Mạn Nhi rời khỏi Quốc Hoa, sẽ không gặp lại Bạc Tuấn Phong nữa.

Mạn Nhi đối với cô mà nói, chính là quan trọng như vậy.

Bạc Tiêu Dương muốn nói cái gì đó, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Cậu ta đột nhiên nói: “Đã ăn sáng chưa?”

“Không có tâm trạng để ăn?” Bạc Tiêu Dương lại hỏi.

Vân Giai Kỳ quay mặt không nói gì, rõ ràng là có chút tức giận.

Bạc Tiêu Dương đột nhiên nắm lấy tay cô.

Vân Giai Kỳ cảnh giác một chút: “Làm cái gì?”

“Đi theo tôi”

“Bạc Tiêu Dương, cậu làm cái gì vậy?” Cô bị Bạc Tiêu Dương kéo đi.

Vân Giai Kỳ giãy dụa một chút, không giãy ra.

Hai người một đường rời khỏi.

Bạc Thúy Quỳnh đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng Vân Giai Kỳ và Bạc Tiêu Dương rời đi, nghiến răng nghiến lợi.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Người anh trai này của cô ta, tại sao lại bảo vệ Vân Giai Kỳ như vậy?

Chẳng lẽ người anh trai không tranh giành này của cô ta, lại có suy nghĩ với người phụ nữ này sao?

Người phụ nữ này thật sự là hồ ly tinh mà, yêu nữ hại nước hại dân, hai người anh trai của cô ta đều bị mê hoặc.

Bạc Thúy Quỳnh tức không chịu được, lại hận không thể rèn sắt thành théo, cô ta không thể trở mắt nhìn Bạc Tiêu Dương bị hủy hoại trên tay người phụ nữ này được.

Bại đỗ xe nhà họ Bạc.

Một dãy ô tô sang trọng đỗ ở đó.

Bạc Tiêu Dương đi đến trước con xe lớn, mở cửa cạnh ghế lái, nói với Vân Giai Kỳ: “Lên xe.”

“Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”

“Lên xe”

Bạc Tiêu Dương không nói hai lời đẩy cô lên xe.

Vân Giai Kỳ: Bạc Tiêu Dương đích thân thắt dây an toàn cho cô.

Khi cậu ta nghiêng người, mùi nước hoa trên người lướt qua chóp mũi cô.

Vân Giai Kỳ nhíu mày, đầu ngả ra sau, cho đến khi Bạc Tiêu Dương thắt xong, người đàn ông dặn dò một câu: “Ngồi cẩn thận”

Nói xong, cậu ta đóng cửa xe, trở về ghế lái, khởi động xe.

“Rốt cuộc cậu muốn đưa tôi đi đâu?”

Mắt Vân Giai Kỳ đột nhiên sáng lên: “Cậu muốn đưa tôi đi gặp Mạn Nhi sao?”

Nói không chừng, ông cụ Bạc đưa hai đứa trẻ đến nhà trẻ, Bạc Tiêu Dương muốn dẫn cô đi gặp Mạn Nhi.

Bạc Tiêu Dương nói: “Đoạn thời gian này, không được.

Mạn Nhi và ‘Vũ Minh đang tiếp nhận sự giáo dục riêng của nhà họ Bạc, không đến nhà trẻ.”

Vân Giai Kỳ: “Vậy cậu muốn đưa tôi đi đâu?”

“Đến rồi cô sẽ biết”

Nửa tiếng sau.

Đường đua.

Vân Giai Kỳ vừa xuống xe, thấy Bạc Tiêu Dương vậy mà lại đưa cô đến sân đua, đột nhiên cạn lời: “Cậu đưa tôi đến nơi quỷ quái này làm gi “Nơi quỷ quái?”

Bạc Tiêu Dương nói: “Không phải tâm trạng cô không tốt sao, khi tâm trạng không tốt, lái mấy bòng, tất nhiên tâm trạng sẽ tốt lên”

Vân Giai Kỳ nghiến răng: “Cậu thật sự vẫn chưa chết tâm.

Cậu cứ muốn tranh cao thấp với tôi sao?”

Cô gần như quay đầu bỏ đi..

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Nếu như có thể, thậm chí cô có thể đưa Mạn Nhi rời khỏi Quốc Hoa, sẽ không gặp lại Bạc Tuấn Phong nữa.Mạn Nhi đối với cô mà nói, chính là quan trọng như vậy.Bạc Tiêu Dương muốn nói cái gì đó, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.Cậu ta đột nhiên nói: “Đã ăn sáng chưa?”“Không có tâm trạng để ăn?” Bạc Tiêu Dương lại hỏi.Vân Giai Kỳ quay mặt không nói gì, rõ ràng là có chút tức giận.Bạc Tiêu Dương đột nhiên nắm lấy tay cô.Vân Giai Kỳ cảnh giác một chút: “Làm cái gì?”“Đi theo tôi”“Bạc Tiêu Dương, cậu làm cái gì vậy?” Cô bị Bạc Tiêu Dương kéo đi.Vân Giai Kỳ giãy dụa một chút, không giãy ra.Hai người một đường rời khỏi.Bạc Thúy Quỳnh đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng Vân Giai Kỳ và Bạc Tiêu Dương rời đi, nghiến răng nghiến lợi.Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?Người anh trai này của cô ta, tại sao lại bảo vệ Vân Giai Kỳ như vậy?Chẳng lẽ người anh trai không tranh giành này của cô ta, lại có suy nghĩ với người phụ nữ này sao?Người phụ nữ này thật sự là hồ ly tinh mà, yêu nữ hại nước hại dân, hai người anh trai của cô ta đều bị mê hoặc.Bạc Thúy Quỳnh tức không chịu được, lại hận không thể rèn sắt thành théo, cô ta không thể trở mắt nhìn Bạc Tiêu Dương bị hủy hoại trên tay người phụ nữ này được.Bại đỗ xe nhà họ Bạc.Một dãy ô tô sang trọng đỗ ở đó.Bạc Tiêu Dương đi đến trước con xe lớn, mở cửa cạnh ghế lái, nói với Vân Giai Kỳ: “Lên xe.”“Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”“Lên xe”Bạc Tiêu Dương không nói hai lời đẩy cô lên xe.Vân Giai Kỳ: Bạc Tiêu Dương đích thân thắt dây an toàn cho cô.Khi cậu ta nghiêng người, mùi nước hoa trên người lướt qua chóp mũi cô.Vân Giai Kỳ nhíu mày, đầu ngả ra sau, cho đến khi Bạc Tiêu Dương thắt xong, người đàn ông dặn dò một câu: “Ngồi cẩn thận”Nói xong, cậu ta đóng cửa xe, trở về ghế lái, khởi động xe.“Rốt cuộc cậu muốn đưa tôi đi đâu?”Mắt Vân Giai Kỳ đột nhiên sáng lên: “Cậu muốn đưa tôi đi gặp Mạn Nhi sao?”Nói không chừng, ông cụ Bạc đưa hai đứa trẻ đến nhà trẻ, Bạc Tiêu Dương muốn dẫn cô đi gặp Mạn Nhi.Bạc Tiêu Dương nói: “Đoạn thời gian này, không được.Mạn Nhi và ‘Vũ Minh đang tiếp nhận sự giáo dục riêng của nhà họ Bạc, không đến nhà trẻ.”Vân Giai Kỳ: “Vậy cậu muốn đưa tôi đi đâu?”“Đến rồi cô sẽ biết”Nửa tiếng sau.Đường đua.Vân Giai Kỳ vừa xuống xe, thấy Bạc Tiêu Dương vậy mà lại đưa cô đến sân đua, đột nhiên cạn lời: “Cậu đưa tôi đến nơi quỷ quái này làm gi “Nơi quỷ quái?”Bạc Tiêu Dương nói: “Không phải tâm trạng cô không tốt sao, khi tâm trạng không tốt, lái mấy bòng, tất nhiên tâm trạng sẽ tốt lên”Vân Giai Kỳ nghiến răng: “Cậu thật sự vẫn chưa chết tâm.Cậu cứ muốn tranh cao thấp với tôi sao?”Cô gần như quay đầu bỏ đi..

Chương 363