"Ma thú đại nhân, đây là thức ăn Diệp gia chúng ta hiếu kính ngài, hi vọng ngài có thể bỏ quá cho một mặt, tha cho tiểu nữ!" Diệp Như Phong cố nén cảm giác đầu đau nhức, chậm rãi mở mắt ra, vừa lúc nghe thấy lời bên tai không khỏi có chút ngạc nhiên, mắt híp lại, ma thú đại nhân? Nàng chưa chết sao? Còn có, ma thú là vật gì? "Mang đi đi!" Ma thú lên tiếng, Diệp Như Phong biết là đem nàng mang đi nhưng cũng lần nữa nhắm mắt lại, để mặc bọn hắn, bởi vì lúc này nàng thật sự rất mệt mỏi, có người ôm vậy tốt nhất, nghĩ tới đây, trong lòng thù hận đè xuống rất nhiều, trong đầu chỉ có một ý niệm, không có chết liền tốt! Thế nhưng đợi rất lâu, Diệp Như Phong cũng không có cảm giác đến bị người ta ôm, trên mặt truyền đến cảm giác ngượng ngùng ướt át, hình như là... Bị l**m , mở mắt ra, đập vào mắt chính là một cái lưỡi ướt sũng, một con sói khổng lồ đen thùi, chung quanh rải đầy đất cơ man là phần còn lại của chân tay đã bị cụt, máu chảy đầm đìa một màn khiến Diệp Như Phong toàn thân run lên,…
Chương 3: Chương 2.2
Thú Sủng Thiên Hạ, Toàn Năng Triệu Hoán SưTác giả: Tiểu Giã ÁpTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Ma thú đại nhân, đây là thức ăn Diệp gia chúng ta hiếu kính ngài, hi vọng ngài có thể bỏ quá cho một mặt, tha cho tiểu nữ!" Diệp Như Phong cố nén cảm giác đầu đau nhức, chậm rãi mở mắt ra, vừa lúc nghe thấy lời bên tai không khỏi có chút ngạc nhiên, mắt híp lại, ma thú đại nhân? Nàng chưa chết sao? Còn có, ma thú là vật gì? "Mang đi đi!" Ma thú lên tiếng, Diệp Như Phong biết là đem nàng mang đi nhưng cũng lần nữa nhắm mắt lại, để mặc bọn hắn, bởi vì lúc này nàng thật sự rất mệt mỏi, có người ôm vậy tốt nhất, nghĩ tới đây, trong lòng thù hận đè xuống rất nhiều, trong đầu chỉ có một ý niệm, không có chết liền tốt! Thế nhưng đợi rất lâu, Diệp Như Phong cũng không có cảm giác đến bị người ta ôm, trên mặt truyền đến cảm giác ngượng ngùng ướt át, hình như là... Bị l**m , mở mắt ra, đập vào mắt chính là một cái lưỡi ướt sũng, một con sói khổng lồ đen thùi, chung quanh rải đầy đất cơ man là phần còn lại của chân tay đã bị cụt, máu chảy đầm đìa một màn khiến Diệp Như Phong toàn thân run lên,… Diệp Như Phong cắn răng, bọn họ đã bỏ lại nàng, vậy nàng phải ở chỗ này tu luyện. Coi nàng là phế vật không phải sao? Nàng, dù cho không có ma pháp, cũng có thể lợi dụng bản lĩnh kiếp trước báo thù, nhất định có thể!Diệp Như Phong đứng lên, đem tinh thạch ma thú cấp năm treo bên hông, thân thể mảnh khảnh bắt đầu chạy trong rừng cây. Ngày qua ngày, ma thú xung quanh rất muốn xông qua, nhưng nhìn thấy tinh thạch ma thú cấp năm treo bên hông nàng, đều e ngại dừng bước chân.Mười ngày trôi qua trong nháy mắt, thân thể Diệp Như Phong đã khôi phục không sai biệt lắm, thời gian mỗi ngày chạy bộ cũng càng lúc càng lâu, trên người mang theo vật nặng cũng càng ngày càng nặng, thường xuyên có nhất cấp ma thú hoặc là nhị cấp ma thú bị nàng giết trong nháy mắt, mà cỗ thân thể nho nhỏ giết ma thú to lớn khiến trong rừng cây một trận giật mình!"Người điên!"Từ đó về sau, trong rừng cây từ ngũ cấp ma thú trở xuống hễ thấy bóng dáng gầy yếu kia liền chạy vô tung vô ảnh, ai cũng không dám tiến lên trêu chọc nàng, mà cuộc sống Diệp Như Phong cũng phi thường đơn độc, mỗi ngày chính là chạy bộ, rèn luyện, sau đó tìm các loại ma thú khai đao!Một tháng lặng lẽ trôi qua, trải qua một tháng rèn luyện, trong rừng cây, ma thú hầu như đã quen với việc ở trong rừng cây mỗi ngày một trận gió điên cuồng cuốn. Mặc kệ xung quanh chướng ngại vật có bao nhiêu, đối với đạo bóng dáng kia đều như vô hình, căn bản cũng không có bất luận trở ngại gì cả!"Rốt cuộc cũng lấy lại được sức mạnh như xưa (kiếp trước), xem ra, nên ra ngoài mua một ít đồ!" Diệp Như Phong nhếch nhẹ khóe môi, ở đây một tháng, màn trời chiếu đất, nàng chẳng khác gì dã nhân, y phục trên người bẩn thỉu, mặt dơ bẩn tới độ làm người ngoài nhìn không ra tướng mạo sẵn có của nàng, chỉ là bên hông tinh thạch ma thú càng ngày càng nhiều!"Không biết ta bây giờ có thể g**t ch*t cấp mấy ma pháp sư ? Phải tìm một con ma thú tới thử mới được!" (thiện tai, tội nghiệp em ma thú bị chị tóm) Đôi mắt đẹp lưu chuyển, thân thể gầy yếu hướng về chỗ sâu trong rừng cây đi đến, hai bên, ma thú sợ đến run lẩy bẩy, chạy tán loạn, một vài con còn như nhìn thấy quỷ, chạy đến mức vô tung vô ảnh!
Diệp Như Phong cắn răng, bọn họ đã bỏ lại nàng, vậy nàng phải ở chỗ này tu luyện. Coi nàng là phế vật không phải sao? Nàng, dù cho không có ma pháp, cũng có thể lợi dụng bản lĩnh kiếp trước báo thù, nhất định có thể!
Diệp Như Phong đứng lên, đem tinh thạch ma thú cấp năm treo bên hông, thân thể mảnh khảnh bắt đầu chạy trong rừng cây. Ngày qua ngày, ma thú xung quanh rất muốn xông qua, nhưng nhìn thấy tinh thạch ma thú cấp năm treo bên hông nàng, đều e ngại dừng bước chân.
Mười ngày trôi qua trong nháy mắt, thân thể Diệp Như Phong đã khôi phục không sai biệt lắm, thời gian mỗi ngày chạy bộ cũng càng lúc càng lâu, trên người mang theo vật nặng cũng càng ngày càng nặng, thường xuyên có nhất cấp ma thú hoặc là nhị cấp ma thú bị nàng giết trong nháy mắt, mà cỗ thân thể nho nhỏ giết ma thú to lớn khiến trong rừng cây một trận giật mình!
"Người điên!"
Từ đó về sau, trong rừng cây từ ngũ cấp ma thú trở xuống hễ thấy bóng dáng gầy yếu kia liền chạy vô tung vô ảnh, ai cũng không dám tiến lên trêu chọc nàng, mà cuộc sống Diệp Như Phong cũng phi thường đơn độc, mỗi ngày chính là chạy bộ, rèn luyện, sau đó tìm các loại ma thú khai đao!
Một tháng lặng lẽ trôi qua, trải qua một tháng rèn luyện, trong rừng cây, ma thú hầu như đã quen với việc ở trong rừng cây mỗi ngày một trận gió điên cuồng cuốn. Mặc kệ xung quanh chướng ngại vật có bao nhiêu, đối với đạo bóng dáng kia đều như vô hình, căn bản cũng không có bất luận trở ngại gì cả!
"Rốt cuộc cũng lấy lại được sức mạnh như xưa (kiếp trước), xem ra, nên ra ngoài mua một ít đồ!" Diệp Như Phong nhếch nhẹ khóe môi, ở đây một tháng, màn trời chiếu đất, nàng chẳng khác gì dã nhân, y phục trên người bẩn thỉu, mặt dơ bẩn tới độ làm người ngoài nhìn không ra tướng mạo sẵn có của nàng, chỉ là bên hông tinh thạch ma thú càng ngày càng nhiều!
"Không biết ta bây giờ có thể g**t ch*t cấp mấy ma pháp sư ? Phải tìm một con ma thú tới thử mới được!" (thiện tai, tội nghiệp em ma thú bị chị tóm) Đôi mắt đẹp lưu chuyển, thân thể gầy yếu hướng về chỗ sâu trong rừng cây đi đến, hai bên, ma thú sợ đến run lẩy bẩy, chạy tán loạn, một vài con còn như nhìn thấy quỷ, chạy đến mức vô tung vô ảnh!
Thú Sủng Thiên Hạ, Toàn Năng Triệu Hoán SưTác giả: Tiểu Giã ÁpTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Ma thú đại nhân, đây là thức ăn Diệp gia chúng ta hiếu kính ngài, hi vọng ngài có thể bỏ quá cho một mặt, tha cho tiểu nữ!" Diệp Như Phong cố nén cảm giác đầu đau nhức, chậm rãi mở mắt ra, vừa lúc nghe thấy lời bên tai không khỏi có chút ngạc nhiên, mắt híp lại, ma thú đại nhân? Nàng chưa chết sao? Còn có, ma thú là vật gì? "Mang đi đi!" Ma thú lên tiếng, Diệp Như Phong biết là đem nàng mang đi nhưng cũng lần nữa nhắm mắt lại, để mặc bọn hắn, bởi vì lúc này nàng thật sự rất mệt mỏi, có người ôm vậy tốt nhất, nghĩ tới đây, trong lòng thù hận đè xuống rất nhiều, trong đầu chỉ có một ý niệm, không có chết liền tốt! Thế nhưng đợi rất lâu, Diệp Như Phong cũng không có cảm giác đến bị người ta ôm, trên mặt truyền đến cảm giác ngượng ngùng ướt át, hình như là... Bị l**m , mở mắt ra, đập vào mắt chính là một cái lưỡi ướt sũng, một con sói khổng lồ đen thùi, chung quanh rải đầy đất cơ man là phần còn lại của chân tay đã bị cụt, máu chảy đầm đìa một màn khiến Diệp Như Phong toàn thân run lên,… Diệp Như Phong cắn răng, bọn họ đã bỏ lại nàng, vậy nàng phải ở chỗ này tu luyện. Coi nàng là phế vật không phải sao? Nàng, dù cho không có ma pháp, cũng có thể lợi dụng bản lĩnh kiếp trước báo thù, nhất định có thể!Diệp Như Phong đứng lên, đem tinh thạch ma thú cấp năm treo bên hông, thân thể mảnh khảnh bắt đầu chạy trong rừng cây. Ngày qua ngày, ma thú xung quanh rất muốn xông qua, nhưng nhìn thấy tinh thạch ma thú cấp năm treo bên hông nàng, đều e ngại dừng bước chân.Mười ngày trôi qua trong nháy mắt, thân thể Diệp Như Phong đã khôi phục không sai biệt lắm, thời gian mỗi ngày chạy bộ cũng càng lúc càng lâu, trên người mang theo vật nặng cũng càng ngày càng nặng, thường xuyên có nhất cấp ma thú hoặc là nhị cấp ma thú bị nàng giết trong nháy mắt, mà cỗ thân thể nho nhỏ giết ma thú to lớn khiến trong rừng cây một trận giật mình!"Người điên!"Từ đó về sau, trong rừng cây từ ngũ cấp ma thú trở xuống hễ thấy bóng dáng gầy yếu kia liền chạy vô tung vô ảnh, ai cũng không dám tiến lên trêu chọc nàng, mà cuộc sống Diệp Như Phong cũng phi thường đơn độc, mỗi ngày chính là chạy bộ, rèn luyện, sau đó tìm các loại ma thú khai đao!Một tháng lặng lẽ trôi qua, trải qua một tháng rèn luyện, trong rừng cây, ma thú hầu như đã quen với việc ở trong rừng cây mỗi ngày một trận gió điên cuồng cuốn. Mặc kệ xung quanh chướng ngại vật có bao nhiêu, đối với đạo bóng dáng kia đều như vô hình, căn bản cũng không có bất luận trở ngại gì cả!"Rốt cuộc cũng lấy lại được sức mạnh như xưa (kiếp trước), xem ra, nên ra ngoài mua một ít đồ!" Diệp Như Phong nhếch nhẹ khóe môi, ở đây một tháng, màn trời chiếu đất, nàng chẳng khác gì dã nhân, y phục trên người bẩn thỉu, mặt dơ bẩn tới độ làm người ngoài nhìn không ra tướng mạo sẵn có của nàng, chỉ là bên hông tinh thạch ma thú càng ngày càng nhiều!"Không biết ta bây giờ có thể g**t ch*t cấp mấy ma pháp sư ? Phải tìm một con ma thú tới thử mới được!" (thiện tai, tội nghiệp em ma thú bị chị tóm) Đôi mắt đẹp lưu chuyển, thân thể gầy yếu hướng về chỗ sâu trong rừng cây đi đến, hai bên, ma thú sợ đến run lẩy bẩy, chạy tán loạn, một vài con còn như nhìn thấy quỷ, chạy đến mức vô tung vô ảnh!