Tôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì…

Chương 4

Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… Lúc đó tôi uất ức lắm nhưng chẳng thể làm gì, sau khi nói xong câu nói vô liêm sỉ đó cậu ta mới chịu buông tay ra. Cô giáo vỗ bàn bảo cả lớp trật tự để chuẩn bị học bài mới.Giờ ra chơi, tôi liếc, lườm đủ kiểu cho đỡ tức, thứ thần kinh gì vậy? Tôi không muốn dây dưa vào những người bị dở hơi như thế đâu. Tôi đứng dậy định vào nhà vệ sinh tránh cậu ta thì đột nhiên cậu ta giữ tôi lại kéo tôi ngồi xuống."Không ngờ mình có duyên nhỉ?" Cậu ta nở một nụ cười không thể giả trân hơn được nữa. Ánh mắt tôi lại va vào cái khuyên tai của cậu ta, tôi thật không muốn dây vào nhưng người ăn chơi này liền hất tay cậu ta ra"Cậu đừng có động chạm tôi như thế""Sao? Câu ngại hả?" Càng nói cậu ta lại càng làm tới mà nắm lấy tay tôi. Tôi tức giận quát lớn "Cậu bị điên à?"Hắn ta bĩu môi sau đó thì cực kì vui vẻ "Giờ cậu mới biết?""Tôi không muốn dính líu đến loại người như cậu đâu""Loại người như tôi thì sao?" Lúc này đột nhiên sắc mặt cậu ta thay đổi một cách bất thường không còn cái vẻ cợt nhả như vừa nãy nữa nhưng tôi lúc này giận quá mất khôn lên nói "Loại người ăn chơi như cậu, tối ngày chỉ biết đánh nhau""Cậu thì biết gì về tôi" Cậu ta bỗng dưng lớn tiếng rồi thả tay tôi ra mà bước ra khỏi lớp, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi nhưng rất nhanh sau đó chuông vào lớp vì vậy cậu ta lại bước vào, Tôi cực kì sợ cậu ta nên đã cố nép nép ngồi gọn vào nhưng cậu ta càng tiến tới, tay câu ta thì cứ đụng chạm tôi liên tục.Tôi đang muốn lấy bút thì cậu ta bỗng dưng cầm tay tôi đã thế còn nắn nắn xoa xoa nữa, tôi cố rút ra cũng không được, thật ra là rất muốn thưa cô nhưng nhìn thấy mấy người trong lớp đang nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn tôi lại không muốn thưa nữa, nói ra thì có ai tin tôi cơ chứ, họ lại nghĩ tôi cố tình nói thế để gây sự chú ý cho xem.Tôi chỉ còn cách đẩy tay cậu ta ra một cách yếu ớt, có cậu ta ngồi bên cạnh tôi muốn tập trung vào bài học cũng khó. Tên này ngoài những lúc trêu tôi thì toàn ngủ, cậu ta cứ gục mặt xuống mà ngủ suốt đến lúc bị gọi thì lại ép tôi phải chỉ cậu ta đáp án không thôi cậu ta sẽ lại quấy nhiễu tôi.Cuối cùng một buổi học cũng hết tôi đeo balo và ra về, tôi đi đến một nơi vắng người thì cậu ta chạy mô tô tới, tôi nhìn thấy cậu ta vội vàng chạy đi ngay nhưng cậu ta cứ thế ôm eo tôi bế lên xe cậu ta, tôi còn chưa kịp tuột xuống cậu ta đã phóng đi rồi."Cậu lại lên cơn hả?"

Lúc đó tôi uất ức lắm nhưng chẳng thể làm gì, sau khi nói xong câu nói vô liêm sỉ đó cậu ta mới chịu buông tay ra. Cô giáo vỗ bàn bảo cả lớp trật tự để chuẩn bị học bài mới.

Giờ ra chơi, tôi liếc, lườm đủ kiểu cho đỡ tức, thứ thần kinh gì vậy? Tôi không muốn dây dưa vào những người bị dở hơi như thế đâu. Tôi đứng dậy định vào nhà vệ sinh tránh cậu ta thì đột nhiên cậu ta giữ tôi lại kéo tôi ngồi xuống.

"Không ngờ mình có duyên nhỉ?" Cậu ta nở một nụ cười không thể giả trân hơn được nữa. Ánh mắt tôi lại va vào cái khuyên tai của cậu ta, tôi thật không muốn dây vào nhưng người ăn chơi này liền hất tay cậu ta ra

"Cậu đừng có động chạm tôi như thế"

"Sao? Câu ngại hả?" Càng nói cậu ta lại càng làm tới mà nắm lấy tay tôi. Tôi tức giận quát lớn "Cậu bị điên à?"

Hắn ta bĩu môi sau đó thì cực kì vui vẻ "Giờ cậu mới biết?"

"Tôi không muốn dính líu đến loại người như cậu đâu"

"Loại người như tôi thì sao?" Lúc này đột nhiên sắc mặt cậu ta thay đổi một cách bất thường không còn cái vẻ cợt nhả như vừa nãy nữa nhưng tôi lúc này giận quá mất khôn lên nói "Loại người ăn chơi như cậu, tối ngày chỉ biết đánh nhau"

"Cậu thì biết gì về tôi" Cậu ta bỗng dưng lớn tiếng rồi thả tay tôi ra mà bước ra khỏi lớp, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi nhưng rất nhanh sau đó chuông vào lớp vì vậy cậu ta lại bước vào, Tôi cực kì sợ cậu ta nên đã cố nép nép ngồi gọn vào nhưng cậu ta càng tiến tới, tay câu ta thì cứ đụng chạm tôi liên tục.

Tôi đang muốn lấy bút thì cậu ta bỗng dưng cầm tay tôi đã thế còn nắn nắn xoa xoa nữa, tôi cố rút ra cũng không được, thật ra là rất muốn thưa cô nhưng nhìn thấy mấy người trong lớp đang nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn tôi lại không muốn thưa nữa, nói ra thì có ai tin tôi cơ chứ, họ lại nghĩ tôi cố tình nói thế để gây sự chú ý cho xem.

Tôi chỉ còn cách đẩy tay cậu ta ra một cách yếu ớt, có cậu ta ngồi bên cạnh tôi muốn tập trung vào bài học cũng khó. Tên này ngoài những lúc trêu tôi thì toàn ngủ, cậu ta cứ gục mặt xuống mà ngủ suốt đến lúc bị gọi thì lại ép tôi phải chỉ cậu ta đáp án không thôi cậu ta sẽ lại quấy nhiễu tôi.

Cuối cùng một buổi học cũng hết tôi đeo balo và ra về, tôi đi đến một nơi vắng người thì cậu ta chạy mô tô tới, tôi nhìn thấy cậu ta vội vàng chạy đi ngay nhưng cậu ta cứ thế ôm eo tôi bế lên xe cậu ta, tôi còn chưa kịp tuột xuống cậu ta đã phóng đi rồi.

"Cậu lại lên cơn hả?"

Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… Lúc đó tôi uất ức lắm nhưng chẳng thể làm gì, sau khi nói xong câu nói vô liêm sỉ đó cậu ta mới chịu buông tay ra. Cô giáo vỗ bàn bảo cả lớp trật tự để chuẩn bị học bài mới.Giờ ra chơi, tôi liếc, lườm đủ kiểu cho đỡ tức, thứ thần kinh gì vậy? Tôi không muốn dây dưa vào những người bị dở hơi như thế đâu. Tôi đứng dậy định vào nhà vệ sinh tránh cậu ta thì đột nhiên cậu ta giữ tôi lại kéo tôi ngồi xuống."Không ngờ mình có duyên nhỉ?" Cậu ta nở một nụ cười không thể giả trân hơn được nữa. Ánh mắt tôi lại va vào cái khuyên tai của cậu ta, tôi thật không muốn dây vào nhưng người ăn chơi này liền hất tay cậu ta ra"Cậu đừng có động chạm tôi như thế""Sao? Câu ngại hả?" Càng nói cậu ta lại càng làm tới mà nắm lấy tay tôi. Tôi tức giận quát lớn "Cậu bị điên à?"Hắn ta bĩu môi sau đó thì cực kì vui vẻ "Giờ cậu mới biết?""Tôi không muốn dính líu đến loại người như cậu đâu""Loại người như tôi thì sao?" Lúc này đột nhiên sắc mặt cậu ta thay đổi một cách bất thường không còn cái vẻ cợt nhả như vừa nãy nữa nhưng tôi lúc này giận quá mất khôn lên nói "Loại người ăn chơi như cậu, tối ngày chỉ biết đánh nhau""Cậu thì biết gì về tôi" Cậu ta bỗng dưng lớn tiếng rồi thả tay tôi ra mà bước ra khỏi lớp, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi nhưng rất nhanh sau đó chuông vào lớp vì vậy cậu ta lại bước vào, Tôi cực kì sợ cậu ta nên đã cố nép nép ngồi gọn vào nhưng cậu ta càng tiến tới, tay câu ta thì cứ đụng chạm tôi liên tục.Tôi đang muốn lấy bút thì cậu ta bỗng dưng cầm tay tôi đã thế còn nắn nắn xoa xoa nữa, tôi cố rút ra cũng không được, thật ra là rất muốn thưa cô nhưng nhìn thấy mấy người trong lớp đang nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn tôi lại không muốn thưa nữa, nói ra thì có ai tin tôi cơ chứ, họ lại nghĩ tôi cố tình nói thế để gây sự chú ý cho xem.Tôi chỉ còn cách đẩy tay cậu ta ra một cách yếu ớt, có cậu ta ngồi bên cạnh tôi muốn tập trung vào bài học cũng khó. Tên này ngoài những lúc trêu tôi thì toàn ngủ, cậu ta cứ gục mặt xuống mà ngủ suốt đến lúc bị gọi thì lại ép tôi phải chỉ cậu ta đáp án không thôi cậu ta sẽ lại quấy nhiễu tôi.Cuối cùng một buổi học cũng hết tôi đeo balo và ra về, tôi đi đến một nơi vắng người thì cậu ta chạy mô tô tới, tôi nhìn thấy cậu ta vội vàng chạy đi ngay nhưng cậu ta cứ thế ôm eo tôi bế lên xe cậu ta, tôi còn chưa kịp tuột xuống cậu ta đã phóng đi rồi."Cậu lại lên cơn hả?"

Chương 4