"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai…
Chương 646: Nhân Vật Nữ Chính
Có Chồng Là Thần YTác giả: TaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai… Nhưng khi anh ta quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Sở Quốc Thiên thì vẫn cố kìm nén.“Anh là ai, ở đây đạo diễn Quách đang nói chuyện làm sao lại đến lượt anh nói? Nhanh nào, đạo diễn Quách chúng ta đi uống rượu, không chấp nhặt mấy người như thế này, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cho nên chúng tôi kính anh một lyHứa Phương Linh nịnh nọt nói, ngay sau đó liền cùng đoàn người của Quách Bảo Trung đi đến chỗ cái bàn lớn nhất.Quách Bảo Trung cũng không có từ chối.Cả đám người bọn họ cùng nhau nhanh chóng đi đến bàn ăn.“Cái tên phế vật này đứng ở chỗ này làm gì? Mau tránh ra khỏi chỗ này, nhanh đi lấy thêm rượu cho đạo diễn Quách!” Hứa Phương Linh trừng mắt nhìn Sở Quốc Thiên mång.Sắc mặt của Sở Quốc Thiên cũng biến thành màu đen, trong lòng đang đè nén cảm xúc tức giận đang có xu thế bộc phát.Nhưng mà ngay tại lúc này, Lâm Hiểu My lại vội vàng lên tiếng: “Mẹ, mẹ có thể đừng như vậy nữa được hay không, nhiều người đang ở đây như vậy, mẹ không thể bớt tranh cãi được hay sao? Anh rể có làm cái gì đâu mà mẹ cứ nhằm vào anh ấy như thế!” “Con nói lung tung cái gì đấy, Hiểu My, con không biết là lúc trước nó nói năng với mẹ như thế nào sao, đứng trước mặt của mẹ dám nói nhà của chúng ta chướng mắt, còn kinh khủng hơn mấy loại lời này nhiều, vậy mà con muốn mẹ chừa lại mặt mũi cho cậu ta sao?Quách Bảo Trung nghe thấy vậy thì nhìn Hứa Phương Linh đang lải nhải, cũng không nói gì.Lâm Hiểu My vô cùng tức giận, dứt khoát không thèm nói chuyện với Chúa Phương Linh nữa.“Để tôi đi cho” Từ Na rất biết nhìn sắc mặt của mọi người, cô ta vội vàng đứng lên đi qua lấy thêm rượu cho mọi người.Nhưng dù sao đi nữa thì điều này cũng giúp hòa hoãn bớt bầu không khí khó xử.Thời gian dần dần trôi qua, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, bầu không khí miễn cường sôi nổi hơn lúc nãy một chút.Nhưng vào lúc này lại có tiếng tức giận cắt ngang mọi người.“Cậu đang làm cái gì ở đây?”Tất cả mọi người xung quanh nhìn lại.Hóa ra là Hứa Phương Linh này lại đang gây phiền phức cho Sở Quốc Thiên, đây lại là một lời mắng nhiếc.“Cậu đang tính toán cái gì mà vẫn đang ngồi ở chỗ này? Cứ nhìn vào phẩm chất của cậu là tôi lại thấy buồn nôn, cút sang một bên cho tôi!”Hứa Phương Linh nói rất khó nghe.“Mẹ, sao mẹ lại bắt đầu rồi!” Lâm Hiểu My cảm thấy bất lực kéo cánh tay của Hứa Phương Linh.“Được rồi, ở đây có nhiều người như vậy, Phương Linh, bà có thể bớt tranh cãi lại được không hả?” Lâm Quang Phúc đang ở một bên cũng không nhịn được mà nói: “Đạo diễn Quách và những nhà làm phim khác đều đang nhìn đấy đừng ăn nói lung tung.Nói xong thì Lâm Quang Phúc lại quay sang chỗ của Sở Quốc Thiên nói: “Sở Quốc Thiên cậu cũng thật là, chúng tôi còn có chuyện quan trọng muốn nói, nơi đây đều là khách quý, cậu có muốn tìm một cái bàn rộng mới hay không?”Lâm Hiểu My tức giận đến phát run, nước mắt đang chảy ở trong hốc mắt của cô ta: "Sao mọi người đều như vậy hả, thật sự là quá đáng..Cuối cùng thì cô ta cũng không thể chịu đựng được việc bố mẹ mình cứ liên tục chửi mắng lăng mạ anh rể nữa.Vì sao cô ta đã giải thích nhiều lần như vậy mà cũng không có một người nào chịu nguyện ý nghe? Cho dù chỉ là một chữ thôi?Nhưng mà ngay khi Lâm Hiểu My đang chuẩn bị nổi nóng thì có một bàn tay đặt lên vai của cô ta.Lâm Hiểu My quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Sở Quốc Thiên.“Được rồi, không cần phải tức giận, cô cứ tiếp tục ngồi ở đây ăn uống tôi sẽ sang bên bàn khác." Sở Quốc Thiên nói khẽ.Nói xong thì anh liền đứng dậy đi sang bàn khác.Không ít người ở xung quanh phát ra tiếng cười trào phúng.Quách Bảo Trung và Hạ Quang Viễn ở một bên nhìn thấy vậy thì không nói gì.“Được rồi, được rồi, mọi người trong đoàn làm phim, người xui xẻo đã đi rồi, chúng ta cứ tiếp tục, ha ha, nên tiếp tục uống thôi.”Hứa Phương Linh cười đến mặt mày hớn hở."Tôi uống rượu không tốt nhưng mà hôm nay có những nhà làm phim ở đây, cho nên tôi cũng sẽ hết mình, mọi người cứ uống thoải mái!”Lâm Quang Phúc nghe thấy vậy thì vội vàng nói: “Như vậy cũng được rồi, cũng không phải là tiệc rượu của nhà chúng ta.“Ông thì biết cái gì.” Hứa Phương Linh trừng mắt nhìn Lâm Quang Phúc, tiếp tục tươi cười nâng chén.Chẳng qua là bà ta đã uống một chén rượu nhưng màQuách Bảo Trung vẫn không có động vào chén..
Nhưng khi anh ta quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Sở Quốc Thiên thì vẫn cố kìm nén.
“Anh là ai, ở đây đạo diễn Quách đang nói chuyện làm sao lại đến lượt anh nói? Nhanh nào, đạo diễn Quách chúng ta đi uống rượu, không chấp nhặt mấy người như thế này, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cho nên chúng tôi kính anh một ly
Hứa Phương Linh nịnh nọt nói, ngay sau đó liền cùng đoàn người của Quách Bảo Trung đi đến chỗ cái bàn lớn nhất.
Quách Bảo Trung cũng không có từ chối.
Cả đám người bọn họ cùng nhau nhanh chóng đi đến bàn ăn.
“Cái tên phế vật này đứng ở chỗ này làm gì? Mau tránh ra khỏi chỗ này, nhanh đi lấy thêm rượu cho đạo diễn Quách!” Hứa Phương Linh trừng mắt nhìn Sở Quốc Thiên mång.
Sắc mặt của Sở Quốc Thiên cũng biến thành màu đen, trong lòng đang đè nén cảm xúc tức giận đang có xu thế bộc phát.
Nhưng mà ngay tại lúc này, Lâm Hiểu My lại vội vàng lên tiếng: “Mẹ, mẹ có thể đừng như vậy nữa được hay không, nhiều người đang ở đây như vậy, mẹ không thể bớt tranh cãi được hay sao? Anh rể có làm cái gì đâu mà mẹ cứ nhằm vào anh ấy như thế!” “Con nói lung tung cái gì đấy, Hiểu My, con không biết là lúc trước nó nói năng với mẹ như thế nào sao, đứng trước mặt của mẹ dám nói nhà của chúng ta chướng mắt, còn kinh khủng hơn mấy loại lời này nhiều, vậy mà con muốn mẹ chừa lại mặt mũi cho cậu ta sao?
Quách Bảo Trung nghe thấy vậy thì nhìn Hứa Phương Linh đang lải nhải, cũng không nói gì.
Lâm Hiểu My vô cùng tức giận, dứt khoát không thèm nói chuyện với Chúa Phương Linh nữa.
“Để tôi đi cho” Từ Na rất biết nhìn sắc mặt của mọi người, cô ta vội vàng đứng lên đi qua lấy thêm rượu cho mọi người.
Nhưng dù sao đi nữa thì điều này cũng giúp hòa hoãn bớt bầu không khí khó xử.
Thời gian dần dần trôi qua, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, bầu không khí miễn cường sôi nổi hơn lúc nãy một chút.
Nhưng vào lúc này lại có tiếng tức giận cắt ngang mọi người.
“Cậu đang làm cái gì ở đây?”
Tất cả mọi người xung quanh nhìn lại.
Hóa ra là Hứa Phương Linh này lại đang gây phiền phức cho Sở Quốc Thiên, đây lại là một lời mắng nhiếc.
“Cậu đang tính toán cái gì mà vẫn đang ngồi ở chỗ này? Cứ nhìn vào phẩm chất của cậu là tôi lại thấy buồn nôn, cút sang một bên cho tôi!”
Hứa Phương Linh nói rất khó nghe.
“Mẹ, sao mẹ lại bắt đầu rồi!” Lâm Hiểu My cảm thấy bất lực kéo cánh tay của Hứa Phương Linh.
“Được rồi, ở đây có nhiều người như vậy, Phương Linh, bà có thể bớt tranh cãi lại được không hả?” Lâm Quang Phúc đang ở một bên cũng không nhịn được mà nói: “Đạo diễn Quách và những nhà làm phim khác đều đang nhìn đấy đừng ăn nói lung tung.
Nói xong thì Lâm Quang Phúc lại quay sang chỗ của Sở Quốc Thiên nói: “Sở Quốc Thiên cậu cũng thật là, chúng tôi còn có chuyện quan trọng muốn nói, nơi đây đều là khách quý, cậu có muốn tìm một cái bàn rộng mới hay không?”
Lâm Hiểu My tức giận đến phát run, nước mắt đang chảy ở trong hốc mắt của cô ta: "Sao mọi người đều như vậy hả, thật sự là quá đáng..
Cuối cùng thì cô ta cũng không thể chịu đựng được việc bố mẹ mình cứ liên tục chửi mắng lăng mạ anh rể nữa.
Vì sao cô ta đã giải thích nhiều lần như vậy mà cũng không có một người nào chịu nguyện ý nghe? Cho dù chỉ là một chữ thôi?
Nhưng mà ngay khi Lâm Hiểu My đang chuẩn bị nổi nóng thì có một bàn tay đặt lên vai của cô ta.
Lâm Hiểu My quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Sở Quốc Thiên.
“Được rồi, không cần phải tức giận, cô cứ tiếp tục ngồi ở đây ăn uống tôi sẽ sang bên bàn khác." Sở Quốc Thiên nói khẽ.
Nói xong thì anh liền đứng dậy đi sang bàn khác.
Không ít người ở xung quanh phát ra tiếng cười trào phúng.
Quách Bảo Trung và Hạ Quang Viễn ở một bên nhìn thấy vậy thì không nói gì.
“Được rồi, được rồi, mọi người trong đoàn làm phim, người xui xẻo đã đi rồi, chúng ta cứ tiếp tục, ha ha, nên tiếp tục uống thôi.”
Hứa Phương Linh cười đến mặt mày hớn hở.
"Tôi uống rượu không tốt nhưng mà hôm nay có những nhà làm phim ở đây, cho nên tôi cũng sẽ hết mình, mọi người cứ uống thoải mái!”
Lâm Quang Phúc nghe thấy vậy thì vội vàng nói: “Như vậy cũng được rồi, cũng không phải là tiệc rượu của nhà chúng ta.
“Ông thì biết cái gì.” Hứa Phương Linh trừng mắt nhìn Lâm Quang Phúc, tiếp tục tươi cười nâng chén.
Chẳng qua là bà ta đã uống một chén rượu nhưng mà
Quách Bảo Trung vẫn không có động vào chén..
Có Chồng Là Thần YTác giả: TaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai… Nhưng khi anh ta quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Sở Quốc Thiên thì vẫn cố kìm nén.“Anh là ai, ở đây đạo diễn Quách đang nói chuyện làm sao lại đến lượt anh nói? Nhanh nào, đạo diễn Quách chúng ta đi uống rượu, không chấp nhặt mấy người như thế này, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cho nên chúng tôi kính anh một lyHứa Phương Linh nịnh nọt nói, ngay sau đó liền cùng đoàn người của Quách Bảo Trung đi đến chỗ cái bàn lớn nhất.Quách Bảo Trung cũng không có từ chối.Cả đám người bọn họ cùng nhau nhanh chóng đi đến bàn ăn.“Cái tên phế vật này đứng ở chỗ này làm gì? Mau tránh ra khỏi chỗ này, nhanh đi lấy thêm rượu cho đạo diễn Quách!” Hứa Phương Linh trừng mắt nhìn Sở Quốc Thiên mång.Sắc mặt của Sở Quốc Thiên cũng biến thành màu đen, trong lòng đang đè nén cảm xúc tức giận đang có xu thế bộc phát.Nhưng mà ngay tại lúc này, Lâm Hiểu My lại vội vàng lên tiếng: “Mẹ, mẹ có thể đừng như vậy nữa được hay không, nhiều người đang ở đây như vậy, mẹ không thể bớt tranh cãi được hay sao? Anh rể có làm cái gì đâu mà mẹ cứ nhằm vào anh ấy như thế!” “Con nói lung tung cái gì đấy, Hiểu My, con không biết là lúc trước nó nói năng với mẹ như thế nào sao, đứng trước mặt của mẹ dám nói nhà của chúng ta chướng mắt, còn kinh khủng hơn mấy loại lời này nhiều, vậy mà con muốn mẹ chừa lại mặt mũi cho cậu ta sao?Quách Bảo Trung nghe thấy vậy thì nhìn Hứa Phương Linh đang lải nhải, cũng không nói gì.Lâm Hiểu My vô cùng tức giận, dứt khoát không thèm nói chuyện với Chúa Phương Linh nữa.“Để tôi đi cho” Từ Na rất biết nhìn sắc mặt của mọi người, cô ta vội vàng đứng lên đi qua lấy thêm rượu cho mọi người.Nhưng dù sao đi nữa thì điều này cũng giúp hòa hoãn bớt bầu không khí khó xử.Thời gian dần dần trôi qua, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, bầu không khí miễn cường sôi nổi hơn lúc nãy một chút.Nhưng vào lúc này lại có tiếng tức giận cắt ngang mọi người.“Cậu đang làm cái gì ở đây?”Tất cả mọi người xung quanh nhìn lại.Hóa ra là Hứa Phương Linh này lại đang gây phiền phức cho Sở Quốc Thiên, đây lại là một lời mắng nhiếc.“Cậu đang tính toán cái gì mà vẫn đang ngồi ở chỗ này? Cứ nhìn vào phẩm chất của cậu là tôi lại thấy buồn nôn, cút sang một bên cho tôi!”Hứa Phương Linh nói rất khó nghe.“Mẹ, sao mẹ lại bắt đầu rồi!” Lâm Hiểu My cảm thấy bất lực kéo cánh tay của Hứa Phương Linh.“Được rồi, ở đây có nhiều người như vậy, Phương Linh, bà có thể bớt tranh cãi lại được không hả?” Lâm Quang Phúc đang ở một bên cũng không nhịn được mà nói: “Đạo diễn Quách và những nhà làm phim khác đều đang nhìn đấy đừng ăn nói lung tung.Nói xong thì Lâm Quang Phúc lại quay sang chỗ của Sở Quốc Thiên nói: “Sở Quốc Thiên cậu cũng thật là, chúng tôi còn có chuyện quan trọng muốn nói, nơi đây đều là khách quý, cậu có muốn tìm một cái bàn rộng mới hay không?”Lâm Hiểu My tức giận đến phát run, nước mắt đang chảy ở trong hốc mắt của cô ta: "Sao mọi người đều như vậy hả, thật sự là quá đáng..Cuối cùng thì cô ta cũng không thể chịu đựng được việc bố mẹ mình cứ liên tục chửi mắng lăng mạ anh rể nữa.Vì sao cô ta đã giải thích nhiều lần như vậy mà cũng không có một người nào chịu nguyện ý nghe? Cho dù chỉ là một chữ thôi?Nhưng mà ngay khi Lâm Hiểu My đang chuẩn bị nổi nóng thì có một bàn tay đặt lên vai của cô ta.Lâm Hiểu My quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Sở Quốc Thiên.“Được rồi, không cần phải tức giận, cô cứ tiếp tục ngồi ở đây ăn uống tôi sẽ sang bên bàn khác." Sở Quốc Thiên nói khẽ.Nói xong thì anh liền đứng dậy đi sang bàn khác.Không ít người ở xung quanh phát ra tiếng cười trào phúng.Quách Bảo Trung và Hạ Quang Viễn ở một bên nhìn thấy vậy thì không nói gì.“Được rồi, được rồi, mọi người trong đoàn làm phim, người xui xẻo đã đi rồi, chúng ta cứ tiếp tục, ha ha, nên tiếp tục uống thôi.”Hứa Phương Linh cười đến mặt mày hớn hở."Tôi uống rượu không tốt nhưng mà hôm nay có những nhà làm phim ở đây, cho nên tôi cũng sẽ hết mình, mọi người cứ uống thoải mái!”Lâm Quang Phúc nghe thấy vậy thì vội vàng nói: “Như vậy cũng được rồi, cũng không phải là tiệc rượu của nhà chúng ta.“Ông thì biết cái gì.” Hứa Phương Linh trừng mắt nhìn Lâm Quang Phúc, tiếp tục tươi cười nâng chén.Chẳng qua là bà ta đã uống một chén rượu nhưng màQuách Bảo Trung vẫn không có động vào chén..