“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!…
Chương 419
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Thanh Thủy không biết phải nói gì.Bạc Tuấn Phong nói: “Nếu cô không muốn nói gì cả thì tôi đi đây”Lâm Thanh Thủy vội vàng nói: “Tuấn Phong…”“Lâm Thanh Thủy, tôi thiếu cô cái gì cũng đã trả hết cho cô rồi, ngày mai tôi sẽ bảo người đưa chỉ phiếu cho cô, nhiều ít thế nào tôi cũng phải đưa cho cô”“..” Lâm Thanh Thủy há miệng không nói.Anh muốn dùng chỉ phiếu để rời khỏi cô sao?“Tuấn Phong, tại sao… Anh có biết, em không hề muốn có tiền của anh mà”“Thật sao, tôi và cô đều không có gì liên quan cả, cô không muốn có thứ gì từ tôi sao?”“Lâm Thanh Thủy, tôi nhớ cô đã cứu Vũ Minh một lần, tự nhận mang ơn cô, nhưng những gì cần trả tôi cũng đã trả rồi”Vũ Minh là vô giá, nhưng sự kiên nhẫn của anh là có hạn.Bạc Tuấn Phong tự nhận nhiều năm qua anh đã đền bù đủ cho cô ta rồi.Lâm Thanh Thủy trắng bệnh mặt: ‘Tuấn Phong.”Vân Giai Kỳ nghe vậy ngẩn ra.Lâm Thanh Thủy đã cứu Vũ Minh sao?”Vậy điều mà Bạc Tuấn Phong phải tốt với cô ta chính là lý do này sao?Cô kinh ngạc nhìn về phái Lâm Thanh Thủy.Lâm Thanh Thủy nói: “Tuấn Phong, em không cần chỉ phiếu của anh, em không cần có gì cả, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, em thật sự không có gì muốn có ở anh cả”“Cô đã nói cái gì không nên nói với cô ấy rồi?” Đột nhiên Bạc Tuấn Phong ép hỏi.Lâm Thanh Thủy mù mịt mở to hai mắt: “Nói chuyện gì không nên nói chứ? Em có nói gì đâu?”“Cô tự nói hay để cô ấy nói ra đây?”Tuy rằng ngữ điệu của cô bình thản nhưng lại như thuốc độc, khiến cho Lâm Thanh Thủy tức giận, mặt đỏ lên: “Cô nói tôi là chó điện đấy à?“Tôi nói cho cô biết, những điều cô nói vị tôi chưa từng nói chữ nào cho Bạc Tuấn Phong biết cả, nếu như cô không tự nhận tôi cũng không ngại nói ra, thế nào?”Lâm Thanh Thủy mở to hai mắt.Bạc Tuấn Phong nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt của cô, anh liền biết cô ta đã nói những chuyện không ai biết cho Vân Giai Kỳ rồi.Bạc Tuấn Phong rõ ràng chuyện Lâm Thanh Thủy đã có tình cảm không đúng với anh.Nhưng anh biết cô ta đã cứu Vũ Minh.Trong suy nghĩ của anh, tính mạng của Vũ Minh là vô giá..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thanh Thủy không biết phải nói gì.
Bạc Tuấn Phong nói: “Nếu cô không muốn nói gì cả thì tôi đi đây”
Lâm Thanh Thủy vội vàng nói: “Tuấn Phong…”
“Lâm Thanh Thủy, tôi thiếu cô cái gì cũng đã trả hết cho cô rồi, ngày mai tôi sẽ bảo người đưa chỉ phiếu cho cô, nhiều ít thế nào tôi cũng phải đưa cho cô”
“..” Lâm Thanh Thủy há miệng không nói.
Anh muốn dùng chỉ phiếu để rời khỏi cô sao?
“Tuấn Phong, tại sao… Anh có biết, em không hề muốn có tiền của anh mà”
“Thật sao, tôi và cô đều không có gì liên quan cả, cô không muốn có thứ gì từ tôi sao?”
“Lâm Thanh Thủy, tôi nhớ cô đã cứu Vũ Minh một lần, tự nhận mang ơn cô, nhưng những gì cần trả tôi cũng đã trả rồi”
Vũ Minh là vô giá, nhưng sự kiên nhẫn của anh là có hạn.
Bạc Tuấn Phong tự nhận nhiều năm qua anh đã đền bù đủ cho cô ta rồi.
Lâm Thanh Thủy trắng bệnh mặt: ‘Tuấn Phong.”
Vân Giai Kỳ nghe vậy ngẩn ra.
Lâm Thanh Thủy đã cứu Vũ Minh sao?”
Vậy điều mà Bạc Tuấn Phong phải tốt với cô ta chính là lý do này sao?
Cô kinh ngạc nhìn về phái Lâm Thanh Thủy.
Lâm Thanh Thủy nói: “Tuấn Phong, em không cần chỉ phiếu của anh, em không cần có gì cả, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, em thật sự không có gì muốn có ở anh cả”
“Cô đã nói cái gì không nên nói với cô ấy rồi?” Đột nhiên Bạc Tuấn Phong ép hỏi.
Lâm Thanh Thủy mù mịt mở to hai mắt: “Nói chuyện gì không nên nói chứ? Em có nói gì đâu?”
“Cô tự nói hay để cô ấy nói ra đây?”
Tuy rằng ngữ điệu của cô bình thản nhưng lại như thuốc độc, khiến cho Lâm Thanh Thủy tức giận, mặt đỏ lên: “Cô nói tôi là chó điện đấy à?
“Tôi nói cho cô biết, những điều cô nói vị tôi chưa từng nói chữ nào cho Bạc Tuấn Phong biết cả, nếu như cô không tự nhận tôi cũng không ngại nói ra, thế nào?”
Lâm Thanh Thủy mở to hai mắt.
Bạc Tuấn Phong nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt của cô, anh liền biết cô ta đã nói những chuyện không ai biết cho Vân Giai Kỳ rồi.
Bạc Tuấn Phong rõ ràng chuyện Lâm Thanh Thủy đã có tình cảm không đúng với anh.
Nhưng anh biết cô ta đã cứu Vũ Minh.
Trong suy nghĩ của anh, tính mạng của Vũ Minh là vô giá..
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Thanh Thủy không biết phải nói gì.Bạc Tuấn Phong nói: “Nếu cô không muốn nói gì cả thì tôi đi đây”Lâm Thanh Thủy vội vàng nói: “Tuấn Phong…”“Lâm Thanh Thủy, tôi thiếu cô cái gì cũng đã trả hết cho cô rồi, ngày mai tôi sẽ bảo người đưa chỉ phiếu cho cô, nhiều ít thế nào tôi cũng phải đưa cho cô”“..” Lâm Thanh Thủy há miệng không nói.Anh muốn dùng chỉ phiếu để rời khỏi cô sao?“Tuấn Phong, tại sao… Anh có biết, em không hề muốn có tiền của anh mà”“Thật sao, tôi và cô đều không có gì liên quan cả, cô không muốn có thứ gì từ tôi sao?”“Lâm Thanh Thủy, tôi nhớ cô đã cứu Vũ Minh một lần, tự nhận mang ơn cô, nhưng những gì cần trả tôi cũng đã trả rồi”Vũ Minh là vô giá, nhưng sự kiên nhẫn của anh là có hạn.Bạc Tuấn Phong tự nhận nhiều năm qua anh đã đền bù đủ cho cô ta rồi.Lâm Thanh Thủy trắng bệnh mặt: ‘Tuấn Phong.”Vân Giai Kỳ nghe vậy ngẩn ra.Lâm Thanh Thủy đã cứu Vũ Minh sao?”Vậy điều mà Bạc Tuấn Phong phải tốt với cô ta chính là lý do này sao?Cô kinh ngạc nhìn về phái Lâm Thanh Thủy.Lâm Thanh Thủy nói: “Tuấn Phong, em không cần chỉ phiếu của anh, em không cần có gì cả, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, em thật sự không có gì muốn có ở anh cả”“Cô đã nói cái gì không nên nói với cô ấy rồi?” Đột nhiên Bạc Tuấn Phong ép hỏi.Lâm Thanh Thủy mù mịt mở to hai mắt: “Nói chuyện gì không nên nói chứ? Em có nói gì đâu?”“Cô tự nói hay để cô ấy nói ra đây?”Tuy rằng ngữ điệu của cô bình thản nhưng lại như thuốc độc, khiến cho Lâm Thanh Thủy tức giận, mặt đỏ lên: “Cô nói tôi là chó điện đấy à?“Tôi nói cho cô biết, những điều cô nói vị tôi chưa từng nói chữ nào cho Bạc Tuấn Phong biết cả, nếu như cô không tự nhận tôi cũng không ngại nói ra, thế nào?”Lâm Thanh Thủy mở to hai mắt.Bạc Tuấn Phong nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt của cô, anh liền biết cô ta đã nói những chuyện không ai biết cho Vân Giai Kỳ rồi.Bạc Tuấn Phong rõ ràng chuyện Lâm Thanh Thủy đã có tình cảm không đúng với anh.Nhưng anh biết cô ta đã cứu Vũ Minh.Trong suy nghĩ của anh, tính mạng của Vũ Minh là vô giá..