Tác giả:

"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai…

Chương 582: Người Bệnh

Có Chồng Là Thần YTác giả: TaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai… Dù sao thì công việc của Dược Các vẫn chưa giải quyết xong, anh không có nhiều thời gian để đảo qua đảo lại xung quanh.Y Đạo Môn."Thầy Sở, anh rốt cuộc đã về rồi!” Triệu Thiên Hoàng nhìn thấy Sở Quốc Thiên, sắc mặt liền trở nên cao hứng."Dược Các bên kia thế nào rồi? Ông đã trả lời chưa?”Sở Quốc Thiên không nhiều lời chào hỏi cùng đối phương mà trực tiếp hỏi vào vấn đềÔng ta hiểu, mọi sự sắp đặt nhất định đã được Dược Các bên kia đề cập rõ ràng, bọn họ đã bị áp đảo hẳn là nên giương cờ trắng mới đúng.Tuy nhiên, mọi thứ dường như không phát triển theo hưởng mà ông ta đã tưởng tượng.Triệu Thiên Hoàng né tránh ảnh mắt, up tp mở mở nông “Không có, bọn họ cũng không thỏa hiệp" “Thật là.” Sở Quốc Thiên nhượng mặtNgay sau đó, anh không biết mình đã chú ý tới cái gì, nghiêm nghị nhìn chăm chăm Triệu Thiên Hoàng “Ông đến đây!” “Hả? Làm gì vậy." Triệu Thiên Hoàng có chút mật th nhiên hỏi.Sở Quốc Thiên không cùng đối phương nói lời vô nghĩa, trực tiếp đưa tay nắm lấy bả vai của đối phương.không đợi anh dùng lực, Triệu Thiên Hoàng trên mặt đã lộ ra biểu cảm đau đớn.Lúc Sở Quốc Thiên rút tay về, đối phương được bao bọc vô cùng kín bằng áo khoác nên trước đó không thấy rõ ràng, bây giờ băng bỏ trên người của đối phương đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của anh.“Chuyện gì đã xảy ra?"Sắc mặt Sở Quốc Thiên lập tức âm trầm.Triệu Thiên Hoằng ấp ủng giải thích nói: “Thầy, chuyện này không có gì to tát, tôi chỉ là vì sơ ý mà té ngã...!Té ngã?Sở Quốc Thiên nhìn chằm chằm Triệu Thiên Hoằng không nói lời nào, loại lý do này mà tự mình nói với Lâm Thanh Di cô cũng sẽ tin.Nhưng ông ta nói ra mà anh tin sao?Làm sao mà có thể? “Thế nào, bây giờ ông cũng học được cách nói dối tôi rồi ư?” Sở Quốc Thiên cười lạnh một tiếng."Không, không phải." Triệu Thiên Hoảng khô khốc mở miệng, sau đó nặng nề thở dài nói: “Thầy Sở, chuyện này tôi không biết phải nói với anh như thế nào."Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Sở Quốc Thiên tiếp tục hỏi.Triệu Thiên Hoảng im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể để Sở Quốc Thiên cùng ông ta đi vào trong, một người ở phía trước dẫn đườngCả hai đi qua một vài cánh cửa và đến sân sau.Ban đầu nơi này là nơi để mọi người thư giãn, sân này rất rộng rãi, có thể so sánh với một công viên.Nhưng giờ đây, nơi đây đông đúc người qua lại, nhìn thoáng qua có thể thấy nhiều bác sĩ mặc áo khoác trắng đang bận rộn trong số đó.Lăng Ngọc Vân và Triệu Lạc Dĩnh đều đang ở trong đó bận rộn.Khi mọi người nhìn thấy Sở Quốc Thiên đứng ở cửa, sắc mặt có chút lúng túng.Cập nhật nhanh nhất trên *ТгцyeлАРР.cомLập tức miễn cưỡng giật giật khóe miệng chào hỏi Sở Quốc Thiên.Mọi người đều đã mệt mỏi và kiệt sức, Sở Quốc Thiên sớm đã nhận ra điều ấy.Điều khiển Sở Quốc Thiên kinh ngạc hơn nữa chính là có không ít vết máu trên người bọn họ.Mặc dù anh không bước vào, nhưng đứng ngoài cửa, mùi máu tanh nồng nặc đã xộc thẳng vào lỗ mũi của Sở Quốc Thiên.Cũng có tiếng than khóc...!Sở Quốc Thiên đứng tại chỗ suy tư một chút, lúc này mới nhấc chân bước vào.Ngay lập tức, tất cả tình hình thực tế xung quanh đều có thể nhìn thấy đầy đủ.Ở đây chỉ có hai loại người, những người bị thương và những người đang chữa bệnh.Phóng tầm mắt ra xa nhìn lại, gần như xấp xỉ hơn một nghìn người.Hầu hết bọn họ đều bị thương, trên cơ thể các cơ lại càng nhiều chỗ bị thương, vết máu loang lổ.Sắc mặt Sở Quốc Thiên trong phút chốc trở nên khó coi.“Thần y Sở, đúng là thần y Sở rồi!” “Đây chính là thần y Sở, anh ấy đã trở lại, chúng ta được cứu rồi!” “Thần y Sở...!Mọi người chú ý tới Sở Quốc Thiên ở bên này, trên mặt tràn đầy mong đợi.“Thần y Sở, cầu xin anh hãy cứu chúng tôi.Tôi còn muốn học y, tay của tôi không thể bị tàn phế được, thần y Só!" “Tôi cũng vậy, thần y Sở, giúp tôi với, tôi không muốn trở thành một kẻ tàn phế!”.

Dù sao thì công việc của Dược Các vẫn chưa giải quyết xong, anh không có nhiều thời gian để đảo qua đảo lại xung quanh.

Y Đạo Môn.

"Thầy Sở, anh rốt cuộc đã về rồi!” Triệu Thiên Hoàng nhìn thấy Sở Quốc Thiên, sắc mặt liền trở nên cao hứng.

"Dược Các bên kia thế nào rồi? Ông đã trả lời chưa?”

Sở Quốc Thiên không nhiều lời chào hỏi cùng đối phương mà trực tiếp hỏi vào vấn đề

Ông ta hiểu, mọi sự sắp đặt nhất định đã được Dược Các bên kia đề cập rõ ràng, bọn họ đã bị áp đảo hẳn là nên giương cờ trắng mới đúng.

Tuy nhiên, mọi thứ dường như không phát triển theo hưởng mà ông ta đã tưởng tượng.

Triệu Thiên Hoàng né tránh ảnh mắt, up tp mở mở nông “Không có, bọn họ cũng không thỏa hiệp" “Thật là.” Sở Quốc Thiên nhượng mặt

Ngay sau đó, anh không biết mình đã chú ý tới cái gì, nghiêm nghị nhìn chăm chăm Triệu Thiên Hoàng “Ông đến đây!” “Hả? Làm gì vậy." Triệu Thiên Hoàng có chút mật th nhiên hỏi.

Sở Quốc Thiên không cùng đối phương nói lời vô nghĩa, trực tiếp đưa tay nắm lấy bả vai của đối phương.

không đợi anh dùng lực, Triệu Thiên Hoàng trên mặt đã lộ ra biểu cảm đau đớn.

Lúc Sở Quốc Thiên rút tay về, đối phương được bao bọc vô cùng kín bằng áo khoác nên trước đó không thấy rõ ràng, bây giờ băng bỏ trên người của đối phương đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của anh.

“Chuyện gì đã xảy ra?"

Sắc mặt Sở Quốc Thiên lập tức âm trầm.

Triệu Thiên Hoằng ấp ủng giải thích nói: “Thầy, chuyện này không có gì to tát, tôi chỉ là vì sơ ý mà té ngã...!

Té ngã?

Sở Quốc Thiên nhìn chằm chằm Triệu Thiên Hoằng không nói lời nào, loại lý do này mà tự mình nói với Lâm Thanh Di cô cũng sẽ tin.

Nhưng ông ta nói ra mà anh tin sao?

Làm sao mà có thể? “Thế nào, bây giờ ông cũng học được cách nói dối tôi rồi ư?” Sở Quốc Thiên cười lạnh một tiếng.

"Không, không phải." Triệu Thiên Hoảng khô khốc mở miệng, sau đó nặng nề thở dài nói: “Thầy Sở, chuyện này tôi không biết phải nói với anh như thế nào.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Sở Quốc Thiên tiếp tục hỏi.

Triệu Thiên Hoảng im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể để Sở Quốc Thiên cùng ông ta đi vào trong, một người ở phía trước dẫn đường

Cả hai đi qua một vài cánh cửa và đến sân sau.

Ban đầu nơi này là nơi để mọi người thư giãn, sân này rất rộng rãi, có thể so sánh với một công viên.

Nhưng giờ đây, nơi đây đông đúc người qua lại, nhìn thoáng qua có thể thấy nhiều bác sĩ mặc áo khoác trắng đang bận rộn trong số đó.

Lăng Ngọc Vân và Triệu Lạc Dĩnh đều đang ở trong đó bận rộn.

Khi mọi người nhìn thấy Sở Quốc Thiên đứng ở cửa, sắc mặt có chút lúng túng.

Cập nhật nhanh nhất trên *ТгцyeлАРР.cом

Lập tức miễn cưỡng giật giật khóe miệng chào hỏi Sở Quốc Thiên.

Mọi người đều đã mệt mỏi và kiệt sức, Sở Quốc Thiên sớm đã nhận ra điều ấy.

Điều khiển Sở Quốc Thiên kinh ngạc hơn nữa chính là có không ít vết máu trên người bọn họ.

Mặc dù anh không bước vào, nhưng đứng ngoài cửa, mùi máu tanh nồng nặc đã xộc thẳng vào lỗ mũi của Sở Quốc Thiên.

Cũng có tiếng than khóc...!

Sở Quốc Thiên đứng tại chỗ suy tư một chút, lúc này mới nhấc chân bước vào.

Ngay lập tức, tất cả tình hình thực tế xung quanh đều có thể nhìn thấy đầy đủ.

Ở đây chỉ có hai loại người, những người bị thương và những người đang chữa bệnh.

Phóng tầm mắt ra xa nhìn lại, gần như xấp xỉ hơn một nghìn người.

Hầu hết bọn họ đều bị thương, trên cơ thể các cơ lại càng nhiều chỗ bị thương, vết máu loang lổ.

Sắc mặt Sở Quốc Thiên trong phút chốc trở nên khó coi.

“Thần y Sở, đúng là thần y Sở rồi!” “Đây chính là thần y Sở, anh ấy đã trở lại, chúng ta được cứu rồi!” “Thần y Sở...!

Mọi người chú ý tới Sở Quốc Thiên ở bên này, trên mặt tràn đầy mong đợi.

“Thần y Sở, cầu xin anh hãy cứu chúng tôi.

Tôi còn muốn học y, tay của tôi không thể bị tàn phế được, thần y Só!" “Tôi cũng vậy, thần y Sở, giúp tôi với, tôi không muốn trở thành một kẻ tàn phế!”.

Có Chồng Là Thần YTác giả: TaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai… Dù sao thì công việc của Dược Các vẫn chưa giải quyết xong, anh không có nhiều thời gian để đảo qua đảo lại xung quanh.Y Đạo Môn."Thầy Sở, anh rốt cuộc đã về rồi!” Triệu Thiên Hoàng nhìn thấy Sở Quốc Thiên, sắc mặt liền trở nên cao hứng."Dược Các bên kia thế nào rồi? Ông đã trả lời chưa?”Sở Quốc Thiên không nhiều lời chào hỏi cùng đối phương mà trực tiếp hỏi vào vấn đềÔng ta hiểu, mọi sự sắp đặt nhất định đã được Dược Các bên kia đề cập rõ ràng, bọn họ đã bị áp đảo hẳn là nên giương cờ trắng mới đúng.Tuy nhiên, mọi thứ dường như không phát triển theo hưởng mà ông ta đã tưởng tượng.Triệu Thiên Hoàng né tránh ảnh mắt, up tp mở mở nông “Không có, bọn họ cũng không thỏa hiệp" “Thật là.” Sở Quốc Thiên nhượng mặtNgay sau đó, anh không biết mình đã chú ý tới cái gì, nghiêm nghị nhìn chăm chăm Triệu Thiên Hoàng “Ông đến đây!” “Hả? Làm gì vậy." Triệu Thiên Hoàng có chút mật th nhiên hỏi.Sở Quốc Thiên không cùng đối phương nói lời vô nghĩa, trực tiếp đưa tay nắm lấy bả vai của đối phương.không đợi anh dùng lực, Triệu Thiên Hoàng trên mặt đã lộ ra biểu cảm đau đớn.Lúc Sở Quốc Thiên rút tay về, đối phương được bao bọc vô cùng kín bằng áo khoác nên trước đó không thấy rõ ràng, bây giờ băng bỏ trên người của đối phương đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của anh.“Chuyện gì đã xảy ra?"Sắc mặt Sở Quốc Thiên lập tức âm trầm.Triệu Thiên Hoằng ấp ủng giải thích nói: “Thầy, chuyện này không có gì to tát, tôi chỉ là vì sơ ý mà té ngã...!Té ngã?Sở Quốc Thiên nhìn chằm chằm Triệu Thiên Hoằng không nói lời nào, loại lý do này mà tự mình nói với Lâm Thanh Di cô cũng sẽ tin.Nhưng ông ta nói ra mà anh tin sao?Làm sao mà có thể? “Thế nào, bây giờ ông cũng học được cách nói dối tôi rồi ư?” Sở Quốc Thiên cười lạnh một tiếng."Không, không phải." Triệu Thiên Hoảng khô khốc mở miệng, sau đó nặng nề thở dài nói: “Thầy Sở, chuyện này tôi không biết phải nói với anh như thế nào."Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Sở Quốc Thiên tiếp tục hỏi.Triệu Thiên Hoảng im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể để Sở Quốc Thiên cùng ông ta đi vào trong, một người ở phía trước dẫn đườngCả hai đi qua một vài cánh cửa và đến sân sau.Ban đầu nơi này là nơi để mọi người thư giãn, sân này rất rộng rãi, có thể so sánh với một công viên.Nhưng giờ đây, nơi đây đông đúc người qua lại, nhìn thoáng qua có thể thấy nhiều bác sĩ mặc áo khoác trắng đang bận rộn trong số đó.Lăng Ngọc Vân và Triệu Lạc Dĩnh đều đang ở trong đó bận rộn.Khi mọi người nhìn thấy Sở Quốc Thiên đứng ở cửa, sắc mặt có chút lúng túng.Cập nhật nhanh nhất trên *ТгцyeлАРР.cомLập tức miễn cưỡng giật giật khóe miệng chào hỏi Sở Quốc Thiên.Mọi người đều đã mệt mỏi và kiệt sức, Sở Quốc Thiên sớm đã nhận ra điều ấy.Điều khiển Sở Quốc Thiên kinh ngạc hơn nữa chính là có không ít vết máu trên người bọn họ.Mặc dù anh không bước vào, nhưng đứng ngoài cửa, mùi máu tanh nồng nặc đã xộc thẳng vào lỗ mũi của Sở Quốc Thiên.Cũng có tiếng than khóc...!Sở Quốc Thiên đứng tại chỗ suy tư một chút, lúc này mới nhấc chân bước vào.Ngay lập tức, tất cả tình hình thực tế xung quanh đều có thể nhìn thấy đầy đủ.Ở đây chỉ có hai loại người, những người bị thương và những người đang chữa bệnh.Phóng tầm mắt ra xa nhìn lại, gần như xấp xỉ hơn một nghìn người.Hầu hết bọn họ đều bị thương, trên cơ thể các cơ lại càng nhiều chỗ bị thương, vết máu loang lổ.Sắc mặt Sở Quốc Thiên trong phút chốc trở nên khó coi.“Thần y Sở, đúng là thần y Sở rồi!” “Đây chính là thần y Sở, anh ấy đã trở lại, chúng ta được cứu rồi!” “Thần y Sở...!Mọi người chú ý tới Sở Quốc Thiên ở bên này, trên mặt tràn đầy mong đợi.“Thần y Sở, cầu xin anh hãy cứu chúng tôi.Tôi còn muốn học y, tay của tôi không thể bị tàn phế được, thần y Só!" “Tôi cũng vậy, thần y Sở, giúp tôi với, tôi không muốn trở thành một kẻ tàn phế!”.

Chương 582: Người Bệnh