Tác giả:

“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!…

Chương 378

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Cậu bé hơi mím môi, nhẹ giọng nói: “Thích không?”“Ừ.Thích chứ.Cô không nghĩ tới, cháu lại có thể hồi phục nó lại được như cũ đó.”“Cháu đã sửa nó xong rồi”Cung Bắc nói với vẻ trịnh trọng: “Cô không được khóc thút thít nữa đâu đó”Lời này của Cung Bắc làm cho cô giật mình sửng sốt một hồi lâu, lúc này cuối cùng cô mới nín khóc mà mỉm cười.“ừ”“Cô tên là Vân Giai Kỳ, đúng không?” Cung Bắc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt của cậu bé sáng long lanh nhìn cô.Vân Giai Kỳ nói: “Đúng.”Vốn bởi vì chuyện của Mạn Nhị, cô vẫn rất là buồn bã.Nhưng thiên sứ nhỏ này lại bầu bạn với cô như vậy, còn sửa lại hộp nhạc giúp cho cô, tâm tình của cô cũng tốt lên một chút.“Vậy chúng ta chính là bạn tốt rồi, có phải không?”“ừ”Cung Bắc nghe thấy vậy, khóe miệng của cậu bé hơi câu lên, khuôn mặt xinh đẹp cười lên thành hình trăng: “Cháu họ Cung”Vân Giai Kỳ phục hồi tinh thần lại, thấy cậu nhóc kia ngay cả tên họ cũng nói cả cho cô nghe, đây là hoàn toàn không có phòng ngừa gì với cô đây mà.“Ừ.Cung Bắc, đúng không?”“Vâng”“Tên thật là dễ nghe”“Ba cháu đặt tên cho cháu đó.”Vân Giai Kỳ gật đầu.Cô tùy tay lấy cuốn sổ tay từ trong túi xách ra, cô lấy bút ra, viết lên trên mặt giấy hai chữ “Cung Ngự”: “Là chữ “Cung này với chữ “Ngự” này sao?”“Không phải.”Cậu bé nhỏ cầm lấy cây bút máy, viết lên trên chỗ trống trên giấy chữ “Bắc”.“Cái này”“Cô thì sao?”Vân Giai Kỳ nhận lấy cây bút, viết ba chữ “Vân Giai Kỳ”.“Vân Giai Kỳ”Cung Bắc đột nhiên đọc ra một câu thơ: “Khê vân sơ khởi ngày trầm các: Vân Giai Kỳ sợ ngây người.“Tên thật là dễ nghe.”Cung Bắc cười: “Cháu nhớ rồi”“Cháu thật là thông minh nha.Thế mà ngay cả thơ của Hứa Hồn mà cháu cũng biết nữa”Còn có thể vận dụng linh hoạt.Đứa bé này quá thông minh.Cung Bắc nói: “Cha cháu dạy cho cháu đó.”Vân Giai Kỳ nghĩ thầm, đứa bé này nhất định là cậu chủ nhỏ của danh môn vọng tộc, chẳng những gia giáo tốt mà còn lễ phép nữa, tuổi còn nhỏ như vậy mà cũng đã biết đọc thơ, còn viết chữ đẹp đế như vậy nữa chứ.Quan trọng nhất chính là bộ dạng cậu bé đáng yêu như vậy, giá trị nhan sắc cũng cao..

Cậu bé hơi mím môi, nhẹ giọng nói: “Thích không?”

“Ừ.

Thích chứ.

Cô không nghĩ tới, cháu lại có thể hồi phục nó lại được như cũ đó.”

“Cháu đã sửa nó xong rồi”

Cung Bắc nói với vẻ trịnh trọng: “Cô không được khóc thút thít nữa đâu đó”

Lời này của Cung Bắc làm cho cô giật mình sửng sốt một hồi lâu, lúc này cuối cùng cô mới nín khóc mà mỉm cười.

“ừ”

“Cô tên là Vân Giai Kỳ, đúng không?” Cung Bắc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt của cậu bé sáng long lanh nhìn cô.

Vân Giai Kỳ nói: “Đúng.”

Vốn bởi vì chuyện của Mạn Nhị, cô vẫn rất là buồn bã.

Nhưng thiên sứ nhỏ này lại bầu bạn với cô như vậy, còn sửa lại hộp nhạc giúp cho cô, tâm tình của cô cũng tốt lên một chút.

“Vậy chúng ta chính là bạn tốt rồi, có phải không?”

“ừ”

Cung Bắc nghe thấy vậy, khóe miệng của cậu bé hơi câu lên, khuôn mặt xinh đẹp cười lên thành hình trăng: “Cháu họ Cung”

Vân Giai Kỳ phục hồi tinh thần lại, thấy cậu nhóc kia ngay cả tên họ cũng nói cả cho cô nghe, đây là hoàn toàn không có phòng ngừa gì với cô đây mà.

“Ừ.

Cung Bắc, đúng không?”

“Vâng”

“Tên thật là dễ nghe”

“Ba cháu đặt tên cho cháu đó.”

Vân Giai Kỳ gật đầu.

Cô tùy tay lấy cuốn sổ tay từ trong túi xách ra, cô lấy bút ra, viết lên trên mặt giấy hai chữ “Cung Ngự”: “Là chữ “Cung này với chữ “Ngự” này sao?”

“Không phải.”

Cậu bé nhỏ cầm lấy cây bút máy, viết lên trên chỗ trống trên giấy chữ “Bắc”.

“Cái này”

“Cô thì sao?”

Vân Giai Kỳ nhận lấy cây bút, viết ba chữ “Vân Giai Kỳ”.

“Vân Giai Kỳ”

Cung Bắc đột nhiên đọc ra một câu thơ: “Khê vân sơ khởi ngày trầm các: Vân Giai Kỳ sợ ngây người.

“Tên thật là dễ nghe.”

Cung Bắc cười: “Cháu nhớ rồi”

“Cháu thật là thông minh nha.

Thế mà ngay cả thơ của Hứa Hồn mà cháu cũng biết nữa”

Còn có thể vận dụng linh hoạt.

Đứa bé này quá thông minh.

Cung Bắc nói: “Cha cháu dạy cho cháu đó.”

Vân Giai Kỳ nghĩ thầm, đứa bé này nhất định là cậu chủ nhỏ của danh môn vọng tộc, chẳng những gia giáo tốt mà còn lễ phép nữa, tuổi còn nhỏ như vậy mà cũng đã biết đọc thơ, còn viết chữ đẹp đế như vậy nữa chứ.

Quan trọng nhất chính là bộ dạng cậu bé đáng yêu như vậy, giá trị nhan sắc cũng cao..

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Cậu bé hơi mím môi, nhẹ giọng nói: “Thích không?”“Ừ.Thích chứ.Cô không nghĩ tới, cháu lại có thể hồi phục nó lại được như cũ đó.”“Cháu đã sửa nó xong rồi”Cung Bắc nói với vẻ trịnh trọng: “Cô không được khóc thút thít nữa đâu đó”Lời này của Cung Bắc làm cho cô giật mình sửng sốt một hồi lâu, lúc này cuối cùng cô mới nín khóc mà mỉm cười.“ừ”“Cô tên là Vân Giai Kỳ, đúng không?” Cung Bắc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt của cậu bé sáng long lanh nhìn cô.Vân Giai Kỳ nói: “Đúng.”Vốn bởi vì chuyện của Mạn Nhị, cô vẫn rất là buồn bã.Nhưng thiên sứ nhỏ này lại bầu bạn với cô như vậy, còn sửa lại hộp nhạc giúp cho cô, tâm tình của cô cũng tốt lên một chút.“Vậy chúng ta chính là bạn tốt rồi, có phải không?”“ừ”Cung Bắc nghe thấy vậy, khóe miệng của cậu bé hơi câu lên, khuôn mặt xinh đẹp cười lên thành hình trăng: “Cháu họ Cung”Vân Giai Kỳ phục hồi tinh thần lại, thấy cậu nhóc kia ngay cả tên họ cũng nói cả cho cô nghe, đây là hoàn toàn không có phòng ngừa gì với cô đây mà.“Ừ.Cung Bắc, đúng không?”“Vâng”“Tên thật là dễ nghe”“Ba cháu đặt tên cho cháu đó.”Vân Giai Kỳ gật đầu.Cô tùy tay lấy cuốn sổ tay từ trong túi xách ra, cô lấy bút ra, viết lên trên mặt giấy hai chữ “Cung Ngự”: “Là chữ “Cung này với chữ “Ngự” này sao?”“Không phải.”Cậu bé nhỏ cầm lấy cây bút máy, viết lên trên chỗ trống trên giấy chữ “Bắc”.“Cái này”“Cô thì sao?”Vân Giai Kỳ nhận lấy cây bút, viết ba chữ “Vân Giai Kỳ”.“Vân Giai Kỳ”Cung Bắc đột nhiên đọc ra một câu thơ: “Khê vân sơ khởi ngày trầm các: Vân Giai Kỳ sợ ngây người.“Tên thật là dễ nghe.”Cung Bắc cười: “Cháu nhớ rồi”“Cháu thật là thông minh nha.Thế mà ngay cả thơ của Hứa Hồn mà cháu cũng biết nữa”Còn có thể vận dụng linh hoạt.Đứa bé này quá thông minh.Cung Bắc nói: “Cha cháu dạy cho cháu đó.”Vân Giai Kỳ nghĩ thầm, đứa bé này nhất định là cậu chủ nhỏ của danh môn vọng tộc, chẳng những gia giáo tốt mà còn lễ phép nữa, tuổi còn nhỏ như vậy mà cũng đã biết đọc thơ, còn viết chữ đẹp đế như vậy nữa chứ.Quan trọng nhất chính là bộ dạng cậu bé đáng yêu như vậy, giá trị nhan sắc cũng cao..

Chương 378