Tác giả:

"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai…

Chương 550: Kiếm Chuyện

Có Chồng Là Thần YTác giả: TaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********"A!"Một tiếng hét truyền tới bên cạnh anh, ngay sau đó là âm thanh người ngã xuống đất.“Vợ, vợ ơi, em làm sao vậy?” Tiếng hô hoảng loạn vang lên.Một người đàn ông bụng phệ vội vàng chạy tới, tay chân luống cuống kéo người phụ nữ trang điểm đậm, mặc sườn xám ở dưới đất dậy.Người phụ nữ mặc váy xẻ tà cao, gương mặt trang điểm vô cùng đậm, tóc búi cao.Khi người đàn ông giúp bà ta, động tác vô cùng buồn cười, chọc cho mọi người đều bật cười.“Hỗn xược!”Người phụ nữ đó vừa đứng vững đã chỉ vào mũi Sở Quốc Thiên, tức giận: “Cậu có mắt không hả? Đụng vào tôi rồi có biết hay không?”Sở Quốc Thiên lạnh nhạt nhìn bà ta.Đụng?Sở Quốc Thiên rất rõ ràng anh mới đứng dậy, thậm chí còn chưa kịp cử động, sao lại có thể đụng vào đối phương được chứ?Đương nhiên là người này rảnh quá nên muốn kiếm chuyện.Nghĩ vậy, Sở Quốc Thiên nhấc mi mắt: "Vậy sao? Tôi không để ý.Nếu là thật thì tôi xin lỗi” “Xin lỗi? Xin lỗi có tác dụng gì sao? Cậu hại tôi ngã sấp xuống đó, khiến bao nhiêu người như vậy nhìn thấy rồi cười tôi.Người phụ nữ tiếp tục mắng.Động tĩnh ở bên này nhất thời thu hút không ít người tới xem.Lâm Thanh Di ở chỗ kia cũng không thể bình tĩnh được, vội vàng đứng dậy.“Nếu đã như vậy, vậy thì bà muốn như thế nào?” Sở Quốc Thiên lạnh nhạt nhìn đối phương, ánh mắt không có một tia gợn sóng nào.“Đương nhiên phải thể hiện thành ý của cậu, dập đầu nhận sai!” Người phụ nữ mở miệng, lời nói không có ý tốt.Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.c*ом để ủng hộ team nha!!!Dập đầu nhận sai?Dập đầu nhận sai với người phụ nữ này trước mặt nhiều người như vậy? Thế không phải là vô cùng mất mặt sao? Không để cho người ta một con đường sống sao? Đùa gì vậy chứ! “Mong bà đừng nóng giận, có phải có hiểu làm gì đó rồi không.Nếu chỉ là chuyện nhỏ thì mỗi người lùi một bước, nói rõ ràng là được rồi, không nhất thiết phải làm đến mức này chứ?” Lâm Thanh Di đi đến, vẻ mặt tươi cười.Người phụ nữ đứng bên cạnh người đàn ôngimg.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

"A!"

Một tiếng hét truyền tới bên cạnh anh, ngay sau đó là âm thanh người ngã xuống đất.

“Vợ, vợ ơi, em làm sao vậy?” Tiếng hô hoảng loạn vang lên.

Một người đàn ông bụng phệ vội vàng chạy tới, tay chân luống cuống kéo người phụ nữ trang điểm đậm, mặc sườn xám ở dưới đất dậy.

Người phụ nữ mặc váy xẻ tà cao, gương mặt trang điểm vô cùng đậm, tóc búi cao.

Khi người đàn ông giúp bà ta, động tác vô cùng buồn cười, chọc cho mọi người đều bật cười.

“Hỗn xược!”

Người phụ nữ đó vừa đứng vững đã chỉ vào mũi Sở Quốc Thiên, tức giận: “Cậu có mắt không hả? Đụng vào tôi rồi có biết hay không?”

Sở Quốc Thiên lạnh nhạt nhìn bà ta.

Đụng?

Sở Quốc Thiên rất rõ ràng anh mới đứng dậy, thậm chí còn chưa kịp cử động, sao lại có thể đụng vào đối phương được chứ?

Đương nhiên là người này rảnh quá nên muốn kiếm chuyện.

Nghĩ vậy, Sở Quốc Thiên nhấc mi mắt: "Vậy sao? Tôi không để ý.

Nếu là thật thì tôi xin lỗi” “Xin lỗi? Xin lỗi có tác dụng gì sao? Cậu hại tôi ngã sấp xuống đó, khiến bao nhiêu người như vậy nhìn thấy rồi cười tôi.

Người phụ nữ tiếp tục mắng.

Động tĩnh ở bên này nhất thời thu hút không ít người tới xem.

Lâm Thanh Di ở chỗ kia cũng không thể bình tĩnh được, vội vàng đứng dậy.

“Nếu đã như vậy, vậy thì bà muốn như thế nào?” Sở Quốc Thiên lạnh nhạt nhìn đối phương, ánh mắt không có một tia gợn sóng nào.

“Đương nhiên phải thể hiện thành ý của cậu, dập đầu nhận sai!” Người phụ nữ mở miệng, lời nói không có ý tốt.

Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.c*ом để ủng hộ team nha!!!

Dập đầu nhận sai?

Dập đầu nhận sai với người phụ nữ này trước mặt nhiều người như vậy? Thế không phải là vô cùng mất mặt sao? Không để cho người ta một con đường sống sao? Đùa gì vậy chứ! “Mong bà đừng nóng giận, có phải có hiểu làm gì đó rồi không.

Nếu chỉ là chuyện nhỏ thì mỗi người lùi một bước, nói rõ ràng là được rồi, không nhất thiết phải làm đến mức này chứ?” Lâm Thanh Di đi đến, vẻ mặt tươi cười.

Người phụ nữ đứng bên cạnh người đàn ôngimg

Image removed.

.

Có Chồng Là Thần YTác giả: TaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********"A!"Một tiếng hét truyền tới bên cạnh anh, ngay sau đó là âm thanh người ngã xuống đất.“Vợ, vợ ơi, em làm sao vậy?” Tiếng hô hoảng loạn vang lên.Một người đàn ông bụng phệ vội vàng chạy tới, tay chân luống cuống kéo người phụ nữ trang điểm đậm, mặc sườn xám ở dưới đất dậy.Người phụ nữ mặc váy xẻ tà cao, gương mặt trang điểm vô cùng đậm, tóc búi cao.Khi người đàn ông giúp bà ta, động tác vô cùng buồn cười, chọc cho mọi người đều bật cười.“Hỗn xược!”Người phụ nữ đó vừa đứng vững đã chỉ vào mũi Sở Quốc Thiên, tức giận: “Cậu có mắt không hả? Đụng vào tôi rồi có biết hay không?”Sở Quốc Thiên lạnh nhạt nhìn bà ta.Đụng?Sở Quốc Thiên rất rõ ràng anh mới đứng dậy, thậm chí còn chưa kịp cử động, sao lại có thể đụng vào đối phương được chứ?Đương nhiên là người này rảnh quá nên muốn kiếm chuyện.Nghĩ vậy, Sở Quốc Thiên nhấc mi mắt: "Vậy sao? Tôi không để ý.Nếu là thật thì tôi xin lỗi” “Xin lỗi? Xin lỗi có tác dụng gì sao? Cậu hại tôi ngã sấp xuống đó, khiến bao nhiêu người như vậy nhìn thấy rồi cười tôi.Người phụ nữ tiếp tục mắng.Động tĩnh ở bên này nhất thời thu hút không ít người tới xem.Lâm Thanh Di ở chỗ kia cũng không thể bình tĩnh được, vội vàng đứng dậy.“Nếu đã như vậy, vậy thì bà muốn như thế nào?” Sở Quốc Thiên lạnh nhạt nhìn đối phương, ánh mắt không có một tia gợn sóng nào.“Đương nhiên phải thể hiện thành ý của cậu, dập đầu nhận sai!” Người phụ nữ mở miệng, lời nói không có ý tốt.Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.c*ом để ủng hộ team nha!!!Dập đầu nhận sai?Dập đầu nhận sai với người phụ nữ này trước mặt nhiều người như vậy? Thế không phải là vô cùng mất mặt sao? Không để cho người ta một con đường sống sao? Đùa gì vậy chứ! “Mong bà đừng nóng giận, có phải có hiểu làm gì đó rồi không.Nếu chỉ là chuyện nhỏ thì mỗi người lùi một bước, nói rõ ràng là được rồi, không nhất thiết phải làm đến mức này chứ?” Lâm Thanh Di đi đến, vẻ mặt tươi cười.Người phụ nữ đứng bên cạnh người đàn ôngimg.

Chương 550: Kiếm Chuyện