“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!…
Chương 430
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Cậu ta chưa kịp ngăn cản thì Vân Giai Kỳ đã kéo mạnh dây cương và ghì chặt bụng ngựa, Chiến Đình nhanh chóng phi nước đại ra khỏi chuồng.Sau một lần xây dựng lại, trại ngựa nhà họ Bạc đã lớn hơn trước nhiều, Vân Giai Kỳ điều khiển Chiến Đình, bạo dạn chạy một vòng quanh trại.Hai vòng đầu, Chiến Đình rõ ràng vẫn không bướng bỉnh nhưng đến vòng thứ ba thì nó đã dần dịu lại.Chưa có ai dám cưỡi Chiến Đình nhưng thường chỉ cần dám đi bước đầu tiên thì việc thuần phục một con ngựa dữ cũng không hẳn là quá khó.Ban đầu Bạc Tiêu Dương quả thực thấy sợ hãi và lo lắng nhưng dần dần thấy Vân Giai Kỳ cưỡi Chiến Đình một cách thuần thục thì cũng khá bất ngờ.Mắt Cung Bắc sáng như sao, nhìn Vân Giai Kỳ với vẻ sùng bái.Mẹ ngầu quá!Bạc Thúy Quỳnh nhìn Vân Giai Kỳ thoải mái cưỡi Chiến Đình thì không cam tâm, cô ta nắm chặt tay thành quyền.Không thể nào!Sao Chiến Đình có thể ngoan ngoãn nghe lời Vân Giai Kỳ như thế?Rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì mà có thể thuần phục được cả Chiến Đình?Đó là con ngựa yêu của anh Tuấn Phong, trừ anh ra chưa ai chinh phục hay dám chinh phục nó cả.Sao Vân Giai Kỳ lại dám ra tay, hơn nữa lại còn thuần phục được Chiến Đình cơ chứ?“Mẹ ngầu quá!” Cung Bắc đứng cạnh la to.Bạc Thúy Quỳnh nghe vậy thì tức giận quát: “Sao cô ta lại thành mẹ cháu?”Cung Bắc nhìn về phía Bạc Thúy Quỳnh, trong mắt ánh lên tia ghét bỏ: “Cháu thích gọi là mẹ đấy ạ.Mẹ cháu giỏi hơn cô nhiều, cô chỉ cưỡi được con ngựa yếu đuối còn mẹ cháu có thể cưỡi được Chiến Đình”Bạc Thúy Quỳnh bị mấy câu nói của cậu bé làm tức đến nghiến răng nghiến lợi.Tên quỷ này đáng ghét giống hệt Vân Giai Kỳ vậy.Cô ta thâm mắng trong bụng: “Đồ trẻ ranh có cha mà không có mẹ nuôi.”Tuy mắng thầm trong lòng như thế nhưng Bạc Thúy Quỳnh không thể không miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ, quan tâm hỏi: “Bé Bắc, cháu có biết cô ta là ai không? Cháu nhận mẹ bừa như thế chẳng xứng với người nhà họ Cung gì cả”“Cháu chỉ biết mẹ cháu có thể thuần phục được Chiến Đình, vừa đẹp vừa ngầu chứ chẳng giống mấy người hay nói xấu sau lưng người khác.Chắc chắn là người ta đố ky với vẻ đẹp như tiên nữ của mẹ cháu, người đâu mà xấu xí, có trang điểm cũng chẳng đẹp bằng mẹ để mặt mộc, còn sánh bằng đầu ngón chân của mẹ”Bạc Thúy Quỳnh tức điên lên: “Cháu nói là kẻ xấu xí? Ai dạy cháu như thế?”“Sao cô Thúy Quỳnh lại giận dữ như thế?”Cung Bắc vô tội trốn sau lưng Bạc Tiêu Dương, nói với vẻ oan ức: “Cô Thúy Quỳnh tức lên giống y như mụ phù thủy trong phim hoạt hình, xấu kinh khủng khiếp”Bạc Thúy Quỳnh tức run cả người, tuy lời trẻ con không tính nhưng lời ngây ngô của chúng lại thường là lời thật lòng.Cung Bắc mở miệng ra là nhắc đến xấu xí, phủ thủy, quả thực là chọc đúng chỗ hiểm của Bạc Thúy Quỳnh khiến cô ta tức điên..
Cậu ta chưa kịp ngăn cản thì Vân Giai Kỳ đã kéo mạnh dây cương và ghì chặt bụng ngựa, Chiến Đình nhanh chóng phi nước đại ra khỏi chuồng.
Sau một lần xây dựng lại, trại ngựa nhà họ Bạc đã lớn hơn trước nhiều, Vân Giai Kỳ điều khiển Chiến Đình, bạo dạn chạy một vòng quanh trại.
Hai vòng đầu, Chiến Đình rõ ràng vẫn không bướng bỉnh nhưng đến vòng thứ ba thì nó đã dần dịu lại.
Chưa có ai dám cưỡi Chiến Đình nhưng thường chỉ cần dám đi bước đầu tiên thì việc thuần phục một con ngựa dữ cũng không hẳn là quá khó.
Ban đầu Bạc Tiêu Dương quả thực thấy sợ hãi và lo lắng nhưng dần dần thấy Vân Giai Kỳ cưỡi Chiến Đình một cách thuần thục thì cũng khá bất ngờ.
Mắt Cung Bắc sáng như sao, nhìn Vân Giai Kỳ với vẻ sùng bái.
Mẹ ngầu quá!
Bạc Thúy Quỳnh nhìn Vân Giai Kỳ thoải mái cưỡi Chiến Đình thì không cam tâm, cô ta nắm chặt tay thành quyền.
Không thể nào!
Sao Chiến Đình có thể ngoan ngoãn nghe lời Vân Giai Kỳ như thế?
Rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì mà có thể thuần phục được cả Chiến Đình?
Đó là con ngựa yêu của anh Tuấn Phong, trừ anh ra chưa ai chinh phục hay dám chinh phục nó cả.
Sao Vân Giai Kỳ lại dám ra tay, hơn nữa lại còn thuần phục được Chiến Đình cơ chứ?
“Mẹ ngầu quá!” Cung Bắc đứng cạnh la to.
Bạc Thúy Quỳnh nghe vậy thì tức giận quát: “Sao cô ta lại thành mẹ cháu?”
Cung Bắc nhìn về phía Bạc Thúy Quỳnh, trong mắt ánh lên tia ghét bỏ: “Cháu thích gọi là mẹ đấy ạ.
Mẹ cháu giỏi hơn cô nhiều, cô chỉ cưỡi được con ngựa yếu đuối còn mẹ cháu có thể cưỡi được Chiến Đình”
Bạc Thúy Quỳnh bị mấy câu nói của cậu bé làm tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tên quỷ này đáng ghét giống hệt Vân Giai Kỳ vậy.
Cô ta thâm mắng trong bụng: “Đồ trẻ ranh có cha mà không có mẹ nuôi.”
Tuy mắng thầm trong lòng như thế nhưng Bạc Thúy Quỳnh không thể không miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ, quan tâm hỏi: “Bé Bắc, cháu có biết cô ta là ai không? Cháu nhận mẹ bừa như thế chẳng xứng với người nhà họ Cung gì cả”
“Cháu chỉ biết mẹ cháu có thể thuần phục được Chiến Đình, vừa đẹp vừa ngầu chứ chẳng giống mấy người hay nói xấu sau lưng người khác.
Chắc chắn là người ta đố ky với vẻ đẹp như tiên nữ của mẹ cháu, người đâu mà xấu xí, có trang điểm cũng chẳng đẹp bằng mẹ để mặt mộc, còn sánh bằng đầu ngón chân của mẹ”
Bạc Thúy Quỳnh tức điên lên: “Cháu nói là kẻ xấu xí? Ai dạy cháu như thế?”
“Sao cô Thúy Quỳnh lại giận dữ như thế?”
Cung Bắc vô tội trốn sau lưng Bạc Tiêu Dương, nói với vẻ oan ức: “Cô Thúy Quỳnh tức lên giống y như mụ phù thủy trong phim hoạt hình, xấu kinh khủng khiếp”
Bạc Thúy Quỳnh tức run cả người, tuy lời trẻ con không tính nhưng lời ngây ngô của chúng lại thường là lời thật lòng.
Cung Bắc mở miệng ra là nhắc đến xấu xí, phủ thủy, quả thực là chọc đúng chỗ hiểm của Bạc Thúy Quỳnh khiến cô ta tức điên..
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Cậu ta chưa kịp ngăn cản thì Vân Giai Kỳ đã kéo mạnh dây cương và ghì chặt bụng ngựa, Chiến Đình nhanh chóng phi nước đại ra khỏi chuồng.Sau một lần xây dựng lại, trại ngựa nhà họ Bạc đã lớn hơn trước nhiều, Vân Giai Kỳ điều khiển Chiến Đình, bạo dạn chạy một vòng quanh trại.Hai vòng đầu, Chiến Đình rõ ràng vẫn không bướng bỉnh nhưng đến vòng thứ ba thì nó đã dần dịu lại.Chưa có ai dám cưỡi Chiến Đình nhưng thường chỉ cần dám đi bước đầu tiên thì việc thuần phục một con ngựa dữ cũng không hẳn là quá khó.Ban đầu Bạc Tiêu Dương quả thực thấy sợ hãi và lo lắng nhưng dần dần thấy Vân Giai Kỳ cưỡi Chiến Đình một cách thuần thục thì cũng khá bất ngờ.Mắt Cung Bắc sáng như sao, nhìn Vân Giai Kỳ với vẻ sùng bái.Mẹ ngầu quá!Bạc Thúy Quỳnh nhìn Vân Giai Kỳ thoải mái cưỡi Chiến Đình thì không cam tâm, cô ta nắm chặt tay thành quyền.Không thể nào!Sao Chiến Đình có thể ngoan ngoãn nghe lời Vân Giai Kỳ như thế?Rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì mà có thể thuần phục được cả Chiến Đình?Đó là con ngựa yêu của anh Tuấn Phong, trừ anh ra chưa ai chinh phục hay dám chinh phục nó cả.Sao Vân Giai Kỳ lại dám ra tay, hơn nữa lại còn thuần phục được Chiến Đình cơ chứ?“Mẹ ngầu quá!” Cung Bắc đứng cạnh la to.Bạc Thúy Quỳnh nghe vậy thì tức giận quát: “Sao cô ta lại thành mẹ cháu?”Cung Bắc nhìn về phía Bạc Thúy Quỳnh, trong mắt ánh lên tia ghét bỏ: “Cháu thích gọi là mẹ đấy ạ.Mẹ cháu giỏi hơn cô nhiều, cô chỉ cưỡi được con ngựa yếu đuối còn mẹ cháu có thể cưỡi được Chiến Đình”Bạc Thúy Quỳnh bị mấy câu nói của cậu bé làm tức đến nghiến răng nghiến lợi.Tên quỷ này đáng ghét giống hệt Vân Giai Kỳ vậy.Cô ta thâm mắng trong bụng: “Đồ trẻ ranh có cha mà không có mẹ nuôi.”Tuy mắng thầm trong lòng như thế nhưng Bạc Thúy Quỳnh không thể không miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ, quan tâm hỏi: “Bé Bắc, cháu có biết cô ta là ai không? Cháu nhận mẹ bừa như thế chẳng xứng với người nhà họ Cung gì cả”“Cháu chỉ biết mẹ cháu có thể thuần phục được Chiến Đình, vừa đẹp vừa ngầu chứ chẳng giống mấy người hay nói xấu sau lưng người khác.Chắc chắn là người ta đố ky với vẻ đẹp như tiên nữ của mẹ cháu, người đâu mà xấu xí, có trang điểm cũng chẳng đẹp bằng mẹ để mặt mộc, còn sánh bằng đầu ngón chân của mẹ”Bạc Thúy Quỳnh tức điên lên: “Cháu nói là kẻ xấu xí? Ai dạy cháu như thế?”“Sao cô Thúy Quỳnh lại giận dữ như thế?”Cung Bắc vô tội trốn sau lưng Bạc Tiêu Dương, nói với vẻ oan ức: “Cô Thúy Quỳnh tức lên giống y như mụ phù thủy trong phim hoạt hình, xấu kinh khủng khiếp”Bạc Thúy Quỳnh tức run cả người, tuy lời trẻ con không tính nhưng lời ngây ngô của chúng lại thường là lời thật lòng.Cung Bắc mở miệng ra là nhắc đến xấu xí, phủ thủy, quả thực là chọc đúng chỗ hiểm của Bạc Thúy Quỳnh khiến cô ta tức điên..