"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai…
Chương 193: Mạnh Mẽ
Có Chồng Là Thần YTác giả: TaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai… "Thật ngại quá cô Lâm, chúng tôi không liên lạc được với ngài Sở Quốc Thiên, cô là người vợ hợp pháp của anh, chữ ký của cô đồng thời cũng có hiệu lực, mong cô nhanh một chút!" Thấy Lâm Thanh Di không nói chuyện, cô y ta gấp gáp nhắc nhỡ một câu."Được, tôi lập tức ký tên!" Lâm Thanh Di phản ứng lại, rất nhanh đã ký tên mình lên đó.Cho đến khi bóng dáng của y tá hoàn toàn đi mất, Lâm Thanh Di cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, không những là cô, ngay cả Lâm Minh Quang cũng bối rối.Lại là Sở Quốc Thiên?Dù cho Sở Quốc Thiên có Tập đoàn Minh Ngọc, cũng không thể có số tiền mặt lưu động lớn đến vậy chứ?Lâm Minh Quang tự biết mình và vợ đối xử với Sở Quốc Thiên không được tốt, nếu đổi lại là ông ta, nhất định không làm được như Sở Quốc Thiên không tính toán chuyện cũ.Nhất thời, tâm trạng của hai bố con cũng đều rất phức tạp, bọn họ có thể nào cũng không thể ngờ được Sở Quốc Thiên vẫn luôn âm thầm giúp đỡ bọn họ.Bỗng nhiên, Lâm Thanh Di mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn đến chỗ của Đặng Đình Long: "Cậu chủ Đặng, chẳng phải anh nói tiền viện phí của mẹ tôi đều là do anh sai người đi nộp sao?""Cái này...!Tôi cũng không biết chuyện này là sao?" Đặng Đình Long trong lòng giật thót, ngường ngùng trả lời.Sở Quốc Thiên nghe hai người nói chuyện, cuối cùng cũng hiểu ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì.Tên Đặng Đình Long này lại lừa gạt Lâm Thanh Di, mang chuyện mình nộp viện phí nói thành là anh ta nộp viện phí, thật đúng là quá vô liêm sỉ mà!Lâm Thanh Di vốn dĩ đã nghi ngờ Đặng Đình Long từ lâu, hiện giờ nhìn thấy bộ dạng anh ta úp úp mở mở, sao còn không biết bản thân minh bị lừa gạt chứ.Chỉ thất cô hít một hơi thật sâu, tức anh ách hỏi nói: "Cậu chủ Đặng, tại sao anh lại gạt tôi?""Tôi không có gạt cô! Tôi thật sự đã dặn dò cấp dưới của mình đi đóng tiền viện phí, thậm chí tại sao lại là Sở Quốc Thiên đóng tôi cũng không rõ nữa." Đặng Đình Long mặt mày tái xanh nói: "Em đợi tôi một lát, tôi đi hỏi ông ấy!"Lời này vừa nói xong, anh ta liền lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại: "Này ông làm sao vậy, ông không đóng tiền viện phí sao không báo lại với tôi?"Đầu dây điện thoại bên kia Hướng Vĩnh Bá nhất thời không hiểu chuyện gì, ngu ngơ trả lời:" "Cậu chủ, cậu đang nói gì thế? Tiền viện phí của tôi không phải đã đóng rồi?""Tôi nói tiền viện phí của dì Triệu Mai Hương đó, tiền viện phí ba tỷ, tại sao ông đi đóng lại không báo lại với tôi!" Đặng Đình Long tức giận nói.Hướng Vĩnh Ba đen mặt lại, Đặng Đình Long căn bản không hề dặn dò ông ta chuyện này, chỉ có điều ông ta cũng không ngu, rất nhanh đã biết được Đặng Đình Long đang diễn kịch, thế là vội vàng đáp: "Xin lỗi cậu chủ, tôi vốn dĩ đã đi đóng rồi, nhưng tiền trong thẻ không đủ...""Khôn kiếp, tiền không đủ không biết hỏi tôi hay sao? Mặt mũi của ông đây đã bị ông làm cho mất sạch rồi!" Đặng Đình Long mở miệng mắng một câu, sau đó liền cúp điện thoại.Sau đó, anh ta lại hít thở mấy hơi thật sâu, sắc mặt từ từ thay đổi, giọng nói áy náy nói: "Xin lỗi Thanh Di, vừa rồi em cũng nghe thấy rồi đó, anh thật sự không biết chuyện này...""Xin lỗi, là do tôi hơi bốc đồng." Lâm Thanh Di nghe thế, cũng nhẹ nhàng xin lỗi một tiếng.Dù cho trong lòng của cô cũng còn có chút khúc mắc, nhưng Đặng Đình Long ngay trước mặt cô gọi điện thoại, cô cùng không có cách nào phản bác lại được.Sở Quốc Thiên ngay lúc Hướng Vĩnh Ba lên tiếng, đã nghe ra giọng của ông ta, anh đương nhiên biết Đặng Đình Long chính là đang diễn kịch cùng với Hướng Vĩnh Ba, nếu không thì, một cấp dưới làm sao lại dám làm ra chuyện không đáng tin cậy này?Chỉ có điều Sở Quốc Thiên lúc này lại không muốn truy cứu chuyện này, anh chỉ bình tĩnh hỏi nói: "Cậu chủ Đặng, có chơi có chịu, xin hỏi khi nào anh mới tiếp nhận trừng phạt?"Sặc mặt Đặng Đình Long thay đổi: "Đó là chuyện giữa tôi và Sở Quốc Thiên, liên quan gì đến anh chứ?""Không có liên quan đến tôi, chỉ là tôi chỉ sợ cậu chủ Đặng đây chơi xỏ lá thôi, nếu như anh đã đồng ý chịu sự trừng phạt rồi, cũng có thể l**m giày của Tổng giám đốc Lâm." Sở Quốc
"Thật ngại quá cô Lâm, chúng tôi không liên lạc được với ngài Sở Quốc Thiên, cô là người vợ hợp pháp của anh, chữ ký của cô đồng thời cũng có hiệu lực, mong cô nhanh một chút!" Thấy Lâm Thanh Di không nói chuyện, cô y ta gấp gáp nhắc nhỡ một câu.
"Được, tôi lập tức ký tên!" Lâm Thanh Di phản ứng lại, rất nhanh đã ký tên mình lên đó.
Cho đến khi bóng dáng của y tá hoàn toàn đi mất, Lâm Thanh Di cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, không những là cô, ngay cả Lâm Minh Quang cũng bối rối.
Lại là Sở Quốc Thiên?
Dù cho Sở Quốc Thiên có Tập đoàn Minh Ngọc, cũng không thể có số tiền mặt lưu động lớn đến vậy chứ?
Lâm Minh Quang tự biết mình và vợ đối xử với Sở Quốc Thiên không được tốt, nếu đổi lại là ông ta, nhất định không làm được như Sở Quốc Thiên không tính toán chuyện cũ.
Nhất thời, tâm trạng của hai bố con cũng đều rất phức tạp, bọn họ có thể nào cũng không thể ngờ được Sở Quốc Thiên vẫn luôn âm thầm giúp đỡ bọn họ.
Bỗng nhiên, Lâm Thanh Di mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn đến chỗ của Đặng Đình Long: "Cậu chủ Đặng, chẳng phải anh nói tiền viện phí của mẹ tôi đều là do anh sai người đi nộp sao?"
"Cái này...!Tôi cũng không biết chuyện này là sao?" Đặng Đình Long trong lòng giật thót, ngường ngùng trả lời.
Sở Quốc Thiên nghe hai người nói chuyện, cuối cùng cũng hiểu ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Tên Đặng Đình Long này lại lừa gạt Lâm Thanh Di, mang chuyện mình nộp viện phí nói thành là anh ta nộp viện phí, thật đúng là quá vô liêm sỉ mà!
Lâm Thanh Di vốn dĩ đã nghi ngờ Đặng Đình Long từ lâu, hiện giờ nhìn thấy bộ dạng anh ta úp úp mở mở, sao còn không biết bản thân minh bị lừa gạt chứ.
Chỉ thất cô hít một hơi thật sâu, tức anh ách hỏi nói: "Cậu chủ Đặng, tại sao anh lại gạt tôi?"
"Tôi không có gạt cô! Tôi thật sự đã dặn dò cấp dưới của mình đi đóng tiền viện phí, thậm chí tại sao lại là Sở Quốc Thiên đóng tôi cũng không rõ nữa." Đặng Đình Long mặt mày tái xanh nói: "Em đợi tôi một lát, tôi đi hỏi ông ấy!"
Lời này vừa nói xong, anh ta liền lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại: "Này ông làm sao vậy, ông không đóng tiền viện phí sao không báo lại với tôi?"
Đầu dây điện thoại bên kia Hướng Vĩnh Bá nhất thời không hiểu chuyện gì, ngu ngơ trả lời:" "Cậu chủ, cậu đang nói gì thế? Tiền viện phí của tôi không phải đã đóng rồi?"
"Tôi nói tiền viện phí của dì Triệu Mai Hương đó, tiền viện phí ba tỷ, tại sao ông đi đóng lại không báo lại với tôi!" Đặng Đình Long tức giận nói.
Hướng Vĩnh Ba đen mặt lại, Đặng Đình Long căn bản không hề dặn dò ông ta chuyện này, chỉ có điều ông ta cũng không ngu, rất nhanh đã biết được Đặng Đình Long đang diễn kịch, thế là vội vàng đáp: "Xin lỗi cậu chủ, tôi vốn dĩ đã đi đóng rồi, nhưng tiền trong thẻ không đủ..."
"Khôn kiếp, tiền không đủ không biết hỏi tôi hay sao? Mặt mũi của ông đây đã bị ông làm cho mất sạch rồi!" Đặng Đình Long mở miệng mắng một câu, sau đó liền cúp điện thoại.
Sau đó, anh ta lại hít thở mấy hơi thật sâu, sắc mặt từ từ thay đổi, giọng nói áy náy nói: "Xin lỗi Thanh Di, vừa rồi em cũng nghe thấy rồi đó, anh thật sự không biết chuyện này..."
"Xin lỗi, là do tôi hơi bốc đồng." Lâm Thanh Di nghe thế, cũng nhẹ nhàng xin lỗi một tiếng.
Dù cho trong lòng của cô cũng còn có chút khúc mắc, nhưng Đặng Đình Long ngay trước mặt cô gọi điện thoại, cô cùng không có cách nào phản bác lại được.
Sở Quốc Thiên ngay lúc Hướng Vĩnh Ba lên tiếng, đã nghe ra giọng của ông ta, anh đương nhiên biết Đặng Đình Long chính là đang diễn kịch cùng với Hướng Vĩnh Ba, nếu không thì, một cấp dưới làm sao lại dám làm ra chuyện không đáng tin cậy này?
Chỉ có điều Sở Quốc Thiên lúc này lại không muốn truy cứu chuyện này, anh chỉ bình tĩnh hỏi nói: "Cậu chủ Đặng, có chơi có chịu, xin hỏi khi nào anh mới tiếp nhận trừng phạt?"
Sặc mặt Đặng Đình Long thay đổi: "Đó là chuyện giữa tôi và Sở Quốc Thiên, liên quan gì đến anh chứ?"
"Không có liên quan đến tôi, chỉ là tôi chỉ sợ cậu chủ Đặng đây chơi xỏ lá thôi, nếu như anh đã đồng ý chịu sự trừng phạt rồi, cũng có thể l**m giày của Tổng giám đốc Lâm." Sở Quốc
Có Chồng Là Thần YTác giả: TaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai… "Thật ngại quá cô Lâm, chúng tôi không liên lạc được với ngài Sở Quốc Thiên, cô là người vợ hợp pháp của anh, chữ ký của cô đồng thời cũng có hiệu lực, mong cô nhanh một chút!" Thấy Lâm Thanh Di không nói chuyện, cô y ta gấp gáp nhắc nhỡ một câu."Được, tôi lập tức ký tên!" Lâm Thanh Di phản ứng lại, rất nhanh đã ký tên mình lên đó.Cho đến khi bóng dáng của y tá hoàn toàn đi mất, Lâm Thanh Di cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, không những là cô, ngay cả Lâm Minh Quang cũng bối rối.Lại là Sở Quốc Thiên?Dù cho Sở Quốc Thiên có Tập đoàn Minh Ngọc, cũng không thể có số tiền mặt lưu động lớn đến vậy chứ?Lâm Minh Quang tự biết mình và vợ đối xử với Sở Quốc Thiên không được tốt, nếu đổi lại là ông ta, nhất định không làm được như Sở Quốc Thiên không tính toán chuyện cũ.Nhất thời, tâm trạng của hai bố con cũng đều rất phức tạp, bọn họ có thể nào cũng không thể ngờ được Sở Quốc Thiên vẫn luôn âm thầm giúp đỡ bọn họ.Bỗng nhiên, Lâm Thanh Di mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn đến chỗ của Đặng Đình Long: "Cậu chủ Đặng, chẳng phải anh nói tiền viện phí của mẹ tôi đều là do anh sai người đi nộp sao?""Cái này...!Tôi cũng không biết chuyện này là sao?" Đặng Đình Long trong lòng giật thót, ngường ngùng trả lời.Sở Quốc Thiên nghe hai người nói chuyện, cuối cùng cũng hiểu ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì.Tên Đặng Đình Long này lại lừa gạt Lâm Thanh Di, mang chuyện mình nộp viện phí nói thành là anh ta nộp viện phí, thật đúng là quá vô liêm sỉ mà!Lâm Thanh Di vốn dĩ đã nghi ngờ Đặng Đình Long từ lâu, hiện giờ nhìn thấy bộ dạng anh ta úp úp mở mở, sao còn không biết bản thân minh bị lừa gạt chứ.Chỉ thất cô hít một hơi thật sâu, tức anh ách hỏi nói: "Cậu chủ Đặng, tại sao anh lại gạt tôi?""Tôi không có gạt cô! Tôi thật sự đã dặn dò cấp dưới của mình đi đóng tiền viện phí, thậm chí tại sao lại là Sở Quốc Thiên đóng tôi cũng không rõ nữa." Đặng Đình Long mặt mày tái xanh nói: "Em đợi tôi một lát, tôi đi hỏi ông ấy!"Lời này vừa nói xong, anh ta liền lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại: "Này ông làm sao vậy, ông không đóng tiền viện phí sao không báo lại với tôi?"Đầu dây điện thoại bên kia Hướng Vĩnh Bá nhất thời không hiểu chuyện gì, ngu ngơ trả lời:" "Cậu chủ, cậu đang nói gì thế? Tiền viện phí của tôi không phải đã đóng rồi?""Tôi nói tiền viện phí của dì Triệu Mai Hương đó, tiền viện phí ba tỷ, tại sao ông đi đóng lại không báo lại với tôi!" Đặng Đình Long tức giận nói.Hướng Vĩnh Ba đen mặt lại, Đặng Đình Long căn bản không hề dặn dò ông ta chuyện này, chỉ có điều ông ta cũng không ngu, rất nhanh đã biết được Đặng Đình Long đang diễn kịch, thế là vội vàng đáp: "Xin lỗi cậu chủ, tôi vốn dĩ đã đi đóng rồi, nhưng tiền trong thẻ không đủ...""Khôn kiếp, tiền không đủ không biết hỏi tôi hay sao? Mặt mũi của ông đây đã bị ông làm cho mất sạch rồi!" Đặng Đình Long mở miệng mắng một câu, sau đó liền cúp điện thoại.Sau đó, anh ta lại hít thở mấy hơi thật sâu, sắc mặt từ từ thay đổi, giọng nói áy náy nói: "Xin lỗi Thanh Di, vừa rồi em cũng nghe thấy rồi đó, anh thật sự không biết chuyện này...""Xin lỗi, là do tôi hơi bốc đồng." Lâm Thanh Di nghe thế, cũng nhẹ nhàng xin lỗi một tiếng.Dù cho trong lòng của cô cũng còn có chút khúc mắc, nhưng Đặng Đình Long ngay trước mặt cô gọi điện thoại, cô cùng không có cách nào phản bác lại được.Sở Quốc Thiên ngay lúc Hướng Vĩnh Ba lên tiếng, đã nghe ra giọng của ông ta, anh đương nhiên biết Đặng Đình Long chính là đang diễn kịch cùng với Hướng Vĩnh Ba, nếu không thì, một cấp dưới làm sao lại dám làm ra chuyện không đáng tin cậy này?Chỉ có điều Sở Quốc Thiên lúc này lại không muốn truy cứu chuyện này, anh chỉ bình tĩnh hỏi nói: "Cậu chủ Đặng, có chơi có chịu, xin hỏi khi nào anh mới tiếp nhận trừng phạt?"Sặc mặt Đặng Đình Long thay đổi: "Đó là chuyện giữa tôi và Sở Quốc Thiên, liên quan gì đến anh chứ?""Không có liên quan đến tôi, chỉ là tôi chỉ sợ cậu chủ Đặng đây chơi xỏ lá thôi, nếu như anh đã đồng ý chịu sự trừng phạt rồi, cũng có thể l**m giày của Tổng giám đốc Lâm." Sở Quốc