“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!…
Chương 397
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Nhìn khuôn mặt đứa bé giống hệt như Vân Giai Kỳ và Bạc Tuấn Phong hợp lại vậy.“Dì, dì không có ở đây sao ạ?”Cậu bé không tìm thấy bóng dáng của Vân Giai Kỳ, đôi mắt buồn rầu.Tống Hạo Hiên hỏi: “Con tìm ai?”“Dì Giai Kỳ ạ”““Con là…Tống Hạo Hiên còn chưa dứt lời, một người đàn ông đã bước đến, anh ta nhìn lại, khuôn mặt rất nghiêm túc.Cung Bắc thất vọng xoay người, nắm lấy tay người đàn ông buồn rầu nói: “Cha ơi, gì Giai Kỳ không có ở đây”Cung Chiến cũng nhìn vào trong phòng rồi bế Cung Bắc lên: “Vê thôi”Cung Bắc cũng không từ bỏ ý định, nói với Doãn Lâm: “Dì đi đâu rồi ạ, bao giờ dì mới về đây ạ?”Doãn Phong nói: “Chú phải xuất viện, dì cũng không quay lại đâu”“Vậy ạ?”Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Bắc đen lại: “Vậy, sau này con còn cơ hội được gặp lại dì không ạ?”Doãn Lâm không biết phải trả lời thế nào.Tống Hạo Hiên chào: “Cậu Kỳ?”Cung Chiến nghe thấy mới quay lại nhìn Tống Hạo Hiên: “Cậu Tống?”“Trùng hợp vậy sao?”Tống Hạo Hiên nói chuyện vài phút ngắn ngủi với Cung Chiến, rồi nhìn vào đứa bé đang được ôm trong ngực anh: “Đứa bé này là…”Sao anh lại nghe đứa bé gọi Cung Chiến là “Cha”Theo anh biết, Cung Chiến vẫn chưa lập gia đình.Cung Chiến cũng không muốn giải thích nhiều, thản nhiên nói: “Là con tôi”Cung Bắc mở to đôi mắt to tròn của mình, tò mò nhìn Tống Hạo.Hiên, nhưng không để ý người đàn ông này nữa mà quay sang Cung Chiến hỏi: “Sau này con có được gặp dì nữa không ạ?”“Có chứ”“Cha giúp con tìm dì được không?”.ngôn tình ngược“Được chứ, nếu con thực sự muốn gặp dì.”“Muốn ạ” Cung Bắc lễ phép nói: “Con rất thích d씓Ừ,: Cung Chiến nói với Cung Bắc: “Về thôi.”“Vâng ạ… Vậy cha phải đồng ý với con, giúp con tìm được dì nhé.”“Được”Cung Chiến ôm Cung Bắc, gật đầu với Tống Hạo Hiên giống như gật đầu chào tạm biệt sau đó rời đi.Tống Hạo Hiên đi tới cửa nhìn theo bóng dáng Cung Chiến rời đi, còn có Cung Bắc bị anh ông trong ngực, đang dựa vào vai anh.Tống Hạo Hiên nhìn chăm chằm về phía bọn họ khiến Cung Tuấn bắt gặp, cậu bé hỏi: “Cha à, sao chú kia cứ nhìn chăm chằm vào chúng ta thế?Cung Chiến cũng không quay đầu lại, cũng chẳng trả lời câu hỏi của cậu bé, bóng dáng hai người biến mất ở hành lang..
Nhìn khuôn mặt đứa bé giống hệt như Vân Giai Kỳ và Bạc Tuấn Phong hợp lại vậy.
“Dì, dì không có ở đây sao ạ?”
Cậu bé không tìm thấy bóng dáng của Vân Giai Kỳ, đôi mắt buồn rầu.
Tống Hạo Hiên hỏi: “Con tìm ai?”
“Dì Giai Kỳ ạ”“
“Con là…
Tống Hạo Hiên còn chưa dứt lời, một người đàn ông đã bước đến, anh ta nhìn lại, khuôn mặt rất nghiêm túc.
Cung Bắc thất vọng xoay người, nắm lấy tay người đàn ông buồn rầu nói: “Cha ơi, gì Giai Kỳ không có ở đây”
Cung Chiến cũng nhìn vào trong phòng rồi bế Cung Bắc lên: “Vê thôi”
Cung Bắc cũng không từ bỏ ý định, nói với Doãn Lâm: “Dì đi đâu rồi ạ, bao giờ dì mới về đây ạ?”
Doãn Phong nói: “Chú phải xuất viện, dì cũng không quay lại đâu”
“Vậy ạ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Bắc đen lại: “Vậy, sau này con còn cơ hội được gặp lại dì không ạ?”
Doãn Lâm không biết phải trả lời thế nào.
Tống Hạo Hiên chào: “Cậu Kỳ?”
Cung Chiến nghe thấy mới quay lại nhìn Tống Hạo Hiên: “Cậu Tống?”
“Trùng hợp vậy sao?”
Tống Hạo Hiên nói chuyện vài phút ngắn ngủi với Cung Chiến, rồi nhìn vào đứa bé đang được ôm trong ngực anh: “Đứa bé này là…”
Sao anh lại nghe đứa bé gọi Cung Chiến là “Cha”
Theo anh biết, Cung Chiến vẫn chưa lập gia đình.
Cung Chiến cũng không muốn giải thích nhiều, thản nhiên nói: “Là con tôi”
Cung Bắc mở to đôi mắt to tròn của mình, tò mò nhìn Tống Hạo.
Hiên, nhưng không để ý người đàn ông này nữa mà quay sang Cung Chiến hỏi: “Sau này con có được gặp dì nữa không ạ?”
“Có chứ”
“Cha giúp con tìm dì được không?”.
ngôn tình ngược
“Được chứ, nếu con thực sự muốn gặp dì.”
“Muốn ạ” Cung Bắc lễ phép nói: “Con rất thích dì”
“Ừ,: Cung Chiến nói với Cung Bắc: “Về thôi.”
“Vâng ạ… Vậy cha phải đồng ý với con, giúp con tìm được dì nhé.”
“Được”
Cung Chiến ôm Cung Bắc, gật đầu với Tống Hạo Hiên giống như gật đầu chào tạm biệt sau đó rời đi.
Tống Hạo Hiên đi tới cửa nhìn theo bóng dáng Cung Chiến rời đi, còn có Cung Bắc bị anh ông trong ngực, đang dựa vào vai anh.
Tống Hạo Hiên nhìn chăm chằm về phía bọn họ khiến Cung Tuấn bắt gặp, cậu bé hỏi: “Cha à, sao chú kia cứ nhìn chăm chằm vào chúng ta thế?
Cung Chiến cũng không quay đầu lại, cũng chẳng trả lời câu hỏi của cậu bé, bóng dáng hai người biến mất ở hành lang..
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Nhìn khuôn mặt đứa bé giống hệt như Vân Giai Kỳ và Bạc Tuấn Phong hợp lại vậy.“Dì, dì không có ở đây sao ạ?”Cậu bé không tìm thấy bóng dáng của Vân Giai Kỳ, đôi mắt buồn rầu.Tống Hạo Hiên hỏi: “Con tìm ai?”“Dì Giai Kỳ ạ”““Con là…Tống Hạo Hiên còn chưa dứt lời, một người đàn ông đã bước đến, anh ta nhìn lại, khuôn mặt rất nghiêm túc.Cung Bắc thất vọng xoay người, nắm lấy tay người đàn ông buồn rầu nói: “Cha ơi, gì Giai Kỳ không có ở đây”Cung Chiến cũng nhìn vào trong phòng rồi bế Cung Bắc lên: “Vê thôi”Cung Bắc cũng không từ bỏ ý định, nói với Doãn Lâm: “Dì đi đâu rồi ạ, bao giờ dì mới về đây ạ?”Doãn Phong nói: “Chú phải xuất viện, dì cũng không quay lại đâu”“Vậy ạ?”Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Bắc đen lại: “Vậy, sau này con còn cơ hội được gặp lại dì không ạ?”Doãn Lâm không biết phải trả lời thế nào.Tống Hạo Hiên chào: “Cậu Kỳ?”Cung Chiến nghe thấy mới quay lại nhìn Tống Hạo Hiên: “Cậu Tống?”“Trùng hợp vậy sao?”Tống Hạo Hiên nói chuyện vài phút ngắn ngủi với Cung Chiến, rồi nhìn vào đứa bé đang được ôm trong ngực anh: “Đứa bé này là…”Sao anh lại nghe đứa bé gọi Cung Chiến là “Cha”Theo anh biết, Cung Chiến vẫn chưa lập gia đình.Cung Chiến cũng không muốn giải thích nhiều, thản nhiên nói: “Là con tôi”Cung Bắc mở to đôi mắt to tròn của mình, tò mò nhìn Tống Hạo.Hiên, nhưng không để ý người đàn ông này nữa mà quay sang Cung Chiến hỏi: “Sau này con có được gặp dì nữa không ạ?”“Có chứ”“Cha giúp con tìm dì được không?”.ngôn tình ngược“Được chứ, nếu con thực sự muốn gặp dì.”“Muốn ạ” Cung Bắc lễ phép nói: “Con rất thích d씓Ừ,: Cung Chiến nói với Cung Bắc: “Về thôi.”“Vâng ạ… Vậy cha phải đồng ý với con, giúp con tìm được dì nhé.”“Được”Cung Chiến ôm Cung Bắc, gật đầu với Tống Hạo Hiên giống như gật đầu chào tạm biệt sau đó rời đi.Tống Hạo Hiên đi tới cửa nhìn theo bóng dáng Cung Chiến rời đi, còn có Cung Bắc bị anh ông trong ngực, đang dựa vào vai anh.Tống Hạo Hiên nhìn chăm chằm về phía bọn họ khiến Cung Tuấn bắt gặp, cậu bé hỏi: “Cha à, sao chú kia cứ nhìn chăm chằm vào chúng ta thế?Cung Chiến cũng không quay đầu lại, cũng chẳng trả lời câu hỏi của cậu bé, bóng dáng hai người biến mất ở hành lang..