"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai…
Chương 524: Miệng Lưỡi Sắc Bén
Có Chồng Là Thần YTác giả: TaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai… Tất cả mọi người đều không ngờ Sở Quốc Thiên lại nói ra những lời như thế này.Tự đánh gãy hai chân? Đùa gì thế?Đặc biệt là Dương Ngọc Hoa, cô ta vốn còn muốn quyến rũ anh, thế mà cuối cùng lại nghe vậy, khuôn mặt tái đi, suýt thì sợ tới mức ngã xuống đất.Kể cả Dương Chấn Nam cũng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc này, ông ta đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên với ánh mắt thâm trầm."Trời đất, sao mà anh Sở cậy thế h**p người quá vậy?" "Có phải anh ta ỷ việc được chúng ta nâng đỡ nên cố ý huênh hoang ở đây không?" "Chắc là..."Không chỉ người nhà họ Dương mà đến đám vệ sĩ cũng không nhịn được mà xì xào bàn tán.Sau cùng, Dương Quốc Huy đành phải hỏi: "Thần y Sở, rốt cuộc Ngọc Hoa nhà tôi đã xúc phạm gì anh mà anh lại đối xử ác độc với nó như vậy, xin anh hãy nói rõ!" "Ác độc?" Sở Quốc Thiên nhướng mày, khinh thường nói: "So với việc trước đây cô ta đá chết một người bị thương nặng, tôi cảm thấy không ác độc đâu, thậm chí còn nhẹ là đằng khác."Hå?Anh vừa dứt lời, đám người họ Dương tức khắc bừng tỉnh."Chắc hẳn thần y Sở đang nói về chuyện của Nhã Đan đúng không?" Dương Chấn Nam trầm giọng nói: "Nhưng Nhã Đan là người nhà họ Dương chúng tôi, nói cho cùng đó cũng là chuyện của gia đình chúng tôi, chưa kể việc đó cũng đã được giải quyết xong, thần y Sở không thấy quá đáng sao?" "Vậy còn Lâm Thanh Di? Hình như chuyện này chưa được giải quyết đúng không?" Anh nhìn Dương Chấn Nam, hỏi.Lâm Thanh Di?Lời của Sở Quốc Thiên làm cho hai bố con Dương Chấn Nam nhìn nhau.Quả nhiên vị thần y Sở này chính là ông chủ đứng sau lưng Lâm Thanh Di.Nhưng không chờ họ nói gì, Dương Ngọc Hoa đứng bên cạnh đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, cô ta trừng Sở Quốc Thiên, ầm ĩ: "Anh bị điên à, vì con điểm đó mà muốn tôi tự đánh gãy hai chân, ngu ngốc không biết suy nghĩ, cút đi!"Mặc dù cô ta cảm thấy dáng vẻ của Sở Quốc Thiên sau khi dịch dung rất tuấn tú nhưng cô ta cũng không phải ngu ngốc, biết cái gì nặng cái gì nhẹ.Dù gì cô ta cũng là cô Cả được cưng chiều nhất nhà họ Dương, đã bao giờ phải chịu ấm ức thế này?Ngay khi Dương Ngọc Hoa vừa dứt lời, Dương Chấn Nam và những người khác giật thót cả tim.Ai cũng biết hiện nay dù là Y Đạo Môn hay Y dược Thanh Di đều có danh tiếng nổi nhất nước Viễn, nếu ngang ngạnh đương đầu thì cũng phải kẻ tám lạng, người nửa cân.Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАР*Р.cомNhưng nếu đánh gãy hai chân của Dương Ngọc Hoa thật, thì bất kể là Dương Quốc Huy hay Dương Chấn Nam hiển nhiên đều sẽ không đồng ý, nếu thật sự làm vậy thì sau này nhà họ Dương bọn họ có còn muốn sống không?Nghĩ đến đây, Dương Chấn Nam nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Thiên, nói: "Thần y Sở, tôi không biết quan hệ giữa anh và Lâm Thanh Di là như thế nào, nhưng nói đi nói lại, dù là Nhã Đan hay Lâm Thanh Di thì ít nhiều gì cũng là họ hàng với nhà họ Dương chúng tôi, nếu phải xử lý thật thì cũng phải xử lý trong nội bộ dòng họ chúng tôi, anh làm vậy hình như có hơi không ổn thì phải?"Anh cứ im lặng nhìn chằm chằm vào Dương Chấn Nam như thế, không nói lời nào.Ông ta tức giận, không thể không nói lần nữa: "Thần y Sở, tôi thừa nhận bây giờ anh đang rất xuất sắc, nhưng nếu anh nghĩ mình như vậy thì có thể lấn h**p nhà họ Dương tôi thì anh đã sai hoàn toàn!" "Nói xong chưa?" Bỗng nhiên, Sở Quốc Thiên mở miệng, lạnh lùng nói.Cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh, hai bố con Dương Chấn Nam không khỏi giật mình, cả Dương Chấn Đông đang ngồi kế bên cũng mở bừng mắt."Anh Sở.".
Tất cả mọi người đều không ngờ Sở Quốc Thiên lại nói ra những lời như thế này.
Tự đánh gãy hai chân? Đùa gì thế?
Đặc biệt là Dương Ngọc Hoa, cô ta vốn còn muốn quyến rũ anh, thế mà cuối cùng lại nghe vậy, khuôn mặt tái đi, suýt thì sợ tới mức ngã xuống đất.
Kể cả Dương Chấn Nam cũng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc này, ông ta đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên với ánh mắt thâm trầm.
"Trời đất, sao mà anh Sở cậy thế h**p người quá vậy?" "Có phải anh ta ỷ việc được chúng ta nâng đỡ nên cố ý huênh hoang ở đây không?" "Chắc là..."
Không chỉ người nhà họ Dương mà đến đám vệ sĩ cũng không nhịn được mà xì xào bàn tán.
Sau cùng, Dương Quốc Huy đành phải hỏi: "Thần y Sở, rốt cuộc Ngọc Hoa nhà tôi đã xúc phạm gì anh mà anh lại đối xử ác độc với nó như vậy, xin anh hãy nói rõ!" "Ác độc?" Sở Quốc Thiên nhướng mày, khinh thường nói: "So với việc trước đây cô ta đá chết một người bị thương nặng, tôi cảm thấy không ác độc đâu, thậm chí còn nhẹ là đằng khác."
Hå?
Anh vừa dứt lời, đám người họ Dương tức khắc bừng tỉnh.
"Chắc hẳn thần y Sở đang nói về chuyện của Nhã Đan đúng không?" Dương Chấn Nam trầm giọng nói: "Nhưng Nhã Đan là người nhà họ Dương chúng tôi, nói cho cùng đó cũng là chuyện của gia đình chúng tôi, chưa kể việc đó cũng đã được giải quyết xong, thần y Sở không thấy quá đáng sao?" "Vậy còn Lâm Thanh Di? Hình như chuyện này chưa được giải quyết đúng không?" Anh nhìn Dương Chấn Nam, hỏi.
Lâm Thanh Di?
Lời của Sở Quốc Thiên làm cho hai bố con Dương Chấn Nam nhìn nhau.
Quả nhiên vị thần y Sở này chính là ông chủ đứng sau lưng Lâm Thanh Di.
Nhưng không chờ họ nói gì, Dương Ngọc Hoa đứng bên cạnh đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, cô ta trừng Sở Quốc Thiên, ầm ĩ: "Anh bị điên à, vì con điểm đó mà muốn tôi tự đánh gãy hai chân, ngu ngốc không biết suy nghĩ, cút đi!"
Mặc dù cô ta cảm thấy dáng vẻ của Sở Quốc Thiên sau khi dịch dung rất tuấn tú nhưng cô ta cũng không phải ngu ngốc, biết cái gì nặng cái gì nhẹ.
Dù gì cô ta cũng là cô Cả được cưng chiều nhất nhà họ Dương, đã bao giờ phải chịu ấm ức thế này?
Ngay khi Dương Ngọc Hoa vừa dứt lời, Dương Chấn Nam và những người khác giật thót cả tim.
Ai cũng biết hiện nay dù là Y Đạo Môn hay Y dược Thanh Di đều có danh tiếng nổi nhất nước Viễn, nếu ngang ngạnh đương đầu thì cũng phải kẻ tám lạng, người nửa cân.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАР*Р.cом
Nhưng nếu đánh gãy hai chân của Dương Ngọc Hoa thật, thì bất kể là Dương Quốc Huy hay Dương Chấn Nam hiển nhiên đều sẽ không đồng ý, nếu thật sự làm vậy thì sau này nhà họ Dương bọn họ có còn muốn sống không?
Nghĩ đến đây, Dương Chấn Nam nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Thiên, nói: "Thần y Sở, tôi không biết quan hệ giữa anh và Lâm Thanh Di là như thế nào, nhưng nói đi nói lại, dù là Nhã Đan hay Lâm Thanh Di thì ít nhiều gì cũng là họ hàng với nhà họ Dương chúng tôi, nếu phải xử lý thật thì cũng phải xử lý trong nội bộ dòng họ chúng tôi, anh làm vậy hình như có hơi không ổn thì phải?"
Anh cứ im lặng nhìn chằm chằm vào Dương Chấn Nam như thế, không nói lời nào.
Ông ta tức giận, không thể không nói lần nữa: "Thần y Sở, tôi thừa nhận bây giờ anh đang rất xuất sắc, nhưng nếu anh nghĩ mình như vậy thì có thể lấn h**p nhà họ Dương tôi thì anh đã sai hoàn toàn!" "Nói xong chưa?" Bỗng nhiên, Sở Quốc Thiên mở miệng, lạnh lùng nói.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh, hai bố con Dương Chấn Nam không khỏi giật mình, cả Dương Chấn Đông đang ngồi kế bên cũng mở bừng mắt.
"Anh Sở.
".
Có Chồng Là Thần YTác giả: TaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai… Tất cả mọi người đều không ngờ Sở Quốc Thiên lại nói ra những lời như thế này.Tự đánh gãy hai chân? Đùa gì thế?Đặc biệt là Dương Ngọc Hoa, cô ta vốn còn muốn quyến rũ anh, thế mà cuối cùng lại nghe vậy, khuôn mặt tái đi, suýt thì sợ tới mức ngã xuống đất.Kể cả Dương Chấn Nam cũng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc này, ông ta đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên với ánh mắt thâm trầm."Trời đất, sao mà anh Sở cậy thế h**p người quá vậy?" "Có phải anh ta ỷ việc được chúng ta nâng đỡ nên cố ý huênh hoang ở đây không?" "Chắc là..."Không chỉ người nhà họ Dương mà đến đám vệ sĩ cũng không nhịn được mà xì xào bàn tán.Sau cùng, Dương Quốc Huy đành phải hỏi: "Thần y Sở, rốt cuộc Ngọc Hoa nhà tôi đã xúc phạm gì anh mà anh lại đối xử ác độc với nó như vậy, xin anh hãy nói rõ!" "Ác độc?" Sở Quốc Thiên nhướng mày, khinh thường nói: "So với việc trước đây cô ta đá chết một người bị thương nặng, tôi cảm thấy không ác độc đâu, thậm chí còn nhẹ là đằng khác."Hå?Anh vừa dứt lời, đám người họ Dương tức khắc bừng tỉnh."Chắc hẳn thần y Sở đang nói về chuyện của Nhã Đan đúng không?" Dương Chấn Nam trầm giọng nói: "Nhưng Nhã Đan là người nhà họ Dương chúng tôi, nói cho cùng đó cũng là chuyện của gia đình chúng tôi, chưa kể việc đó cũng đã được giải quyết xong, thần y Sở không thấy quá đáng sao?" "Vậy còn Lâm Thanh Di? Hình như chuyện này chưa được giải quyết đúng không?" Anh nhìn Dương Chấn Nam, hỏi.Lâm Thanh Di?Lời của Sở Quốc Thiên làm cho hai bố con Dương Chấn Nam nhìn nhau.Quả nhiên vị thần y Sở này chính là ông chủ đứng sau lưng Lâm Thanh Di.Nhưng không chờ họ nói gì, Dương Ngọc Hoa đứng bên cạnh đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, cô ta trừng Sở Quốc Thiên, ầm ĩ: "Anh bị điên à, vì con điểm đó mà muốn tôi tự đánh gãy hai chân, ngu ngốc không biết suy nghĩ, cút đi!"Mặc dù cô ta cảm thấy dáng vẻ của Sở Quốc Thiên sau khi dịch dung rất tuấn tú nhưng cô ta cũng không phải ngu ngốc, biết cái gì nặng cái gì nhẹ.Dù gì cô ta cũng là cô Cả được cưng chiều nhất nhà họ Dương, đã bao giờ phải chịu ấm ức thế này?Ngay khi Dương Ngọc Hoa vừa dứt lời, Dương Chấn Nam và những người khác giật thót cả tim.Ai cũng biết hiện nay dù là Y Đạo Môn hay Y dược Thanh Di đều có danh tiếng nổi nhất nước Viễn, nếu ngang ngạnh đương đầu thì cũng phải kẻ tám lạng, người nửa cân.Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАР*Р.cомNhưng nếu đánh gãy hai chân của Dương Ngọc Hoa thật, thì bất kể là Dương Quốc Huy hay Dương Chấn Nam hiển nhiên đều sẽ không đồng ý, nếu thật sự làm vậy thì sau này nhà họ Dương bọn họ có còn muốn sống không?Nghĩ đến đây, Dương Chấn Nam nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Thiên, nói: "Thần y Sở, tôi không biết quan hệ giữa anh và Lâm Thanh Di là như thế nào, nhưng nói đi nói lại, dù là Nhã Đan hay Lâm Thanh Di thì ít nhiều gì cũng là họ hàng với nhà họ Dương chúng tôi, nếu phải xử lý thật thì cũng phải xử lý trong nội bộ dòng họ chúng tôi, anh làm vậy hình như có hơi không ổn thì phải?"Anh cứ im lặng nhìn chằm chằm vào Dương Chấn Nam như thế, không nói lời nào.Ông ta tức giận, không thể không nói lần nữa: "Thần y Sở, tôi thừa nhận bây giờ anh đang rất xuất sắc, nhưng nếu anh nghĩ mình như vậy thì có thể lấn h**p nhà họ Dương tôi thì anh đã sai hoàn toàn!" "Nói xong chưa?" Bỗng nhiên, Sở Quốc Thiên mở miệng, lạnh lùng nói.Cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh, hai bố con Dương Chấn Nam không khỏi giật mình, cả Dương Chấn Đông đang ngồi kế bên cũng mở bừng mắt."Anh Sở.".