"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai…
Chương 906: Dùng Tay Xé Thịt Người
Có Chồng Là Thần YTác giả: TaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai… Anh ta chưa từng thấy hành động nào kh*ng b* như vậy, ai có thể xé trực tiếp cánh tay của một người bằng tay không? “Tôi nói! Tôi sẽ nói tất cả những gì anh muốn biết, thần y Sở, thần y Sở xin anh đừng giết tôi, xin anh đừng giết tôi” Người đàn ông một mắt run lên, cả người bị doạ đến sắp phát điên rồi.Dưới áp lực uy h**p của Sở Quốc Thiên, người đàn ông một mắt chỉ có thể nói ra hết các kế hoạch mà nhà họ Hồ đã sắp xếp để đối phó với Y dược Thanh Di.Sau khi Sở Quốc Thiên hỏi rõ ràng xong, liền xuống xe.Vài chiếc xe chạy tới với tốc độ rất nhanh sau đó dừng lại trước mặt Sở Quốc Thiên, Hạ Thế Bắc từ trên xe bước xuống.“Chủ tịch Sở, những người này phải xử lý ra sao?” HạThế Bắc bước tới hỏi.“Nếu bọn họ đã ra tay trước, chúng ta cũng không cần phải tha cho họ, tạm giữ tất cả lại, không cho phép ai rời khỏi Hoan Châu một bước, nếu như có người muốn trốn thoát để liên lạc với nhà họ Hồ, không cần nói nhiều lời với họ, ngay lập tức chặt tay chân, xem về sau bọn họ còn dám chạy nữa không!” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói.Người đàn ông một mắt trong xe rùng mình sợ hãi.“Tôi hiểu rồi, chủ tịch Sở “Ngoài ra, lập tức tới nơi này trông chừng người nhà họ Hồ, nếu có điều gì khác thường thì hãy ném tên một mắt này xuống sông, còn nếu hắn ta không chịu khai địa điểm khác thì cũng làm như vậy.” Sở Quốc Thiên liếc người đàn ông một mắt một cái, khuôn mặt không chút biểu cảm nói.“Được, chủ tịch Sở!” Hạ Thế Bắc gật đầu đáp lại.Người đàn ông một mắt vội vàng kêu lên: “Thần y Sở, thần y Sở, tôi sai rồi, vừa rồi tôi sai rồi, không phải chỉ như thế! Nãy giờ tôi quên mất, thật ra còn có một nơi khác.“Ở đâu? Nói!” Sở Quốc Thiên lạnh giọng nói.“Chung cư của vợ ngài.” Người đàn ông một mắt chần chừ, run lẩy bẩy nói.Sở Quốc Thiên nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.Thực ra anh đã sớm sắp xếp người xung quanh chung cư của Lâm Thanh Di, tất cả đều là người dưới tay Dương Cảnh.Đảm bảo rằng họ sẽ canh gác chung cư của Lâm Thanh Di ở mọi hướng, luân phiên canh gác suốt hai mươi tư tiếng, tuyệt đối không để bất kỳ ai qua mắt họ đột nhập vào, uy h**p đến Lâm Thanh Di hoặc Bảo Nhi.Bất cứ lúc nào có người lạ khả nghi xuất hiện xung quanh, những người này sẽ ngăn chặn họ ngay từ đầu và sẽ điều tra nghiêm ngặt.Một khi phát hiện là người Yên Kinh phải đến, sẽ xử lý trong nháy mắtReng rengĐúng lúc này, điện thoại của Sở Quốc Thiên đột nhiên vang lên.Người gọi không ngờ là Tất Ngọc Tâm.Anh nhấn nút nhận cuộc gọi.Nhưng phía bên kia điện thoại không phải là giọng nói của Tất Ngọc Tâm, mà là Tất Ngọc Tuấn “Thần y Sở đấy có phải không? Tôi là bố của Tất Ngọc Tâm! Tôi vẫn chưa có cơ hội đích thân đến tận nhà anh để cảm ơn vì lúc trước anh đã chữa trị cho tôi khỏi căn bệnh di truyền, nhưng hôm nay tôi có việc quan trọng khác mới tìm anh, anh còn có bao nhiêu viên thuốc để tăng tuổi thọ?” Tất Ngọc Tuấn vội vàng hỏi.ừng ực, ừng ực, ừng ựcTiếng nhai nuốt vang lên một hồi trong phòng bệnh.Lúc này, trong phòng bệnh VIP của trung tâm y tế bệnh viện Yên Kinh, người nhà họ Quan đang vây quanh giường bệnh.Mọi người không hẹn mà gặp trợn tròn hai mắt nhìn bà Quan đang ngồi trên giường bệnh một cách khó tin, húp hết bát cháo nguyên hạt trong một hơi, vẻ mặt vẫn chưa hài lòng.Bà cụ đặt bát xuống lau miệng: “Còn gì nữa không? Hôm nay tôi rất đói.”Những người bên cạnh bây giờ mới hoàn hồn, nhanh chóng nói: “Có, có! Bà chủ, bà chờ một chút!”Một lúc sau, người nhà họ Quan lập tức bưng một bát cháo nóng hổi tới.Bà Quan thổi một vài lần, sau đó tiếp tục uống ừng ực, ừng ực,Nhìn khẩu vị và thần thái này, hoàn toàn không giống người vừa chết qua một lần.Ăn xong hai bát cháo, bà cụ Quan mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hồng hào trở lại.Sau khi mọi người nhìn dáng vẻ của bà cụ Quan, ai nấy đều không thể tin vào mắt mình..
Anh ta chưa từng thấy hành động nào kh*ng b* như vậy, ai có thể xé trực tiếp cánh tay của một người bằng tay không? “Tôi nói! Tôi sẽ nói tất cả những gì anh muốn biết, thần y Sở, thần y Sở xin anh đừng giết tôi, xin anh đừng giết tôi” Người đàn ông một mắt run lên, cả người bị doạ đến sắp phát điên rồi.
Dưới áp lực uy h**p của Sở Quốc Thiên, người đàn ông một mắt chỉ có thể nói ra hết các kế hoạch mà nhà họ Hồ đã sắp xếp để đối phó với Y dược Thanh Di.
Sau khi Sở Quốc Thiên hỏi rõ ràng xong, liền xuống xe.
Vài chiếc xe chạy tới với tốc độ rất nhanh sau đó dừng lại trước mặt Sở Quốc Thiên, Hạ Thế Bắc từ trên xe bước xuống.
“Chủ tịch Sở, những người này phải xử lý ra sao?” Hạ
Thế Bắc bước tới hỏi.
“Nếu bọn họ đã ra tay trước, chúng ta cũng không cần phải tha cho họ, tạm giữ tất cả lại, không cho phép ai rời khỏi Hoan Châu một bước, nếu như có người muốn trốn thoát để liên lạc với nhà họ Hồ, không cần nói nhiều lời với họ, ngay lập tức chặt tay chân, xem về sau bọn họ còn dám chạy nữa không!” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói.
Người đàn ông một mắt trong xe rùng mình sợ hãi.
“Tôi hiểu rồi, chủ tịch Sở “Ngoài ra, lập tức tới nơi này trông chừng người nhà họ Hồ, nếu có điều gì khác thường thì hãy ném tên một mắt này xuống sông, còn nếu hắn ta không chịu khai địa điểm khác thì cũng làm như vậy.” Sở Quốc Thiên liếc người đàn ông một mắt một cái, khuôn mặt không chút biểu cảm nói.
“Được, chủ tịch Sở!” Hạ Thế Bắc gật đầu đáp lại.
Người đàn ông một mắt vội vàng kêu lên: “Thần y Sở, thần y Sở, tôi sai rồi, vừa rồi tôi sai rồi, không phải chỉ như thế! Nãy giờ tôi quên mất, thật ra còn có một nơi khác.
“Ở đâu? Nói!” Sở Quốc Thiên lạnh giọng nói.
“Chung cư của vợ ngài.” Người đàn ông một mắt chần chừ, run lẩy bẩy nói.
Sở Quốc Thiên nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra anh đã sớm sắp xếp người xung quanh chung cư của Lâm Thanh Di, tất cả đều là người dưới tay Dương Cảnh.
Đảm bảo rằng họ sẽ canh gác chung cư của Lâm Thanh Di ở mọi hướng, luân phiên canh gác suốt hai mươi tư tiếng, tuyệt đối không để bất kỳ ai qua mắt họ đột nhập vào, uy h**p đến Lâm Thanh Di hoặc Bảo Nhi.
Bất cứ lúc nào có người lạ khả nghi xuất hiện xung quanh, những người này sẽ ngăn chặn họ ngay từ đầu và sẽ điều tra nghiêm ngặt.
Một khi phát hiện là người Yên Kinh phải đến, sẽ xử lý trong nháy mắt
Reng reng
Đúng lúc này, điện thoại của Sở Quốc Thiên đột nhiên vang lên.
Người gọi không ngờ là Tất Ngọc Tâm.
Anh nhấn nút nhận cuộc gọi.
Nhưng phía bên kia điện thoại không phải là giọng nói của Tất Ngọc Tâm, mà là Tất Ngọc Tuấn “Thần y Sở đấy có phải không? Tôi là bố của Tất Ngọc Tâm! Tôi vẫn chưa có cơ hội đích thân đến tận nhà anh để cảm ơn vì lúc trước anh đã chữa trị cho tôi khỏi căn bệnh di truyền, nhưng hôm nay tôi có việc quan trọng khác mới tìm anh, anh còn có bao nhiêu viên thuốc để tăng tuổi thọ?” Tất Ngọc Tuấn vội vàng hỏi.
ừng ực, ừng ực, ừng ực
Tiếng nhai nuốt vang lên một hồi trong phòng bệnh.
Lúc này, trong phòng bệnh VIP của trung tâm y tế bệnh viện Yên Kinh, người nhà họ Quan đang vây quanh giường bệnh.
Mọi người không hẹn mà gặp trợn tròn hai mắt nhìn bà Quan đang ngồi trên giường bệnh một cách khó tin, húp hết bát cháo nguyên hạt trong một hơi, vẻ mặt vẫn chưa hài lòng.
Bà cụ đặt bát xuống lau miệng: “Còn gì nữa không? Hôm nay tôi rất đói.”
Những người bên cạnh bây giờ mới hoàn hồn, nhanh chóng nói: “Có, có! Bà chủ, bà chờ một chút!”
Một lúc sau, người nhà họ Quan lập tức bưng một bát cháo nóng hổi tới.
Bà Quan thổi một vài lần, sau đó tiếp tục uống ừng ực, ừng ực,
Nhìn khẩu vị và thần thái này, hoàn toàn không giống người vừa chết qua một lần.
Ăn xong hai bát cháo, bà cụ Quan mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hồng hào trở lại.
Sau khi mọi người nhìn dáng vẻ của bà cụ Quan, ai nấy đều không thể tin vào mắt mình..
Có Chồng Là Thần YTác giả: TaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai… Anh ta chưa từng thấy hành động nào kh*ng b* như vậy, ai có thể xé trực tiếp cánh tay của một người bằng tay không? “Tôi nói! Tôi sẽ nói tất cả những gì anh muốn biết, thần y Sở, thần y Sở xin anh đừng giết tôi, xin anh đừng giết tôi” Người đàn ông một mắt run lên, cả người bị doạ đến sắp phát điên rồi.Dưới áp lực uy h**p của Sở Quốc Thiên, người đàn ông một mắt chỉ có thể nói ra hết các kế hoạch mà nhà họ Hồ đã sắp xếp để đối phó với Y dược Thanh Di.Sau khi Sở Quốc Thiên hỏi rõ ràng xong, liền xuống xe.Vài chiếc xe chạy tới với tốc độ rất nhanh sau đó dừng lại trước mặt Sở Quốc Thiên, Hạ Thế Bắc từ trên xe bước xuống.“Chủ tịch Sở, những người này phải xử lý ra sao?” HạThế Bắc bước tới hỏi.“Nếu bọn họ đã ra tay trước, chúng ta cũng không cần phải tha cho họ, tạm giữ tất cả lại, không cho phép ai rời khỏi Hoan Châu một bước, nếu như có người muốn trốn thoát để liên lạc với nhà họ Hồ, không cần nói nhiều lời với họ, ngay lập tức chặt tay chân, xem về sau bọn họ còn dám chạy nữa không!” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói.Người đàn ông một mắt trong xe rùng mình sợ hãi.“Tôi hiểu rồi, chủ tịch Sở “Ngoài ra, lập tức tới nơi này trông chừng người nhà họ Hồ, nếu có điều gì khác thường thì hãy ném tên một mắt này xuống sông, còn nếu hắn ta không chịu khai địa điểm khác thì cũng làm như vậy.” Sở Quốc Thiên liếc người đàn ông một mắt một cái, khuôn mặt không chút biểu cảm nói.“Được, chủ tịch Sở!” Hạ Thế Bắc gật đầu đáp lại.Người đàn ông một mắt vội vàng kêu lên: “Thần y Sở, thần y Sở, tôi sai rồi, vừa rồi tôi sai rồi, không phải chỉ như thế! Nãy giờ tôi quên mất, thật ra còn có một nơi khác.“Ở đâu? Nói!” Sở Quốc Thiên lạnh giọng nói.“Chung cư của vợ ngài.” Người đàn ông một mắt chần chừ, run lẩy bẩy nói.Sở Quốc Thiên nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.Thực ra anh đã sớm sắp xếp người xung quanh chung cư của Lâm Thanh Di, tất cả đều là người dưới tay Dương Cảnh.Đảm bảo rằng họ sẽ canh gác chung cư của Lâm Thanh Di ở mọi hướng, luân phiên canh gác suốt hai mươi tư tiếng, tuyệt đối không để bất kỳ ai qua mắt họ đột nhập vào, uy h**p đến Lâm Thanh Di hoặc Bảo Nhi.Bất cứ lúc nào có người lạ khả nghi xuất hiện xung quanh, những người này sẽ ngăn chặn họ ngay từ đầu và sẽ điều tra nghiêm ngặt.Một khi phát hiện là người Yên Kinh phải đến, sẽ xử lý trong nháy mắtReng rengĐúng lúc này, điện thoại của Sở Quốc Thiên đột nhiên vang lên.Người gọi không ngờ là Tất Ngọc Tâm.Anh nhấn nút nhận cuộc gọi.Nhưng phía bên kia điện thoại không phải là giọng nói của Tất Ngọc Tâm, mà là Tất Ngọc Tuấn “Thần y Sở đấy có phải không? Tôi là bố của Tất Ngọc Tâm! Tôi vẫn chưa có cơ hội đích thân đến tận nhà anh để cảm ơn vì lúc trước anh đã chữa trị cho tôi khỏi căn bệnh di truyền, nhưng hôm nay tôi có việc quan trọng khác mới tìm anh, anh còn có bao nhiêu viên thuốc để tăng tuổi thọ?” Tất Ngọc Tuấn vội vàng hỏi.ừng ực, ừng ực, ừng ựcTiếng nhai nuốt vang lên một hồi trong phòng bệnh.Lúc này, trong phòng bệnh VIP của trung tâm y tế bệnh viện Yên Kinh, người nhà họ Quan đang vây quanh giường bệnh.Mọi người không hẹn mà gặp trợn tròn hai mắt nhìn bà Quan đang ngồi trên giường bệnh một cách khó tin, húp hết bát cháo nguyên hạt trong một hơi, vẻ mặt vẫn chưa hài lòng.Bà cụ đặt bát xuống lau miệng: “Còn gì nữa không? Hôm nay tôi rất đói.”Những người bên cạnh bây giờ mới hoàn hồn, nhanh chóng nói: “Có, có! Bà chủ, bà chờ một chút!”Một lúc sau, người nhà họ Quan lập tức bưng một bát cháo nóng hổi tới.Bà Quan thổi một vài lần, sau đó tiếp tục uống ừng ực, ừng ực,Nhìn khẩu vị và thần thái này, hoàn toàn không giống người vừa chết qua một lần.Ăn xong hai bát cháo, bà cụ Quan mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hồng hào trở lại.Sau khi mọi người nhìn dáng vẻ của bà cụ Quan, ai nấy đều không thể tin vào mắt mình..