Tác giả:

“Chào anh, gậy rung cỡ lớn của anh đã tới rồi ạ.” Hoa Hiền Phương gõ cửa một cách lúng túng.Vì muốn góp tiền thuốc men cho em trai nên chỉ cần có thời gian cô sẽ đi làm thêm, đi giao đồ. Không ngờ rằng đêm hôm khuya khoắt lại nhận được một đơn hàng người lớn như thế này!“Xin chào, có ai ở nhà không ạ!”Bỗng nhiên có một cánh tay sắt xuất hiện phía sau cánh cửa rồi kéo cô vào phòng.Sức mạnh kia mạnh mẽ như vòi rồng khiến cho Hoa Hiền Phương cảm thấy như trời đất đang quay cuồng. Đợi tới lúc cô phản ứng lại kịp thì cơ thể cô đã bị một tòa núi đã nặng nề đè lên ghế salon.Trong phòng tối om, Hoa Hiền Phương không thể thấy rõ mặt của người đàn ông kia, chỉ có thể thấy được một đôi mắt lạnh lẽo là hơi thở nặng nề nóng rực của anh.Hoa Hiền Phương cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại rồi nói: “Anh… anh gì ơi, đây là gậy rung và bao cao su mà anh đặt.”Cô muốn đẩy anh ra nhưng ngón tay vô tình đụng phải da thịt nóng bỏng của anh thế là rút tay lại.“Tôi không có…

Chương 118: Dạ Dày Có Chút Khó Chịu

Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!Tác giả: Tâm TâmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Chào anh, gậy rung cỡ lớn của anh đã tới rồi ạ.” Hoa Hiền Phương gõ cửa một cách lúng túng.Vì muốn góp tiền thuốc men cho em trai nên chỉ cần có thời gian cô sẽ đi làm thêm, đi giao đồ. Không ngờ rằng đêm hôm khuya khoắt lại nhận được một đơn hàng người lớn như thế này!“Xin chào, có ai ở nhà không ạ!”Bỗng nhiên có một cánh tay sắt xuất hiện phía sau cánh cửa rồi kéo cô vào phòng.Sức mạnh kia mạnh mẽ như vòi rồng khiến cho Hoa Hiền Phương cảm thấy như trời đất đang quay cuồng. Đợi tới lúc cô phản ứng lại kịp thì cơ thể cô đã bị một tòa núi đã nặng nề đè lên ghế salon.Trong phòng tối om, Hoa Hiền Phương không thể thấy rõ mặt của người đàn ông kia, chỉ có thể thấy được một đôi mắt lạnh lẽo là hơi thở nặng nề nóng rực của anh.Hoa Hiền Phương cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại rồi nói: “Anh… anh gì ơi, đây là gậy rung và bao cao su mà anh đặt.”Cô muốn đẩy anh ra nhưng ngón tay vô tình đụng phải da thịt nóng bỏng của anh thế là rút tay lại.“Tôi không có… “Tôi cũng nghĩ như vậy.Một cặp vợ chồng trên danh nghĩa như chúng ta vốn không nên có con.Hơn nữa anh sắp làm bố rồi.Con tôi sẽ là gánh nặng cho anh và Hoa Mộng Lan.”Cô dường như đang cố tình khiêu khích, vẻ mặt thất vọng, như thể băng từ đáy mắt cô đọng lại tận đáy lòng.Nơi nào đó trong trái tim anh đã bị va đập mạnh.Anh thấy cô khác trước, tiêu cực như bếp không lửa, như người sắp chết từ bỏ khát vọng sinh tồn, hoàn toàn cam chịu số phận.“Hoa Hiền Phương, cô có nhớ nhiệm vụ mỗi ngày của mình không?”“Anh còn muốn nghe tôi hát để chinh phục sao?” Cô cười nhạt, vẻ mặt như lá rơi trong gió thu, giống như chim nhạn cô đơn đang bay qua trời chiều, đẹp mà tuyệt vọng.“Khi một người không biết kết cục mới muốn chiến đấu, muốn giành cho mình một kết quả tốt, nhưng khi đã biết kết cục thì cần gì phải làm việc vô ích, lãng phí thời gian đây?”Cô lấy chăn đệm của mình trong ngăn kéo ra để nằm dưới đất, dọn chỗ ngủ xong, cô nằm xuống và trùm chăn bông lên đầu.Anh không ngừng hít vào từ trong kẽ răng, lồng ngực bị kích động nặng nề, lửa giận bên trong càng lúc càng mạnh, suýt chút nữa bộc phát ra.Anh xốc chăn bông của cô, lấn người lên: “Cô đang thử lòng kiên nhẫn của tôi à?”“Nếu như anh cho rằng tôi ở đây chỉ làm anh tức giận thì tôi có thể chuyển sang phòng khác, không quấy rầy đến anh.” Cô nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt tràn đầy vô vọng, giống như một con dao sắc bén, xuyên qua trái tim anh.“Cô không được phép đi đâu.” Anh tức giận bịt chặt môi cô.Đây không phải là hôn mà là trừng phạt, cái miệng phiền phức này gần như khiến anh phát điên, thật sự muốn nhổ hết những chiếc răng nhọn trong đó ra, không sót một chiếc nào.Cô đấm vào vai anh hai cái, chợt thấy dạ dày đau, rất khó chịu.Anh trước nay sẽ không vì cô giãy giụa mà thả cô ra, hôn càng thô bạo hơn, khiến cô sắp ngạt thở.Cô cảm thấy mình sắp ói ra, hung tợn cắn chặt môi dưới của anh, anh kêu đau đớn, thả lỏng người.Cô nhân cơ hội dùng hết sức đẩy anh ra.Hành động này như đổ thêm dầu vào lửa, thấy cô đứng dậy định bỏ chạy, anh thô bạo nắm lấy cánh tay cô kéo cô lại.Người phụ nữ này càng ngày càng càn rỡ.Anh muốn cô ba ngày không thể xuống giường, xem cô có còn dám đối đầu với anh không.Một ngụm nước chua từ dạ dày Hoa Hiền Phương trào lên, anh đè cô nên cô không thể nhúc nhích được, một ngụm nước chua đều phun lên người anh.Hành động này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, sao người phụ nữ này lại có thể dùng cách này chống lại anh?Hoa Hiền Phương không kịp giải thích với anh, che miệng chạy vào phòng tắm, “Ọe.” Cô nôn đến mờ mịt không đứng dậy được nữa, ngồi phịch xuống đất.Lúc này Lục Kiến Nghi mới nhận ra không phải cô đang khiêu khích anh, mà là cô thực sự không thoải mái.Anh cởi áo sơ mi ra, ném vào thùng rác rồi đi vào phòng tắm: “Hoa Hiền Phương, cô làm sao vậy?”“Đừng vào, bẩn thỉu.” Giọng nói yếu ớt của cô từ bên trong truyền ra.Anh chỉ muốn biết cô hiện tại thế nào, nào còn nghĩ đến những chuyện khác, liền mở cửa đi vào.Cô ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không có chút máu, thậm chí môi cũng tái nhợt.“Chết tiệt.”Anh chửi rủa từ trong cổ họng, ôm ngang cô: “Rất khó chịu sao?”“Có lẽ vừa rồi đã ăn quá nhiều thanh mai, bụng hơi khó chịu, chỉ cần ngủ một giấc là được.” Cô yếu ớt nói.Anh trực tiếp đặt cô lên giường làm cô thụ sủng nhược kinh, lần trước vinh hạnh được ngủ trên giường của anh, cô đã phát sốt.Cứ như khi cô ốm thì anh sẽ trở nên dịu dàng hơn một chút.“Tôi vẫn là nên ngủ chỗ của mình, kẻo làm bẩn giường của anh.”“Bản thân mình bẩn thỉu, còn quan tâm đến giường sao?” Anh chế nhạo, kéo chăn bông lên, đắp cho cô.“Tôi xin lỗi.” Cô thấp thỏm nắm lấy góc chăn.Anh không phát điên, không đá thẳng cô xuống cửa sổ, cô không nên cảm động đến rơi nước mắt sao?“Thiếu tôi một buổi tối, lần sau phải trả cả vốn lẫn lời.” Khóe miệng anh lộ ra một tia tà ác lạnh lùng, xoay người bước ra ngoài.Ngay sau đó anh quay lại ném cho cô một hộp men vi sinh: “Mau uống đi, ngày mai cô nhất định phải khỏe lại.”.Truyện Trọng SinhGiọng điệu của anh vô cùng bá đạo, ẩn chứa một sự uy h**p nào đó.Cô hơi chóng mặt.Đây quả thực là mệnh lệnh bất khả thi, cô cũng mong sớm khỏi bệnh, nhưng bệnh tình đến như núi, bệnh đi cứ như sợi chỉ, nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.“Tôi ngủ đây.” Cô nhắm mắt lại, lúc này vẫn nên nói năng cẩn thận, tốt hơn hết là im lặng giả vờ chết.Lục Kiến Nghi vào phòng tắm đi tắm, cô vốn tưởng rằng anh ngại phòng bị cô làm bẩn sẽ không vào, không ngờ anh lại quay lại nằm cạnh cô.Người ta nói nếu sống lâu với vi khuẩn thì sức đề kháng sẽ tăng lên.Sau khi ở với một người phụ nữ bẩn thỉu như cô trong một thời gian dài, khả năng tránh bẩn của anh dường như đã tăng lên.Đây là lần đầu tiên họ thực sự ngủ chung giường.Trước đây, khi anh muốn thì sẽ làm trên sàn nhà, trên ghế sô pha hay trên bàn, sau khi làm xong thì lần nào cũng lên giường đi ngủ, thật sự chưa bao giờ ngủ cùng nhau.Không hiểu sao tim cô bỗng đập thình thịch, có chút hồi hộp.Cô nuốt nước bọt, ổn định nhịp tim, sau đó trở mình quay lưng về phía anh.Hai người nước sông không phạm nước giếng, không liên quan gì đến nhau.

“Tôi cũng nghĩ như vậy.

Một cặp vợ chồng trên danh nghĩa như chúng ta vốn không nên có con.

Hơn nữa anh sắp làm bố rồi.

Con tôi sẽ là gánh nặng cho anh và Hoa Mộng Lan.

”Cô dường như đang cố tình khiêu khích, vẻ mặt thất vọng, như thể băng từ đáy mắt cô đọng lại tận đáy lòng.

Nơi nào đó trong trái tim anh đã bị va đập mạnh.

Anh thấy cô khác trước, tiêu cực như bếp không lửa, như người sắp chết từ bỏ khát vọng sinh tồn, hoàn toàn cam chịu số phận.

“Hoa Hiền Phương, cô có nhớ nhiệm vụ mỗi ngày của mình không?”“Anh còn muốn nghe tôi hát để chinh phục sao?” Cô cười nhạt, vẻ mặt như lá rơi trong gió thu, giống như chim nhạn cô đơn đang bay qua trời chiều, đẹp mà tuyệt vọng.

“Khi một người không biết kết cục mới muốn chiến đấu, muốn giành cho mình một kết quả tốt, nhưng khi đã biết kết cục thì cần gì phải làm việc vô ích, lãng phí thời gian đây?”Cô lấy chăn đệm của mình trong ngăn kéo ra để nằm dưới đất, dọn chỗ ngủ xong, cô nằm xuống và trùm chăn bông lên đầu.

Anh không ngừng hít vào từ trong kẽ răng, lồng ngực bị kích động nặng nề, lửa giận bên trong càng lúc càng mạnh, suýt chút nữa bộc phát ra.

Anh xốc chăn bông của cô, lấn người lên: “Cô đang thử lòng kiên nhẫn của tôi à?”“Nếu như anh cho rằng tôi ở đây chỉ làm anh tức giận thì tôi có thể chuyển sang phòng khác, không quấy rầy đến anh.

” Cô nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt tràn đầy vô vọng, giống như một con dao sắc bén, xuyên qua trái tim anh.

“Cô không được phép đi đâu.

” Anh tức giận bịt chặt môi cô.

Đây không phải là hôn mà là trừng phạt, cái miệng phiền phức này gần như khiến anh phát điên, thật sự muốn nhổ hết những chiếc răng nhọn trong đó ra, không sót một chiếc nào.

Cô đấm vào vai anh hai cái, chợt thấy dạ dày đau, rất khó chịu.

Anh trước nay sẽ không vì cô giãy giụa mà thả cô ra, hôn càng thô bạo hơn, khiến cô sắp ngạt thở.

Cô cảm thấy mình sắp ói ra, hung tợn cắn chặt môi dưới của anh, anh kêu đau đớn, thả lỏng người.

Cô nhân cơ hội dùng hết sức đẩy anh ra.

Hành động này như đổ thêm dầu vào lửa, thấy cô đứng dậy định bỏ chạy, anh thô bạo nắm lấy cánh tay cô kéo cô lại.

Người phụ nữ này càng ngày càng càn rỡ.

Anh muốn cô ba ngày không thể xuống giường, xem cô có còn dám đối đầu với anh không.

Một ngụm nước chua từ dạ dày Hoa Hiền Phương trào lên, anh đè cô nên cô không thể nhúc nhích được, một ngụm nước chua đều phun lên người anh.

Hành động này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, sao người phụ nữ này lại có thể dùng cách này chống lại anh?Hoa Hiền Phương không kịp giải thích với anh, che miệng chạy vào phòng tắm, “Ọe.

” Cô nôn đến mờ mịt không đứng dậy được nữa, ngồi phịch xuống đất.

Lúc này Lục Kiến Nghi mới nhận ra không phải cô đang khiêu khích anh, mà là cô thực sự không thoải mái.

Anh cởi áo sơ mi ra, ném vào thùng rác rồi đi vào phòng tắm: “Hoa Hiền Phương, cô làm sao vậy?”“Đừng vào, bẩn thỉu.

” Giọng nói yếu ớt của cô từ bên trong truyền ra.

Anh chỉ muốn biết cô hiện tại thế nào, nào còn nghĩ đến những chuyện khác, liền mở cửa đi vào.

Cô ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không có chút máu, thậm chí môi cũng tái nhợt.

“Chết tiệt.

”Anh chửi rủa từ trong cổ họng, ôm ngang cô: “Rất khó chịu sao?”“Có lẽ vừa rồi đã ăn quá nhiều thanh mai, bụng hơi khó chịu, chỉ cần ngủ một giấc là được.

” Cô yếu ớt nói.

Anh trực tiếp đặt cô lên giường làm cô thụ sủng nhược kinh, lần trước vinh hạnh được ngủ trên giường của anh, cô đã phát sốt.

Cứ như khi cô ốm thì anh sẽ trở nên dịu dàng hơn một chút.

“Tôi vẫn là nên ngủ chỗ của mình, kẻo làm bẩn giường của anh.

”“Bản thân mình bẩn thỉu, còn quan tâm đến giường sao?” Anh chế nhạo, kéo chăn bông lên, đắp cho cô.

“Tôi xin lỗi.

” Cô thấp thỏm nắm lấy góc chăn.

Anh không phát điên, không đá thẳng cô xuống cửa sổ, cô không nên cảm động đến rơi nước mắt sao?“Thiếu tôi một buổi tối, lần sau phải trả cả vốn lẫn lời.

” Khóe miệng anh lộ ra một tia tà ác lạnh lùng, xoay người bước ra ngoài.

Ngay sau đó anh quay lại ném cho cô một hộp men vi sinh: “Mau uống đi, ngày mai cô nhất định phải khỏe lại.

”.

Truyện Trọng SinhGiọng điệu của anh vô cùng bá đạo, ẩn chứa một sự uy h**p nào đó.

Cô hơi chóng mặt.

Đây quả thực là mệnh lệnh bất khả thi, cô cũng mong sớm khỏi bệnh, nhưng bệnh tình đến như núi, bệnh đi cứ như sợi chỉ, nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

“Tôi ngủ đây.

” Cô nhắm mắt lại, lúc này vẫn nên nói năng cẩn thận, tốt hơn hết là im lặng giả vờ chết.

Lục Kiến Nghi vào phòng tắm đi tắm, cô vốn tưởng rằng anh ngại phòng bị cô làm bẩn sẽ không vào, không ngờ anh lại quay lại nằm cạnh cô.

Người ta nói nếu sống lâu với vi khuẩn thì sức đề kháng sẽ tăng lên.

Sau khi ở với một người phụ nữ bẩn thỉu như cô trong một thời gian dài, khả năng tránh bẩn của anh dường như đã tăng lên.

Đây là lần đầu tiên họ thực sự ngủ chung giường.

Trước đây, khi anh muốn thì sẽ làm trên sàn nhà, trên ghế sô pha hay trên bàn, sau khi làm xong thì lần nào cũng lên giường đi ngủ, thật sự chưa bao giờ ngủ cùng nhau.

Không hiểu sao tim cô bỗng đập thình thịch, có chút hồi hộp.

Cô nuốt nước bọt, ổn định nhịp tim, sau đó trở mình quay lưng về phía anh.

Hai người nước sông không phạm nước giếng, không liên quan gì đến nhau.

Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!Tác giả: Tâm TâmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Chào anh, gậy rung cỡ lớn của anh đã tới rồi ạ.” Hoa Hiền Phương gõ cửa một cách lúng túng.Vì muốn góp tiền thuốc men cho em trai nên chỉ cần có thời gian cô sẽ đi làm thêm, đi giao đồ. Không ngờ rằng đêm hôm khuya khoắt lại nhận được một đơn hàng người lớn như thế này!“Xin chào, có ai ở nhà không ạ!”Bỗng nhiên có một cánh tay sắt xuất hiện phía sau cánh cửa rồi kéo cô vào phòng.Sức mạnh kia mạnh mẽ như vòi rồng khiến cho Hoa Hiền Phương cảm thấy như trời đất đang quay cuồng. Đợi tới lúc cô phản ứng lại kịp thì cơ thể cô đã bị một tòa núi đã nặng nề đè lên ghế salon.Trong phòng tối om, Hoa Hiền Phương không thể thấy rõ mặt của người đàn ông kia, chỉ có thể thấy được một đôi mắt lạnh lẽo là hơi thở nặng nề nóng rực của anh.Hoa Hiền Phương cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại rồi nói: “Anh… anh gì ơi, đây là gậy rung và bao cao su mà anh đặt.”Cô muốn đẩy anh ra nhưng ngón tay vô tình đụng phải da thịt nóng bỏng của anh thế là rút tay lại.“Tôi không có… “Tôi cũng nghĩ như vậy.Một cặp vợ chồng trên danh nghĩa như chúng ta vốn không nên có con.Hơn nữa anh sắp làm bố rồi.Con tôi sẽ là gánh nặng cho anh và Hoa Mộng Lan.”Cô dường như đang cố tình khiêu khích, vẻ mặt thất vọng, như thể băng từ đáy mắt cô đọng lại tận đáy lòng.Nơi nào đó trong trái tim anh đã bị va đập mạnh.Anh thấy cô khác trước, tiêu cực như bếp không lửa, như người sắp chết từ bỏ khát vọng sinh tồn, hoàn toàn cam chịu số phận.“Hoa Hiền Phương, cô có nhớ nhiệm vụ mỗi ngày của mình không?”“Anh còn muốn nghe tôi hát để chinh phục sao?” Cô cười nhạt, vẻ mặt như lá rơi trong gió thu, giống như chim nhạn cô đơn đang bay qua trời chiều, đẹp mà tuyệt vọng.“Khi một người không biết kết cục mới muốn chiến đấu, muốn giành cho mình một kết quả tốt, nhưng khi đã biết kết cục thì cần gì phải làm việc vô ích, lãng phí thời gian đây?”Cô lấy chăn đệm của mình trong ngăn kéo ra để nằm dưới đất, dọn chỗ ngủ xong, cô nằm xuống và trùm chăn bông lên đầu.Anh không ngừng hít vào từ trong kẽ răng, lồng ngực bị kích động nặng nề, lửa giận bên trong càng lúc càng mạnh, suýt chút nữa bộc phát ra.Anh xốc chăn bông của cô, lấn người lên: “Cô đang thử lòng kiên nhẫn của tôi à?”“Nếu như anh cho rằng tôi ở đây chỉ làm anh tức giận thì tôi có thể chuyển sang phòng khác, không quấy rầy đến anh.” Cô nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt tràn đầy vô vọng, giống như một con dao sắc bén, xuyên qua trái tim anh.“Cô không được phép đi đâu.” Anh tức giận bịt chặt môi cô.Đây không phải là hôn mà là trừng phạt, cái miệng phiền phức này gần như khiến anh phát điên, thật sự muốn nhổ hết những chiếc răng nhọn trong đó ra, không sót một chiếc nào.Cô đấm vào vai anh hai cái, chợt thấy dạ dày đau, rất khó chịu.Anh trước nay sẽ không vì cô giãy giụa mà thả cô ra, hôn càng thô bạo hơn, khiến cô sắp ngạt thở.Cô cảm thấy mình sắp ói ra, hung tợn cắn chặt môi dưới của anh, anh kêu đau đớn, thả lỏng người.Cô nhân cơ hội dùng hết sức đẩy anh ra.Hành động này như đổ thêm dầu vào lửa, thấy cô đứng dậy định bỏ chạy, anh thô bạo nắm lấy cánh tay cô kéo cô lại.Người phụ nữ này càng ngày càng càn rỡ.Anh muốn cô ba ngày không thể xuống giường, xem cô có còn dám đối đầu với anh không.Một ngụm nước chua từ dạ dày Hoa Hiền Phương trào lên, anh đè cô nên cô không thể nhúc nhích được, một ngụm nước chua đều phun lên người anh.Hành động này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, sao người phụ nữ này lại có thể dùng cách này chống lại anh?Hoa Hiền Phương không kịp giải thích với anh, che miệng chạy vào phòng tắm, “Ọe.” Cô nôn đến mờ mịt không đứng dậy được nữa, ngồi phịch xuống đất.Lúc này Lục Kiến Nghi mới nhận ra không phải cô đang khiêu khích anh, mà là cô thực sự không thoải mái.Anh cởi áo sơ mi ra, ném vào thùng rác rồi đi vào phòng tắm: “Hoa Hiền Phương, cô làm sao vậy?”“Đừng vào, bẩn thỉu.” Giọng nói yếu ớt của cô từ bên trong truyền ra.Anh chỉ muốn biết cô hiện tại thế nào, nào còn nghĩ đến những chuyện khác, liền mở cửa đi vào.Cô ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không có chút máu, thậm chí môi cũng tái nhợt.“Chết tiệt.”Anh chửi rủa từ trong cổ họng, ôm ngang cô: “Rất khó chịu sao?”“Có lẽ vừa rồi đã ăn quá nhiều thanh mai, bụng hơi khó chịu, chỉ cần ngủ một giấc là được.” Cô yếu ớt nói.Anh trực tiếp đặt cô lên giường làm cô thụ sủng nhược kinh, lần trước vinh hạnh được ngủ trên giường của anh, cô đã phát sốt.Cứ như khi cô ốm thì anh sẽ trở nên dịu dàng hơn một chút.“Tôi vẫn là nên ngủ chỗ của mình, kẻo làm bẩn giường của anh.”“Bản thân mình bẩn thỉu, còn quan tâm đến giường sao?” Anh chế nhạo, kéo chăn bông lên, đắp cho cô.“Tôi xin lỗi.” Cô thấp thỏm nắm lấy góc chăn.Anh không phát điên, không đá thẳng cô xuống cửa sổ, cô không nên cảm động đến rơi nước mắt sao?“Thiếu tôi một buổi tối, lần sau phải trả cả vốn lẫn lời.” Khóe miệng anh lộ ra một tia tà ác lạnh lùng, xoay người bước ra ngoài.Ngay sau đó anh quay lại ném cho cô một hộp men vi sinh: “Mau uống đi, ngày mai cô nhất định phải khỏe lại.”.Truyện Trọng SinhGiọng điệu của anh vô cùng bá đạo, ẩn chứa một sự uy h**p nào đó.Cô hơi chóng mặt.Đây quả thực là mệnh lệnh bất khả thi, cô cũng mong sớm khỏi bệnh, nhưng bệnh tình đến như núi, bệnh đi cứ như sợi chỉ, nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.“Tôi ngủ đây.” Cô nhắm mắt lại, lúc này vẫn nên nói năng cẩn thận, tốt hơn hết là im lặng giả vờ chết.Lục Kiến Nghi vào phòng tắm đi tắm, cô vốn tưởng rằng anh ngại phòng bị cô làm bẩn sẽ không vào, không ngờ anh lại quay lại nằm cạnh cô.Người ta nói nếu sống lâu với vi khuẩn thì sức đề kháng sẽ tăng lên.Sau khi ở với một người phụ nữ bẩn thỉu như cô trong một thời gian dài, khả năng tránh bẩn của anh dường như đã tăng lên.Đây là lần đầu tiên họ thực sự ngủ chung giường.Trước đây, khi anh muốn thì sẽ làm trên sàn nhà, trên ghế sô pha hay trên bàn, sau khi làm xong thì lần nào cũng lên giường đi ngủ, thật sự chưa bao giờ ngủ cùng nhau.Không hiểu sao tim cô bỗng đập thình thịch, có chút hồi hộp.Cô nuốt nước bọt, ổn định nhịp tim, sau đó trở mình quay lưng về phía anh.Hai người nước sông không phạm nước giếng, không liên quan gì đến nhau.

Chương 118: Dạ Dày Có Chút Khó Chịu