Tác giả:

“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!…

Chương 467

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Trên đường về Bạc Tuấn Phong nhận một cuộc điện thoại, đầu bên kia hình như là giọng nói của Tân Khải Trạch.Nhìn qua sau khi nhận cuộc điện thoại này vẻ mặt Bạc Tuấn Phong trở nên hơi sốt ruột hình như có chuyện gì đó quan trọng.Vân Giai Kỳ dò hỏi: “Xảy ra chuyện gì ư?”“Đừng suy nghĩ linh tỉnh.”Anh cũng không nói gì nhiều chỉ bảo cô ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về sau đó liền lái xe rời đi.Người đàn ông này cho tới bây giờ đều kiệm lời, cho dù xảy ra chuyện gì thì hình như anh đều không nói quá rõ ràng với cô.Cô đã sớm quen rồi.Vân Giai Kỳ vừa về đến nhà chuẩn bị làm bữa tối, mới mở tủ lạnh ra thì bỗng điện thoại đổ chuông.Là điện thoại của Tống Hạo Hiên.“Alo Giai Kỳ, em đang ở đâu vậy?”“Em đang ở nhà”“Em không ở phủ Nguyệt Mặc mà” Tống Hạo Hiên rõ ràng đã đi đến phủ Nguyệt Mặc rồi.Nhưng anh ta xác định Vân Giai Kỳ không ở đó.Vân Giai Kỳ nói: “Hiện giờ em… chuyển nhà rồi” Chỉ có điều chuyển đến đâu thì cô không muốn nói với Tống Hạo Hiên.“Giờ em có rảnh không? Anh muốn gặp em”“Bây giờ ư?” Vân Giai Kỳ nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì không?”“Gặp nhau rồi nói rõ hơn được chứ?”“Được, ở đâu vậy?”“Vân chỗ cũ, quán cà phê ở khách sạn Khải Duyệt”Quán cà phê ở khách sạn Khải Duyệt là quán cà phê cao cấp nhất toàn thủ đô.Hoàn cảnh tao nhã, phí cũng đắt đỏ nhưng lại cực kỳ nổi tiếng.“Biết rồi, em sẽ đến ngay”Vân Giai Kỳ đi ô tô đến khách sạn Khải Duyệt.Vừa đến cửa khách sạn thì cô đã nhìn thấy Tống Hạo Hiên.Anh ta đã đến từ sớm đang ngồi trên sô pha trong sảnh khách sạn đợi cô.Vân Giai Kỳ vừa vào khách sạn thì Tống Hạo Hiên đã thấy cô bèn lập tức đứng lên đi về phía cô.“Giai Kỳ, em đến rồi à”“Ùm”“Đã đặt xong chỗ rồi, chúng ta vào trong nói chuyện đi!”Vân Giai Kỳ gật đầu, vừa muốn đi theo Tống Hạo Hiên đi về phía quán cà phê thì ánh mắt lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.Cô dừng chân một chút xoay người lại nhìn về phía đại sảnh phía trước.Chỉ thấy Lý Uyển Đồng khoác tay một người đàn ông đi về phía thang máy.Người đàn ông kia không phải ai khác chính là Vân Lập Tân.Vân Lập Tân? Sao Lý Uyển Đồng lại ở cùng một chỗ với Vân Lập Tân? Bà ta lại còn khoác cánh tay Vân Lập Tân thân mật như vậy nữa.Có vẻ như quan hệ của hai người họ không bình thường.Chỉ có giữa người yêu với nhau mới có hành động thân mật như vậy.Vân Giai Kỳ không khỏi nghỉ ngờ trong lòng.Tống Hạo Hiên thấy cô dừng lại còn chưa kịp lên tiếng hỏi, nhìn theo tầm mắt của cô thì thấy Lý Uyển Đồng và Vân Lập Tân vừa mới đi vào trong thang máy.Anh ta cũng không khỏi hơi nghi ngờ.“Đó hình như là cha em?”Sắc mặt Vân Giai Kỳ chợt lạnh lẽo: “Em không có người cha này”Tống Hạo Hiên biết Vân Giai Kỳ ghét nhất chính là người nhà họ Vân, vì thế cũng biết mình lỡ lời bèn chuyển sang chuyện khác: “Người phụ nữ kia rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải”“Lý Uyển Đồng”“Lý Uyển Đồng ư?”.

Trên đường về Bạc Tuấn Phong nhận một cuộc điện thoại, đầu bên kia hình như là giọng nói của Tân Khải Trạch.

Nhìn qua sau khi nhận cuộc điện thoại này vẻ mặt Bạc Tuấn Phong trở nên hơi sốt ruột hình như có chuyện gì đó quan trọng.

Vân Giai Kỳ dò hỏi: “Xảy ra chuyện gì ư?”

“Đừng suy nghĩ linh tỉnh.”

Anh cũng không nói gì nhiều chỉ bảo cô ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về sau đó liền lái xe rời đi.

Người đàn ông này cho tới bây giờ đều kiệm lời, cho dù xảy ra chuyện gì thì hình như anh đều không nói quá rõ ràng với cô.

Cô đã sớm quen rồi.

Vân Giai Kỳ vừa về đến nhà chuẩn bị làm bữa tối, mới mở tủ lạnh ra thì bỗng điện thoại đổ chuông.

Là điện thoại của Tống Hạo Hiên.

“Alo Giai Kỳ, em đang ở đâu vậy?”

“Em đang ở nhà”

“Em không ở phủ Nguyệt Mặc mà” Tống Hạo Hiên rõ ràng đã đi đến phủ Nguyệt Mặc rồi.

Nhưng anh ta xác định Vân Giai Kỳ không ở đó.

Vân Giai Kỳ nói: “Hiện giờ em… chuyển nhà rồi” Chỉ có điều chuyển đến đâu thì cô không muốn nói với Tống Hạo Hiên.

“Giờ em có rảnh không? Anh muốn gặp em”

“Bây giờ ư?” Vân Giai Kỳ nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Gặp nhau rồi nói rõ hơn được chứ?”

“Được, ở đâu vậy?”

“Vân chỗ cũ, quán cà phê ở khách sạn Khải Duyệt”

Quán cà phê ở khách sạn Khải Duyệt là quán cà phê cao cấp nhất toàn thủ đô.

Hoàn cảnh tao nhã, phí cũng đắt đỏ nhưng lại cực kỳ nổi tiếng.

“Biết rồi, em sẽ đến ngay”

Vân Giai Kỳ đi ô tô đến khách sạn Khải Duyệt.

Vừa đến cửa khách sạn thì cô đã nhìn thấy Tống Hạo Hiên.

Anh ta đã đến từ sớm đang ngồi trên sô pha trong sảnh khách sạn đợi cô.

Vân Giai Kỳ vừa vào khách sạn thì Tống Hạo Hiên đã thấy cô bèn lập tức đứng lên đi về phía cô.

“Giai Kỳ, em đến rồi à”

“Ùm”

“Đã đặt xong chỗ rồi, chúng ta vào trong nói chuyện đi!”

Vân Giai Kỳ gật đầu, vừa muốn đi theo Tống Hạo Hiên đi về phía quán cà phê thì ánh mắt lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô dừng chân một chút xoay người lại nhìn về phía đại sảnh phía trước.

Chỉ thấy Lý Uyển Đồng khoác tay một người đàn ông đi về phía thang máy.

Người đàn ông kia không phải ai khác chính là Vân Lập Tân.

Vân Lập Tân? Sao Lý Uyển Đồng lại ở cùng một chỗ với Vân Lập Tân? Bà ta lại còn khoác cánh tay Vân Lập Tân thân mật như vậy nữa.

Có vẻ như quan hệ của hai người họ không bình thường.

Chỉ có giữa người yêu với nhau mới có hành động thân mật như vậy.

Vân Giai Kỳ không khỏi nghỉ ngờ trong lòng.

Tống Hạo Hiên thấy cô dừng lại còn chưa kịp lên tiếng hỏi, nhìn theo tầm mắt của cô thì thấy Lý Uyển Đồng và Vân Lập Tân vừa mới đi vào trong thang máy.

Anh ta cũng không khỏi hơi nghi ngờ.

“Đó hình như là cha em?”

Sắc mặt Vân Giai Kỳ chợt lạnh lẽo: “Em không có người cha này”

Tống Hạo Hiên biết Vân Giai Kỳ ghét nhất chính là người nhà họ Vân, vì thế cũng biết mình lỡ lời bèn chuyển sang chuyện khác: “Người phụ nữ kia rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải”

“Lý Uyển Đồng”

“Lý Uyển Đồng ư?”.

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Trên đường về Bạc Tuấn Phong nhận một cuộc điện thoại, đầu bên kia hình như là giọng nói của Tân Khải Trạch.Nhìn qua sau khi nhận cuộc điện thoại này vẻ mặt Bạc Tuấn Phong trở nên hơi sốt ruột hình như có chuyện gì đó quan trọng.Vân Giai Kỳ dò hỏi: “Xảy ra chuyện gì ư?”“Đừng suy nghĩ linh tỉnh.”Anh cũng không nói gì nhiều chỉ bảo cô ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về sau đó liền lái xe rời đi.Người đàn ông này cho tới bây giờ đều kiệm lời, cho dù xảy ra chuyện gì thì hình như anh đều không nói quá rõ ràng với cô.Cô đã sớm quen rồi.Vân Giai Kỳ vừa về đến nhà chuẩn bị làm bữa tối, mới mở tủ lạnh ra thì bỗng điện thoại đổ chuông.Là điện thoại của Tống Hạo Hiên.“Alo Giai Kỳ, em đang ở đâu vậy?”“Em đang ở nhà”“Em không ở phủ Nguyệt Mặc mà” Tống Hạo Hiên rõ ràng đã đi đến phủ Nguyệt Mặc rồi.Nhưng anh ta xác định Vân Giai Kỳ không ở đó.Vân Giai Kỳ nói: “Hiện giờ em… chuyển nhà rồi” Chỉ có điều chuyển đến đâu thì cô không muốn nói với Tống Hạo Hiên.“Giờ em có rảnh không? Anh muốn gặp em”“Bây giờ ư?” Vân Giai Kỳ nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì không?”“Gặp nhau rồi nói rõ hơn được chứ?”“Được, ở đâu vậy?”“Vân chỗ cũ, quán cà phê ở khách sạn Khải Duyệt”Quán cà phê ở khách sạn Khải Duyệt là quán cà phê cao cấp nhất toàn thủ đô.Hoàn cảnh tao nhã, phí cũng đắt đỏ nhưng lại cực kỳ nổi tiếng.“Biết rồi, em sẽ đến ngay”Vân Giai Kỳ đi ô tô đến khách sạn Khải Duyệt.Vừa đến cửa khách sạn thì cô đã nhìn thấy Tống Hạo Hiên.Anh ta đã đến từ sớm đang ngồi trên sô pha trong sảnh khách sạn đợi cô.Vân Giai Kỳ vừa vào khách sạn thì Tống Hạo Hiên đã thấy cô bèn lập tức đứng lên đi về phía cô.“Giai Kỳ, em đến rồi à”“Ùm”“Đã đặt xong chỗ rồi, chúng ta vào trong nói chuyện đi!”Vân Giai Kỳ gật đầu, vừa muốn đi theo Tống Hạo Hiên đi về phía quán cà phê thì ánh mắt lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.Cô dừng chân một chút xoay người lại nhìn về phía đại sảnh phía trước.Chỉ thấy Lý Uyển Đồng khoác tay một người đàn ông đi về phía thang máy.Người đàn ông kia không phải ai khác chính là Vân Lập Tân.Vân Lập Tân? Sao Lý Uyển Đồng lại ở cùng một chỗ với Vân Lập Tân? Bà ta lại còn khoác cánh tay Vân Lập Tân thân mật như vậy nữa.Có vẻ như quan hệ của hai người họ không bình thường.Chỉ có giữa người yêu với nhau mới có hành động thân mật như vậy.Vân Giai Kỳ không khỏi nghỉ ngờ trong lòng.Tống Hạo Hiên thấy cô dừng lại còn chưa kịp lên tiếng hỏi, nhìn theo tầm mắt của cô thì thấy Lý Uyển Đồng và Vân Lập Tân vừa mới đi vào trong thang máy.Anh ta cũng không khỏi hơi nghi ngờ.“Đó hình như là cha em?”Sắc mặt Vân Giai Kỳ chợt lạnh lẽo: “Em không có người cha này”Tống Hạo Hiên biết Vân Giai Kỳ ghét nhất chính là người nhà họ Vân, vì thế cũng biết mình lỡ lời bèn chuyển sang chuyện khác: “Người phụ nữ kia rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải”“Lý Uyển Đồng”“Lý Uyển Đồng ư?”.

Chương 467