Tác giả:

“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!…

Chương 677: Chương 676

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tân Khải Trạch ngẫm nghĩ lại rồi trả lời: ‘Là đo điện tâm đồ, xét nghiệm máu, đo chiều cao, cân nặng, đo huyết áp và các xét nghiệm chức năng khác…”Anh ta cũng không thể nhớ nổi là có thứ gì bất thường.Vân Giai Kỳ nói: “Chắc là con bé mệt quá thôi… Đang ngủ say, tự dưng bị đánh thức, đâm ra cáu gắt hơn”“Tân Khải Trạch tò mò hỏi: “Hồi trước cô bé hay cáu gắt lúc mới dậy sao?”Vân Giai Kỳ sững người hồi lâu mới trả lời: “Không có.”Lúc trước, khi Mạn Nhi bị đánh thức, cô bé chỉ ấm ức càm ràm, làm nũng với cô chứ không bao giờ như vậy cả.Đúng là một thiên thần nhỏ đã biến thành một ác quỷ nhỏ.Vân Giai Kỳ lại thấy thất vọng tràn trề.Đã kìm nén tận mấy ngày, cuối cùng cô không nhịn được nữa, run giọng hỏi: “Mạn Nhi, có phải mẹ không tốt ở chỗ nào không? Tại sao con lại ghét mẹ như vậy? Nếu mẹ có làm không tốt chỗ nào, con không thích, con cứ nói cho mẹ biết được không?”Cuối cùng Mạn Nhi cũng ngẩng đầu lên, đưa lưng về phía cô, lạnh lùng nói: “Tôi hận cô.”Vân Giai Kỳ bị giáng một đòn đả kích nặng nề, vội vàng hỏi: “Con… Tại sao lại hận mẹ?”“Tôi hận cô” Mạn Nhi ý đến cô nữa.Vân Giai Kỳ trở về phòng với vẻ mặt buồn bã.Thấy cô lại lộ vẻ thất vọng khi quay về, Bạc Tuấn Phong lập tức biết rằng cô bé lại bắt nạt Vân Giai Kỳ rồi.“Lại đây”Người đàn ông kêu cô.Vân Giai Kỳ ủ rũ bước đến chỗ anh.Bạc Tuấn Phong ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng bóp má cô, cúi đầu, hôn lên giữa chân mày của cô an ủi: “Em lại chọc con bé giận sao?”Vân Giai Kỳ ấm ức lắc lắc đầu: “Con bé nói… Con bé hận em…”Bạc Tuấn Phong sững sờ.“Sao con bé lại ghét em… Em đã làm gì không tốt? Con bé… Con bé ghét em, em phải làm sao đây?”“Đừng nghĩ nữa”“Sao em có thể không nghĩ tới chuyện này được? Con bé là Mạn Nhi mà em yêu nhất, con bé hận em…”Cô chỉ cảm thấy rằng cuộc sống của cô đã mất đi ý nghĩa.Bạc Tuấn Phong khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt cô một cách đau lòng, song không biết làm thế nào để an ủi cô..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tân Khải Trạch ngẫm nghĩ lại rồi trả lời: ‘Là đo điện tâm đồ, xét nghiệm máu, đo chiều cao, cân nặng, đo huyết áp và các xét nghiệm chức năng khác…”

Anh ta cũng không thể nhớ nổi là có thứ gì bất thường.

Vân Giai Kỳ nói: “Chắc là con bé mệt quá thôi… Đang ngủ say, tự dưng bị đánh thức, đâm ra cáu gắt hơn”“

Tân Khải Trạch tò mò hỏi: “Hồi trước cô bé hay cáu gắt lúc mới dậy sao?”

Vân Giai Kỳ sững người hồi lâu mới trả lời: “Không có.”

Lúc trước, khi Mạn Nhi bị đánh thức, cô bé chỉ ấm ức càm ràm, làm nũng với cô chứ không bao giờ như vậy cả.

Đúng là một thiên thần nhỏ đã biến thành một ác quỷ nhỏ.

Image removed.

Vân Giai Kỳ lại thấy thất vọng tràn trề.

Đã kìm nén tận mấy ngày, cuối cùng cô không nhịn được nữa, run giọng hỏi: “Mạn Nhi, có phải mẹ không tốt ở chỗ nào không? Tại sao con lại ghét mẹ như vậy? Nếu mẹ có làm không tốt chỗ nào, con không thích, con cứ nói cho mẹ biết được không?”

Cuối cùng Mạn Nhi cũng ngẩng đầu lên, đưa lưng về phía cô, lạnh lùng nói: “Tôi hận cô.”

Vân Giai Kỳ bị giáng một đòn đả kích nặng nề, vội vàng hỏi: “Con… Tại sao lại hận mẹ?”

“Tôi hận cô” Mạn Nhi ý đến cô nữa.

Vân Giai Kỳ trở về phòng với vẻ mặt buồn bã.

Thấy cô lại lộ vẻ thất vọng khi quay về, Bạc Tuấn Phong lập tức biết rằng cô bé lại bắt nạt Vân Giai Kỳ rồi.

“Lại đây”

Người đàn ông kêu cô.

Vân Giai Kỳ ủ rũ bước đến chỗ anh.

Bạc Tuấn Phong ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng bóp má cô, cúi đầu, hôn lên giữa chân mày của cô an ủi: “Em lại chọc con bé giận sao?”

Vân Giai Kỳ ấm ức lắc lắc đầu: “Con bé nói… Con bé hận em…”

Bạc Tuấn Phong sững sờ.

“Sao con bé lại ghét em… Em đã làm gì không tốt? Con bé… Con bé ghét em, em phải làm sao đây?”

“Đừng nghĩ nữa”

“Sao em có thể không nghĩ tới chuyện này được? Con bé là Mạn Nhi mà em yêu nhất, con bé hận em…”

Cô chỉ cảm thấy rằng cuộc sống của cô đã mất đi ý nghĩa.

Bạc Tuấn Phong khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt cô một cách đau lòng, song không biết làm thế nào để an ủi cô..

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tân Khải Trạch ngẫm nghĩ lại rồi trả lời: ‘Là đo điện tâm đồ, xét nghiệm máu, đo chiều cao, cân nặng, đo huyết áp và các xét nghiệm chức năng khác…”Anh ta cũng không thể nhớ nổi là có thứ gì bất thường.Vân Giai Kỳ nói: “Chắc là con bé mệt quá thôi… Đang ngủ say, tự dưng bị đánh thức, đâm ra cáu gắt hơn”“Tân Khải Trạch tò mò hỏi: “Hồi trước cô bé hay cáu gắt lúc mới dậy sao?”Vân Giai Kỳ sững người hồi lâu mới trả lời: “Không có.”Lúc trước, khi Mạn Nhi bị đánh thức, cô bé chỉ ấm ức càm ràm, làm nũng với cô chứ không bao giờ như vậy cả.Đúng là một thiên thần nhỏ đã biến thành một ác quỷ nhỏ.Vân Giai Kỳ lại thấy thất vọng tràn trề.Đã kìm nén tận mấy ngày, cuối cùng cô không nhịn được nữa, run giọng hỏi: “Mạn Nhi, có phải mẹ không tốt ở chỗ nào không? Tại sao con lại ghét mẹ như vậy? Nếu mẹ có làm không tốt chỗ nào, con không thích, con cứ nói cho mẹ biết được không?”Cuối cùng Mạn Nhi cũng ngẩng đầu lên, đưa lưng về phía cô, lạnh lùng nói: “Tôi hận cô.”Vân Giai Kỳ bị giáng một đòn đả kích nặng nề, vội vàng hỏi: “Con… Tại sao lại hận mẹ?”“Tôi hận cô” Mạn Nhi ý đến cô nữa.Vân Giai Kỳ trở về phòng với vẻ mặt buồn bã.Thấy cô lại lộ vẻ thất vọng khi quay về, Bạc Tuấn Phong lập tức biết rằng cô bé lại bắt nạt Vân Giai Kỳ rồi.“Lại đây”Người đàn ông kêu cô.Vân Giai Kỳ ủ rũ bước đến chỗ anh.Bạc Tuấn Phong ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng bóp má cô, cúi đầu, hôn lên giữa chân mày của cô an ủi: “Em lại chọc con bé giận sao?”Vân Giai Kỳ ấm ức lắc lắc đầu: “Con bé nói… Con bé hận em…”Bạc Tuấn Phong sững sờ.“Sao con bé lại ghét em… Em đã làm gì không tốt? Con bé… Con bé ghét em, em phải làm sao đây?”“Đừng nghĩ nữa”“Sao em có thể không nghĩ tới chuyện này được? Con bé là Mạn Nhi mà em yêu nhất, con bé hận em…”Cô chỉ cảm thấy rằng cuộc sống của cô đã mất đi ý nghĩa.Bạc Tuấn Phong khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt cô một cách đau lòng, song không biết làm thế nào để an ủi cô..

Chương 677: Chương 676