“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!…
Chương 702: 702: Chương 701
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mạn Nhi điên rồi hay sao!Cô bé lấy kéo đâm người ta, trẻ con bình thường làm sao mà làm được chuyện này!Người hầu nói: “Cô Vân lo lắng Mạn Nhi sẽ làm tổn thương tới cậu và Bắc, vì vậy cô ấy đã ra lệnh cho chúng tôi nhốt cô bé một mình trong một căn phòng khác.”“Mẹ đang ở đâu?”“Cô ấy đưa Bạc gia đến bệnh viện rồi”“Cha bị thương có nặng không?” Vũ Minh có chút tức giận “Xảy ra chuyện lớn như vậy, tai sao không gọi tôi dậy chứ?”Người hầu nói: “Lúc đó cậu đang nghỉ ngơi, cô Vân lo lắng quấy rầy đến cậu”“Xảy ra chuyện như thế này, hẳn là nên lập tức nói cho tôi biết” Lúc này, Vũ Minh hành động như thể một người trưởng thành: “Lập tức đưa tôi đến bệnh viện ngay”Người hầu khóc không ra nước mắt: “Tôi cũng không biết cô Vân đưa Bạc gia đến bệnh viện nào?”Bạc Vũ Minh tìm thấy di động, vội vàng gọi điện thoại cho Bạc Tuấn Phong.Nhưng qua một hồi điện thoại lại không có ai bắt máy.Bạc Vũ Minh trở nên lo lắng.Cậu bé nhìn vũng máu trên mặt đất, lại càng đứng ngồi không yên.Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Bạc Vũ Minh, người hầu an ói: “Cậu chủ nhỏ, đừng lo lắng nữa, Bạc gia là người tốt nhất định sẽ được ông trời phù hộ.”Chỉ như vậy sao có thể làm yên lòng Bạc Vũ Minh được?Cậu bé gọi điện thoại cho Bạc Tiêu Dương.Khi nhận được cuộc gọi, Bạc Tiêu Dương mới vừa bừng tỉnh từ trong giấc mộng, nhìn thấy Vũ Minh gọi điện đến, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”“Chú, cháu muốn nhờ chú giúp một chuyện”“Chuyện gì vậy?”Vào sáng sớm.“Ông nội, ông đến vừa đúng lúc! Tôi vừa hay có chuyện muốn hỏi ông!”Giọng điệu Bạc Tuấn Phong trở nên nghiêm trọng.Bạc Ngạn Thiên không hiểu chuyện gì.Ông ta còn chưa kịp hỏi rõ ràng rốt cuộc vết thương trên người Bạc Tuấn Phong là làm sao, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Bạc Ngạn Thiên nói: “Có chuyện gì?”“Trong khoảng thời gian này, tính tình của Mạn Nhi đột nhiên thay đổi chóng mặt, tới cùng là có chuyện gì?”Bạc Ngạn Thiên nghẹn họng..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạn Nhi điên rồi hay sao!
Cô bé lấy kéo đâm người ta, trẻ con bình thường làm sao mà làm được chuyện này!
Người hầu nói: “Cô Vân lo lắng Mạn Nhi sẽ làm tổn thương tới cậu và Bắc, vì vậy cô ấy đã ra lệnh cho chúng tôi nhốt cô bé một mình trong một căn phòng khác.”
“Mẹ đang ở đâu?”
“Cô ấy đưa Bạc gia đến bệnh viện rồi”
“Cha bị thương có nặng không?” Vũ Minh có chút tức giận “Xảy ra chuyện lớn như vậy, tai sao không gọi tôi dậy chứ?”
Người hầu nói: “Lúc đó cậu đang nghỉ ngơi, cô Vân lo lắng quấy rầy đến cậu”
“Xảy ra chuyện như thế này, hẳn là nên lập tức nói cho tôi biết” Lúc này, Vũ Minh hành động như thể một người trưởng thành: “Lập tức đưa tôi đến bệnh viện ngay”
Người hầu khóc không ra nước mắt: “Tôi cũng không biết cô Vân đưa Bạc gia đến bệnh viện nào?”
Bạc Vũ Minh tìm thấy di động, vội vàng gọi điện thoại cho Bạc Tuấn Phong.
Nhưng qua một hồi điện thoại lại không có ai bắt máy.
Bạc Vũ Minh trở nên lo lắng.
Cậu bé nhìn vũng máu trên mặt đất, lại càng đứng ngồi không yên.
Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Bạc Vũ Minh, người hầu an ói: “Cậu chủ nhỏ, đừng lo lắng nữa, Bạc gia là người tốt nhất định sẽ được ông trời phù hộ.”
Chỉ như vậy sao có thể làm yên lòng Bạc Vũ Minh được?
Cậu bé gọi điện thoại cho Bạc Tiêu Dương.
Khi nhận được cuộc gọi, Bạc Tiêu Dương mới vừa bừng tỉnh từ trong giấc mộng, nhìn thấy Vũ Minh gọi điện đến, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chú, cháu muốn nhờ chú giúp một chuyện”
“Chuyện gì vậy?”
Vào sáng sớm.
“Ông nội, ông đến vừa đúng lúc! Tôi vừa hay có chuyện muốn hỏi ông!”
Giọng điệu Bạc Tuấn Phong trở nên nghiêm trọng.
Bạc Ngạn Thiên không hiểu chuyện gì.
Ông ta còn chưa kịp hỏi rõ ràng rốt cuộc vết thương trên người Bạc Tuấn Phong là làm sao, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Bạc Ngạn Thiên nói: “Có chuyện gì?”
“Trong khoảng thời gian này, tính tình của Mạn Nhi đột nhiên thay đổi chóng mặt, tới cùng là có chuyện gì?”
Bạc Ngạn Thiên nghẹn họng..
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mạn Nhi điên rồi hay sao!Cô bé lấy kéo đâm người ta, trẻ con bình thường làm sao mà làm được chuyện này!Người hầu nói: “Cô Vân lo lắng Mạn Nhi sẽ làm tổn thương tới cậu và Bắc, vì vậy cô ấy đã ra lệnh cho chúng tôi nhốt cô bé một mình trong một căn phòng khác.”“Mẹ đang ở đâu?”“Cô ấy đưa Bạc gia đến bệnh viện rồi”“Cha bị thương có nặng không?” Vũ Minh có chút tức giận “Xảy ra chuyện lớn như vậy, tai sao không gọi tôi dậy chứ?”Người hầu nói: “Lúc đó cậu đang nghỉ ngơi, cô Vân lo lắng quấy rầy đến cậu”“Xảy ra chuyện như thế này, hẳn là nên lập tức nói cho tôi biết” Lúc này, Vũ Minh hành động như thể một người trưởng thành: “Lập tức đưa tôi đến bệnh viện ngay”Người hầu khóc không ra nước mắt: “Tôi cũng không biết cô Vân đưa Bạc gia đến bệnh viện nào?”Bạc Vũ Minh tìm thấy di động, vội vàng gọi điện thoại cho Bạc Tuấn Phong.Nhưng qua một hồi điện thoại lại không có ai bắt máy.Bạc Vũ Minh trở nên lo lắng.Cậu bé nhìn vũng máu trên mặt đất, lại càng đứng ngồi không yên.Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Bạc Vũ Minh, người hầu an ói: “Cậu chủ nhỏ, đừng lo lắng nữa, Bạc gia là người tốt nhất định sẽ được ông trời phù hộ.”Chỉ như vậy sao có thể làm yên lòng Bạc Vũ Minh được?Cậu bé gọi điện thoại cho Bạc Tiêu Dương.Khi nhận được cuộc gọi, Bạc Tiêu Dương mới vừa bừng tỉnh từ trong giấc mộng, nhìn thấy Vũ Minh gọi điện đến, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”“Chú, cháu muốn nhờ chú giúp một chuyện”“Chuyện gì vậy?”Vào sáng sớm.“Ông nội, ông đến vừa đúng lúc! Tôi vừa hay có chuyện muốn hỏi ông!”Giọng điệu Bạc Tuấn Phong trở nên nghiêm trọng.Bạc Ngạn Thiên không hiểu chuyện gì.Ông ta còn chưa kịp hỏi rõ ràng rốt cuộc vết thương trên người Bạc Tuấn Phong là làm sao, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Bạc Ngạn Thiên nói: “Có chuyện gì?”“Trong khoảng thời gian này, tính tình của Mạn Nhi đột nhiên thay đổi chóng mặt, tới cùng là có chuyện gì?”Bạc Ngạn Thiên nghẹn họng..