"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai…
Chương 954: Tình Nghĩa Anh Em
Có Chồng Là Thần YTác giả: TaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai… Xem ra ít nhất hai người này còn có tình nghĩa đến thế, chỉ là hơi ngu xuẩn, không nhìn ra được sự chênh lệch thực lực rõ ràng giữa bọn họ và Sở Quốc Thiên.Lúc trước ba tên này là đám lưu manh ở tầng thấp nhất của xã hội, cả ngày trừ ngồi ăn chờ chết ra, nếu không phải đi gây rắc rối xung quanh hoặc rước rắc rối về thì là bị người của chính phủ dạy cho một bài học.Nhưng kể từ sau khi bọn chúng trở thành đàn em củaHoàng Ngô, tất cả đều đã thay đổi.Những tên từng bắt nạt bọn chúng lúc trước, sau khi nhìn thấy bọn chúng thì mở miệng gọi một tiếng anh, cúi đầu kh lưng, sống mà như nhìn thấy tổ tiên mình vậy.Bây giờ ngay cả người của chính phủ cũng không dễ gì gây rắc rối cho bọn chúng được nữa.Thậm chí bọn chúng còn chẳng nhớ lần trước có kẻ gây rối rồi đánh nhau là chuyện từ khi nào nữa.Có khí phách trong thời gian dài như thế, hôm nay lại có người dám đến gây rắc rối với bọn họ, chắc chắn bọn chúng không vui được.Trong lúc nói chuyện, thanh niên đầu nắp nồi và Hỏa Diễm Đầu thấy Sở Quốc Thiên không nhúc nhích gì, một người nắm chặt lấy thanh đao, hùng hổ đi tới trước mặt Sở Quốc Thiên, đồng thời định đâm vào người Sở Quốc Thiên không chút do dự.“A!” Lâm Uyển Vy bị dọa nhảy dựng, vô thức la lên nhắc nhở: “Ngài hãy cẩn thận!”Sở Quốc Thiên nghe thấy giọng nói này thì ngước mắt lên nhìn, lúc này mới phát hiện ra Lâm Uyển Vy được bà chủ quán và Linh Na giấu sau lưng, không khỏi có chút ngạc nhiên.Lúc bước vào một phần vì ngược sáng, một phần vì đối phương bị ngăn lại, thế nên không nhìn thấy cô ấy.Nhìn dáng vẻ một cô gái khác ở bên cạnh, có lẽ tuổi hai người xấp xỉ nhau, có thể là bạn học đến đây chơi.Hoàng Ngô đứng bên cạnh thấy động tác của hai tên đàn em cũng không lên tiếng ngăn cản.Bởi vì dù là việc anh ra tay với tài xế Kim Đạo của anh ta hay là thái độ hờ hững của Sở Quốc Thiên cũng đều khiến Hoàng Ngô khó chịu trong lòng.Ở chỗ này anh ta cũng được xem là nhân vật có mặt mũi, sao có thể chịu được cơn tức này? Bây giờ anh em bên dưới đã bằng lòng không sợ chết mà ra tay, đúng lúc có thể giúp anh ta thử xem bản lĩnh của người này.Có thể chỉ là công tử bột có khí thế, kết quả mình còn bị dọa, truyền ra ngoài mất mặt biết bao?Đối với hai thanh đạo liên tiếp đâm đến, Sở Quốc Thiên hơi mỉm cười, không hoảng hốt chút nào cũng không thèm đếm xỉa.Hai tên thanh niên đầu nắp nồi và Hỏa Diễm Đầu, mỗi tên một con dao gọt hoa quả, lúc trước bọn chúng đánh nhau ẩu đả đều là chuyện thường ngày, đương nhiên là biết vị trí nào, cách nào chỉ có tác dụng dạy dỗ mà không gây ra vết thương nghiêm trọng chỉ mạng, ra tay có chừng mực.Có điều nếu là người bình thường, khi đối mặt với hai tên lưu manh liều mạng cùng cầm dao đâm thì chắc chắn sẽ hoảng hốt, vội vàng thỏa hiệp xin tha mạng.Nhưng vấn đề là trước mặt bọn họ là Sở Quốc Thiên, vừa nãy dù có đối đầu với Lâm Lãng ở sau lưng như hung thần ác sát thì Sở Quốc Thiên cũng không kiêng kị chút nào.Sự coi thường của Sở Quốc Thiên rơi vào tầm mắt thanh niên đầu nắp nồi và Hỏa Diễm Đầu, không biết vì sao lại trở thành nỗi khiếp sợ.Hai người bọn chúng còn tưởng rằng Sở Quốc Thiên còn chẳng biết né tránh, bị bọn chúng dọa đến ngây ngốc rồi, trên mặt không khỏi thêm kiêu ngạo, vẻ mặt mang theo sự đắc ý, như thể đã nhìn thấy được dáng vẻ chật vật quỹ xuống đất xin tha của Sở Quốc Thiên.Rắc!Lach cach!Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu vang lên, khi hai người còn chưa kịp tiếp xúc với Sở Quốc Thiên, thậm chí còn chẳng có cơ hội sờ đến góc áo thì bóng người phía sau Sở Quốc Thiên lóe lên một cái, giây tiếp theo đã ngăn trước mặt Sở Quốc Thiên giống như ma quỷ.Tất cả mọi người ở đây còn chưa kịp nhìn rõ động tác của đối phương thì hai tên cầm dao gọt hoa quả lao tới như một cơn gió rồi bay mạnh ra ngoài.Bốp bốp! "Ui da!"Chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu đau, thanh niên đầu nắp nồi và Hỏa Diễm Đầu đập mạnh vào tường xi măng, sau đó dần trượt từ tường xuống.Lâm Lãng suy nghĩ đến việc đối phương là người bình thường, lần này cũng đã bớt sức lực lại, nhưng dù như thế trên tường xi măng vẫn không tránh khỏi xuất hiện vài vết nút.Hai thanh niên bị đánh bay một tên thì co quắp cả lại rên hừ hừ, một tên thì trực tiếp trợn trắng mắt rồi ngất đi.
Xem ra ít nhất hai người này còn có tình nghĩa đến thế, chỉ là hơi ngu xuẩn, không nhìn ra được sự chênh lệch thực lực rõ ràng giữa bọn họ và Sở Quốc Thiên.
Lúc trước ba tên này là đám lưu manh ở tầng thấp nhất của xã hội, cả ngày trừ ngồi ăn chờ chết ra, nếu không phải đi gây rắc rối xung quanh hoặc rước rắc rối về thì là bị người của chính phủ dạy cho một bài học.
Nhưng kể từ sau khi bọn chúng trở thành đàn em của
Hoàng Ngô, tất cả đều đã thay đổi.
Những tên từng bắt nạt bọn chúng lúc trước, sau khi nhìn thấy bọn chúng thì mở miệng gọi một tiếng anh, cúi đầu kh lưng, sống mà như nhìn thấy tổ tiên mình vậy.
Bây giờ ngay cả người của chính phủ cũng không dễ gì gây rắc rối cho bọn chúng được nữa.
Thậm chí bọn chúng còn chẳng nhớ lần trước có kẻ gây rối rồi đánh nhau là chuyện từ khi nào nữa.
Có khí phách trong thời gian dài như thế, hôm nay lại có người dám đến gây rắc rối với bọn họ, chắc chắn bọn chúng không vui được.
Trong lúc nói chuyện, thanh niên đầu nắp nồi và Hỏa Diễm Đầu thấy Sở Quốc Thiên không nhúc nhích gì, một người nắm chặt lấy thanh đao, hùng hổ đi tới trước mặt Sở Quốc Thiên, đồng thời định đâm vào người Sở Quốc Thiên không chút do dự.
“A!” Lâm Uyển Vy bị dọa nhảy dựng, vô thức la lên nhắc nhở: “Ngài hãy cẩn thận!”
Sở Quốc Thiên nghe thấy giọng nói này thì ngước mắt lên nhìn, lúc này mới phát hiện ra Lâm Uyển Vy được bà chủ quán và Linh Na giấu sau lưng, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Lúc bước vào một phần vì ngược sáng, một phần vì đối phương bị ngăn lại, thế nên không nhìn thấy cô ấy.
Nhìn dáng vẻ một cô gái khác ở bên cạnh, có lẽ tuổi hai người xấp xỉ nhau, có thể là bạn học đến đây chơi.
Hoàng Ngô đứng bên cạnh thấy động tác của hai tên đàn em cũng không lên tiếng ngăn cản.
Bởi vì dù là việc anh ra tay với tài xế Kim Đạo của anh ta hay là thái độ hờ hững của Sở Quốc Thiên cũng đều khiến Hoàng Ngô khó chịu trong lòng.
Ở chỗ này anh ta cũng được xem là nhân vật có mặt mũi, sao có thể chịu được cơn tức này? Bây giờ anh em bên dưới đã bằng lòng không sợ chết mà ra tay, đúng lúc có thể giúp anh ta thử xem bản lĩnh của người này.
Có thể chỉ là công tử bột có khí thế, kết quả mình còn bị dọa, truyền ra ngoài mất mặt biết bao?
Đối với hai thanh đạo liên tiếp đâm đến, Sở Quốc Thiên hơi mỉm cười, không hoảng hốt chút nào cũng không thèm đếm xỉa.
Hai tên thanh niên đầu nắp nồi và Hỏa Diễm Đầu, mỗi tên một con dao gọt hoa quả, lúc trước bọn chúng đánh nhau ẩu đả đều là chuyện thường ngày, đương nhiên là biết vị trí nào, cách nào chỉ có tác dụng dạy dỗ mà không gây ra vết thương nghiêm trọng chỉ mạng, ra tay có chừng mực.
Có điều nếu là người bình thường, khi đối mặt với hai tên lưu manh liều mạng cùng cầm dao đâm thì chắc chắn sẽ hoảng hốt, vội vàng thỏa hiệp xin tha mạng.
Nhưng vấn đề là trước mặt bọn họ là Sở Quốc Thiên, vừa nãy dù có đối đầu với Lâm Lãng ở sau lưng như hung thần ác sát thì Sở Quốc Thiên cũng không kiêng kị chút nào.
Sự coi thường của Sở Quốc Thiên rơi vào tầm mắt thanh niên đầu nắp nồi và Hỏa Diễm Đầu, không biết vì sao lại trở thành nỗi khiếp sợ.
Hai người bọn chúng còn tưởng rằng Sở Quốc Thiên còn chẳng biết né tránh, bị bọn chúng dọa đến ngây ngốc rồi, trên mặt không khỏi thêm kiêu ngạo, vẻ mặt mang theo sự đắc ý, như thể đã nhìn thấy được dáng vẻ chật vật quỹ xuống đất xin tha của Sở Quốc Thiên.
Rắc!
Lach cach!
Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu vang lên, khi hai người còn chưa kịp tiếp xúc với Sở Quốc Thiên, thậm chí còn chẳng có cơ hội sờ đến góc áo thì bóng người phía sau Sở Quốc Thiên lóe lên một cái, giây tiếp theo đã ngăn trước mặt Sở Quốc Thiên giống như ma quỷ.
Tất cả mọi người ở đây còn chưa kịp nhìn rõ động tác của đối phương thì hai tên cầm dao gọt hoa quả lao tới như một cơn gió rồi bay mạnh ra ngoài.
Bốp bốp! "Ui da!"
Chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu đau, thanh niên đầu nắp nồi và Hỏa Diễm Đầu đập mạnh vào tường xi măng, sau đó dần trượt từ tường xuống.
Lâm Lãng suy nghĩ đến việc đối phương là người bình thường, lần này cũng đã bớt sức lực lại, nhưng dù như thế trên tường xi măng vẫn không tránh khỏi xuất hiện vài vết nút.
Hai thanh niên bị đánh bay một tên thì co quắp cả lại rên hừ hừ, một tên thì trực tiếp trợn trắng mắt rồi ngất đi.
Có Chồng Là Thần YTác giả: TaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Bich!" "Bich!" "Bich!" Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước. Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu! Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ. Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kϊƈɦ. Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trêи chiến trường Tây Kỳ. Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai… Xem ra ít nhất hai người này còn có tình nghĩa đến thế, chỉ là hơi ngu xuẩn, không nhìn ra được sự chênh lệch thực lực rõ ràng giữa bọn họ và Sở Quốc Thiên.Lúc trước ba tên này là đám lưu manh ở tầng thấp nhất của xã hội, cả ngày trừ ngồi ăn chờ chết ra, nếu không phải đi gây rắc rối xung quanh hoặc rước rắc rối về thì là bị người của chính phủ dạy cho một bài học.Nhưng kể từ sau khi bọn chúng trở thành đàn em củaHoàng Ngô, tất cả đều đã thay đổi.Những tên từng bắt nạt bọn chúng lúc trước, sau khi nhìn thấy bọn chúng thì mở miệng gọi một tiếng anh, cúi đầu kh lưng, sống mà như nhìn thấy tổ tiên mình vậy.Bây giờ ngay cả người của chính phủ cũng không dễ gì gây rắc rối cho bọn chúng được nữa.Thậm chí bọn chúng còn chẳng nhớ lần trước có kẻ gây rối rồi đánh nhau là chuyện từ khi nào nữa.Có khí phách trong thời gian dài như thế, hôm nay lại có người dám đến gây rắc rối với bọn họ, chắc chắn bọn chúng không vui được.Trong lúc nói chuyện, thanh niên đầu nắp nồi và Hỏa Diễm Đầu thấy Sở Quốc Thiên không nhúc nhích gì, một người nắm chặt lấy thanh đao, hùng hổ đi tới trước mặt Sở Quốc Thiên, đồng thời định đâm vào người Sở Quốc Thiên không chút do dự.“A!” Lâm Uyển Vy bị dọa nhảy dựng, vô thức la lên nhắc nhở: “Ngài hãy cẩn thận!”Sở Quốc Thiên nghe thấy giọng nói này thì ngước mắt lên nhìn, lúc này mới phát hiện ra Lâm Uyển Vy được bà chủ quán và Linh Na giấu sau lưng, không khỏi có chút ngạc nhiên.Lúc bước vào một phần vì ngược sáng, một phần vì đối phương bị ngăn lại, thế nên không nhìn thấy cô ấy.Nhìn dáng vẻ một cô gái khác ở bên cạnh, có lẽ tuổi hai người xấp xỉ nhau, có thể là bạn học đến đây chơi.Hoàng Ngô đứng bên cạnh thấy động tác của hai tên đàn em cũng không lên tiếng ngăn cản.Bởi vì dù là việc anh ra tay với tài xế Kim Đạo của anh ta hay là thái độ hờ hững của Sở Quốc Thiên cũng đều khiến Hoàng Ngô khó chịu trong lòng.Ở chỗ này anh ta cũng được xem là nhân vật có mặt mũi, sao có thể chịu được cơn tức này? Bây giờ anh em bên dưới đã bằng lòng không sợ chết mà ra tay, đúng lúc có thể giúp anh ta thử xem bản lĩnh của người này.Có thể chỉ là công tử bột có khí thế, kết quả mình còn bị dọa, truyền ra ngoài mất mặt biết bao?Đối với hai thanh đạo liên tiếp đâm đến, Sở Quốc Thiên hơi mỉm cười, không hoảng hốt chút nào cũng không thèm đếm xỉa.Hai tên thanh niên đầu nắp nồi và Hỏa Diễm Đầu, mỗi tên một con dao gọt hoa quả, lúc trước bọn chúng đánh nhau ẩu đả đều là chuyện thường ngày, đương nhiên là biết vị trí nào, cách nào chỉ có tác dụng dạy dỗ mà không gây ra vết thương nghiêm trọng chỉ mạng, ra tay có chừng mực.Có điều nếu là người bình thường, khi đối mặt với hai tên lưu manh liều mạng cùng cầm dao đâm thì chắc chắn sẽ hoảng hốt, vội vàng thỏa hiệp xin tha mạng.Nhưng vấn đề là trước mặt bọn họ là Sở Quốc Thiên, vừa nãy dù có đối đầu với Lâm Lãng ở sau lưng như hung thần ác sát thì Sở Quốc Thiên cũng không kiêng kị chút nào.Sự coi thường của Sở Quốc Thiên rơi vào tầm mắt thanh niên đầu nắp nồi và Hỏa Diễm Đầu, không biết vì sao lại trở thành nỗi khiếp sợ.Hai người bọn chúng còn tưởng rằng Sở Quốc Thiên còn chẳng biết né tránh, bị bọn chúng dọa đến ngây ngốc rồi, trên mặt không khỏi thêm kiêu ngạo, vẻ mặt mang theo sự đắc ý, như thể đã nhìn thấy được dáng vẻ chật vật quỹ xuống đất xin tha của Sở Quốc Thiên.Rắc!Lach cach!Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu vang lên, khi hai người còn chưa kịp tiếp xúc với Sở Quốc Thiên, thậm chí còn chẳng có cơ hội sờ đến góc áo thì bóng người phía sau Sở Quốc Thiên lóe lên một cái, giây tiếp theo đã ngăn trước mặt Sở Quốc Thiên giống như ma quỷ.Tất cả mọi người ở đây còn chưa kịp nhìn rõ động tác của đối phương thì hai tên cầm dao gọt hoa quả lao tới như một cơn gió rồi bay mạnh ra ngoài.Bốp bốp! "Ui da!"Chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu đau, thanh niên đầu nắp nồi và Hỏa Diễm Đầu đập mạnh vào tường xi măng, sau đó dần trượt từ tường xuống.Lâm Lãng suy nghĩ đến việc đối phương là người bình thường, lần này cũng đã bớt sức lực lại, nhưng dù như thế trên tường xi măng vẫn không tránh khỏi xuất hiện vài vết nút.Hai thanh niên bị đánh bay một tên thì co quắp cả lại rên hừ hừ, một tên thì trực tiếp trợn trắng mắt rồi ngất đi.