Tác giả:

"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai…

Chương 670: Chụp

Có Chồng Là Thần YTác giả: TaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai… “Làm gì đó!”Sở Quốc Thiên sầm mặt nắm lấy tay một người, anh vừa mua đồ uống về liền nhìn thấy người đàn ông này lén lén lút lút lôi điện thoại ra, hướng đến gần dưới váy của Lâm Thanh Di.Người kia đau đến mức kêu lên một tiếng: “Liên quan gì đến anh! Thả ông đây ra!”Lâm Thanh Di lúc này mới chú ý đến người đàn ông đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.Người kia tránh thoát khỏi tay của Sở Quốc Thiên, tà tâm không quên nhìn Lâm Thanh Di huýt sáo một cái, nói: “Người đẹp, vóc dáng không tệ đó.Không đem Sở Quốc Thiên đang chất vấn để vào mắt chút nào.“Anh...!Lâm Thanh Di sửng sốt một chút, lập tức mắt nhìn vào điện thoại trong tay đổi phương, sau khi ý thức được điều gì đó, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ và xấu hổ.“Cút!” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói.“Cút? Dựa vào cái gì cút?” Người đàn ông cười hèn mọn, quay đầu nhìn Sở Quốc Thiên đang sầm mặt một cái, nói: “Biết ông đây là ai không, anh mới phải cút sang một bên đấy!”Ấn đường Sở Quốc Thiên hơi ngưng lại, không vui nhìn tên vô lại trước mặt.“Anh nhìn cái gì mà nhìn.." Tên vô lại còn hăng hái, cứng họng nói.Chính vào lúc này, đám người ở một bên bị người tách ra.Một gã đàn ông vóc dáng tráng kiện thô lỗ đẩy đám người đi tới.Người vừa nãy vẫn còn đứng trước mặt Sở Quốc Thiên quay đầu lại, nhìn người vừa tới nhất thời ưỡn lưng càng thẳng, bộ mặt đắc ý chỉ chỉ: “Nhìn thấy chưa? Anh em của tôi!”Nói xong lại quay đầu nhìn Lâm Thanh Di, nói: “Người đẹp, để lại phương thức liên lạc đi.” “Nhân lúc còn sớm thì mau cút đi!” Sở Quốc Thiên mắng một câu.“Này, anh mắng ai đấy thằng nhãi ranh kia!”Những người bị đẩy ra xung quanh trong lòng có chút bất mãn, nhưng nhìn bộ dạng hung ác của những người kia liền không dám nói chuyện nữa.Người đàn ông đi tới trước mặt dáng người rất cao to, tầm khoảng ba mươi tuổi, để đầu đinh, trên người xăm những mảng hình xăm lớn, vừa nhìn là biết không phải kẻ dễ chọc.Đặc biệt là những vết sẹo chẳng chịt trên người, vừa nhìn đã có cảm giác da đầu tê dại.Khuôn mặt đen kịt phảng phất viết bốn chữ tôi là người xấu! “Có chuyện gì thế?”Tên vô lại kia thấy người đến rồi, chỉ chỉ vào Sở Quốc Thiên, khuôn mặt đắc ý nói: “Anh Phàm, mẹ nó, thắng này kiếm chuyện với em!"Người đàn ông to khỏe nghe vậy, khinh thường nhìn sang Sở Quốc Thiên, nói: "Người anh em, có chuyện gì the?"Lâm Thanh Di bị khí thế của người này dọa cho phát sợ, vô thức trốn sau lưng Sở Quốc Thiên: “Quốc Thiên à, chúng ta đi thôi, đừng so đo với bọn họ nữa...Sở Quốc Thiên không để ý, quay người đưa đồ uống cho Lâm Thanh Di, liền kéo hai mẹ con họ rời đi.Kết quả tên khỏe mạnh xấu xa kia đưa tay ngăn lại.“Đừng mà, vội đi làm gì chứ.“Bố ơi bọn họ là ai thế, Bảo Nhi sợ lắm” Bảo Nhi bị người đàn ông kia hù dọa, tội nghiệp nép vào ngực Sở Quốc Thiên.Sở Quốc Thiên nghe vậy thì khẽ xoa xoa cánh tay nhỏ bé của Bảo Nhi, an ủi một chút, sau đó giương mắt nhìn thẳng vào người đàn ông to khỏe, lạnh giọng nói: “Chúng tôi muốn đi, hi vọng anh đừng cản đường “Cản đường, anh đây là đang nói chuyện với ai thế, ngạo mạn đến vậy cơ à?” Người đàn ông to khỏe cười lạnh một tiếng, chó mèo gì mà anh ta chưa từng thấy qua, người trước mặt mà anh ta thấy nhiều nhất chính là một tên công tử bột.Bây giờ còn ở đây cố gắng giả bộ chống đỡ, lát nữa dọa một cái liền kêu cả ông bà ra.Để ý tới Bảo Nhi trong lòng quả thật đã bị hù dọa, Sở Quốc Thiên trong lòng chẳng còn lại bao nhiêu kiên nhẫn nữa, sắc mặt tối sầm nói: “Cút ra lNgười đàn ông to khỏe trong nháy mắt ngày người thế mà lại bị hù dọa mấy phần, sau khi lấy lại tinh thần không khỏi tức giận."Cái tính hung bạo này của tôi..." Vừa nói liền muốn đưa tay ra túm cổ áo của Sở Quốc Thiên.Thế nhưng còn không chờ tới lúc anh ta sờ vào một chút gì của Sở Quốc Thiên liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết..

“Làm gì đó!”

Sở Quốc Thiên sầm mặt nắm lấy tay một người, anh vừa mua đồ uống về liền nhìn thấy người đàn ông này lén lén lút lút lôi điện thoại ra, hướng đến gần dưới váy của Lâm Thanh Di.

Người kia đau đến mức kêu lên một tiếng: “Liên quan gì đến anh! Thả ông đây ra!”

Lâm Thanh Di lúc này mới chú ý đến người đàn ông đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.

Người kia tránh thoát khỏi tay của Sở Quốc Thiên, tà tâm không quên nhìn Lâm Thanh Di huýt sáo một cái, nói: “Người đẹp, vóc dáng không tệ đó.

Không đem Sở Quốc Thiên đang chất vấn để vào mắt chút nào.

“Anh...!Lâm Thanh Di sửng sốt một chút, lập tức mắt nhìn vào điện thoại trong tay đổi phương, sau khi ý thức được điều gì đó, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ và xấu hổ.

“Cút!” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói.

“Cút? Dựa vào cái gì cút?” Người đàn ông cười hèn mọn, quay đầu nhìn Sở Quốc Thiên đang sầm mặt một cái, nói: “Biết ông đây là ai không, anh mới phải cút sang một bên đấy!”

Ấn đường Sở Quốc Thiên hơi ngưng lại, không vui nhìn tên vô lại trước mặt.

“Anh nhìn cái gì mà nhìn.." Tên vô lại còn hăng hái, cứng họng nói.

Chính vào lúc này, đám người ở một bên bị người tách ra.

Một gã đàn ông vóc dáng tráng kiện thô lỗ đẩy đám người đi tới.

Người vừa nãy vẫn còn đứng trước mặt Sở Quốc Thiên quay đầu lại, nhìn người vừa tới nhất thời ưỡn lưng càng thẳng, bộ mặt đắc ý chỉ chỉ: “Nhìn thấy chưa? Anh em của tôi!”

Nói xong lại quay đầu nhìn Lâm Thanh Di, nói: “Người đẹp, để lại phương thức liên lạc đi.” “Nhân lúc còn sớm thì mau cút đi!” Sở Quốc Thiên mắng một câu.

“Này, anh mắng ai đấy thằng nhãi ranh kia!”

Những người bị đẩy ra xung quanh trong lòng có chút bất mãn, nhưng nhìn bộ dạng hung ác của những người kia liền không dám nói chuyện nữa.

Người đàn ông đi tới trước mặt dáng người rất cao to, tầm khoảng ba mươi tuổi, để đầu đinh, trên người xăm những mảng hình xăm lớn, vừa nhìn là biết không phải kẻ dễ chọc.

Đặc biệt là những vết sẹo chẳng chịt trên người, vừa nhìn đã có cảm giác da đầu tê dại.

Khuôn mặt đen kịt phảng phất viết bốn chữ tôi là người xấu! “Có chuyện gì thế?”

Tên vô lại kia thấy người đến rồi, chỉ chỉ vào Sở Quốc Thiên, khuôn mặt đắc ý nói: “Anh Phàm, mẹ nó, thắng này kiếm chuyện với em!"

Người đàn ông to khỏe nghe vậy, khinh thường nhìn sang Sở Quốc Thiên, nói: "Người anh em, có chuyện gì the?"

Lâm Thanh Di bị khí thế của người này dọa cho phát sợ, vô thức trốn sau lưng Sở Quốc Thiên: “Quốc Thiên à, chúng ta đi thôi, đừng so đo với bọn họ nữa...

Sở Quốc Thiên không để ý, quay người đưa đồ uống cho Lâm Thanh Di, liền kéo hai mẹ con họ rời đi.

Kết quả tên khỏe mạnh xấu xa kia đưa tay ngăn lại.

“Đừng mà, vội đi làm gì chứ.

“Bố ơi bọn họ là ai thế, Bảo Nhi sợ lắm” Bảo Nhi bị người đàn ông kia hù dọa, tội nghiệp nép vào ngực Sở Quốc Thiên.

Sở Quốc Thiên nghe vậy thì khẽ xoa xoa cánh tay nhỏ bé của Bảo Nhi, an ủi một chút, sau đó giương mắt nhìn thẳng vào người đàn ông to khỏe, lạnh giọng nói: “Chúng tôi muốn đi, hi vọng anh đừng cản đường “Cản đường, anh đây là đang nói chuyện với ai thế, ngạo mạn đến vậy cơ à?” Người đàn ông to khỏe cười lạnh một tiếng, chó mèo gì mà anh ta chưa từng thấy qua, người trước mặt mà anh ta thấy nhiều nhất chính là một tên công tử bột.

Bây giờ còn ở đây cố gắng giả bộ chống đỡ, lát nữa dọa một cái liền kêu cả ông bà ra.

Để ý tới Bảo Nhi trong lòng quả thật đã bị hù dọa, Sở Quốc Thiên trong lòng chẳng còn lại bao nhiêu kiên nhẫn nữa, sắc mặt tối sầm nói: “Cút ra l

Người đàn ông to khỏe trong nháy mắt ngày người thế mà lại bị hù dọa mấy phần, sau khi lấy lại tinh thần không khỏi tức giận.

"Cái tính hung bạo này của tôi..." Vừa nói liền muốn đưa tay ra túm cổ áo của Sở Quốc Thiên.

Thế nhưng còn không chờ tới lúc anh ta sờ vào một chút gì của Sở Quốc Thiên liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết..

Có Chồng Là Thần YTác giả: TaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai… “Làm gì đó!”Sở Quốc Thiên sầm mặt nắm lấy tay một người, anh vừa mua đồ uống về liền nhìn thấy người đàn ông này lén lén lút lút lôi điện thoại ra, hướng đến gần dưới váy của Lâm Thanh Di.Người kia đau đến mức kêu lên một tiếng: “Liên quan gì đến anh! Thả ông đây ra!”Lâm Thanh Di lúc này mới chú ý đến người đàn ông đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.Người kia tránh thoát khỏi tay của Sở Quốc Thiên, tà tâm không quên nhìn Lâm Thanh Di huýt sáo một cái, nói: “Người đẹp, vóc dáng không tệ đó.Không đem Sở Quốc Thiên đang chất vấn để vào mắt chút nào.“Anh...!Lâm Thanh Di sửng sốt một chút, lập tức mắt nhìn vào điện thoại trong tay đổi phương, sau khi ý thức được điều gì đó, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ và xấu hổ.“Cút!” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói.“Cút? Dựa vào cái gì cút?” Người đàn ông cười hèn mọn, quay đầu nhìn Sở Quốc Thiên đang sầm mặt một cái, nói: “Biết ông đây là ai không, anh mới phải cút sang một bên đấy!”Ấn đường Sở Quốc Thiên hơi ngưng lại, không vui nhìn tên vô lại trước mặt.“Anh nhìn cái gì mà nhìn.." Tên vô lại còn hăng hái, cứng họng nói.Chính vào lúc này, đám người ở một bên bị người tách ra.Một gã đàn ông vóc dáng tráng kiện thô lỗ đẩy đám người đi tới.Người vừa nãy vẫn còn đứng trước mặt Sở Quốc Thiên quay đầu lại, nhìn người vừa tới nhất thời ưỡn lưng càng thẳng, bộ mặt đắc ý chỉ chỉ: “Nhìn thấy chưa? Anh em của tôi!”Nói xong lại quay đầu nhìn Lâm Thanh Di, nói: “Người đẹp, để lại phương thức liên lạc đi.” “Nhân lúc còn sớm thì mau cút đi!” Sở Quốc Thiên mắng một câu.“Này, anh mắng ai đấy thằng nhãi ranh kia!”Những người bị đẩy ra xung quanh trong lòng có chút bất mãn, nhưng nhìn bộ dạng hung ác của những người kia liền không dám nói chuyện nữa.Người đàn ông đi tới trước mặt dáng người rất cao to, tầm khoảng ba mươi tuổi, để đầu đinh, trên người xăm những mảng hình xăm lớn, vừa nhìn là biết không phải kẻ dễ chọc.Đặc biệt là những vết sẹo chẳng chịt trên người, vừa nhìn đã có cảm giác da đầu tê dại.Khuôn mặt đen kịt phảng phất viết bốn chữ tôi là người xấu! “Có chuyện gì thế?”Tên vô lại kia thấy người đến rồi, chỉ chỉ vào Sở Quốc Thiên, khuôn mặt đắc ý nói: “Anh Phàm, mẹ nó, thắng này kiếm chuyện với em!"Người đàn ông to khỏe nghe vậy, khinh thường nhìn sang Sở Quốc Thiên, nói: "Người anh em, có chuyện gì the?"Lâm Thanh Di bị khí thế của người này dọa cho phát sợ, vô thức trốn sau lưng Sở Quốc Thiên: “Quốc Thiên à, chúng ta đi thôi, đừng so đo với bọn họ nữa...Sở Quốc Thiên không để ý, quay người đưa đồ uống cho Lâm Thanh Di, liền kéo hai mẹ con họ rời đi.Kết quả tên khỏe mạnh xấu xa kia đưa tay ngăn lại.“Đừng mà, vội đi làm gì chứ.“Bố ơi bọn họ là ai thế, Bảo Nhi sợ lắm” Bảo Nhi bị người đàn ông kia hù dọa, tội nghiệp nép vào ngực Sở Quốc Thiên.Sở Quốc Thiên nghe vậy thì khẽ xoa xoa cánh tay nhỏ bé của Bảo Nhi, an ủi một chút, sau đó giương mắt nhìn thẳng vào người đàn ông to khỏe, lạnh giọng nói: “Chúng tôi muốn đi, hi vọng anh đừng cản đường “Cản đường, anh đây là đang nói chuyện với ai thế, ngạo mạn đến vậy cơ à?” Người đàn ông to khỏe cười lạnh một tiếng, chó mèo gì mà anh ta chưa từng thấy qua, người trước mặt mà anh ta thấy nhiều nhất chính là một tên công tử bột.Bây giờ còn ở đây cố gắng giả bộ chống đỡ, lát nữa dọa một cái liền kêu cả ông bà ra.Để ý tới Bảo Nhi trong lòng quả thật đã bị hù dọa, Sở Quốc Thiên trong lòng chẳng còn lại bao nhiêu kiên nhẫn nữa, sắc mặt tối sầm nói: “Cút ra lNgười đàn ông to khỏe trong nháy mắt ngày người thế mà lại bị hù dọa mấy phần, sau khi lấy lại tinh thần không khỏi tức giận."Cái tính hung bạo này của tôi..." Vừa nói liền muốn đưa tay ra túm cổ áo của Sở Quốc Thiên.Thế nhưng còn không chờ tới lúc anh ta sờ vào một chút gì của Sở Quốc Thiên liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết..

Chương 670: Chụp