Tôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì…
Chương 14
Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… Tôi lấy làm lạ, trong kia và ngoài đây có mấy bước chân có cần mang xe như đi mấy chục kilomet thế không Chắc tôi là một con người hay suy nghĩ thức mắc, nghĩ thì nghĩ thôi tôi vẫn ngồi lên, lợi thế cao của tôi xem ra bây giờ đã được phát huy đấy. Tôi nhón chân chút rồi vươn chân qua thế là lên được xe. Quá tuyệt!Bỗng dưng cậu ta chán nản nhìn tôi nói một câu khó hiểu "Cậu lùn đi chút có phải tốt hơn không?"Chắc không phải giống cái suy nghĩ của tôi là cậu ta sẽ bế tôi lên nếu tôi không nên được ấy hả? Chắ không phải đâu ha?Xe cứ thế phóng vụt vào bên trong. Mới đầu thì tôi nghĩ có mấy bước chân mà làm màu đi xe nhưng bên trong đấy nó như một thế giới khác, rộng rãi xa hoa, nó to đùng luôn, cậu ta đi xe tầm mười phút thì dừng trược một căn biệt thự to lớn. Tôi lơm lớp lo sợ khi gặp phụ huynh cậu ta. Như đoán được suy nghĩ của tôi cậu ta nói"Không phải sợ, tôi sống một mình"Chòi ơi, tôi không thể tin được, cái căn biệt thự này tôi kéo cả họ nhà tôi qua có khi còn ở không hết vậy mà cậu ta ở một mình sao. Trong đầu tôi có một suy nghĩ "Quá là dữ dội lun""Ngơ ra đấy làm gì, vào" Rồi cầu ta sải bước trước, giờ mới đẻ ý, cậu ta mặc một cái áo sơ mi ngắn tay rộng màu đen, quần ống rộng luôn. Đã gầy như con cò mặc này nhìn lại càng gầy hơn nhưng tôi lại thấy một hình săm ở lưng gần cổ của cậu ta. Nó lại làm tôi có chút gì đó ác ý với cậu ta nữa. Nếu cậu ta không xăm chắc tôi đã hơi mê cậu ta rồi đấy.Tôi bước vào căn biệt thự của cậu ta, suy nghĩ của tôi là nó dài miên man như là không có điểm kết thúc vậy. Đi như này cũng mệt, một căn chung cư như nhà tôi vẫn tốt hơn, đấy là tôi tự an ủi chút thôi chứ thực ra tôi thích mấy căn nhà to đùng này lắm. Tôi hơi lươn chút các bạn thông cảm.Cậu ta dẫn tôi đến trước một căn phòng rồi bảo tôi chuẩn bị còn cậu ta đi tìm cặp sách của mình đang bị vứt vạ vật ở một ngóc ngách nhỏ bé nào đó trong căn nhà khổng lồ này. Tôi thì nhát, không dám tự ý vào phòng cậu ta lên cứ đứng bên ngoài thấp thỏm chờ đợi, tầm mấy phút sau cậu ta quay lại hỏi tôi "Sao không vào?""Tôi hơi lạ ấy" Sau đó thì mọi người biết cậu ta cái tên b**n th** vô sỉ này nói gì không, cậu ta cười nhếch môi nói "Tôi không hϊế͙p͙ cậu đâu, không phải sợ"Quá là thẳng thắn, mặt tôi đỏ bừng lên quát cậu ta "Cậu điên à, nói gì vậy?"
Tôi lấy làm lạ, trong kia và ngoài đây có mấy bước chân có cần mang xe như đi mấy chục kilomet thế không Chắc tôi là một con người hay suy nghĩ thức mắc, nghĩ thì nghĩ thôi tôi vẫn ngồi lên, lợi thế cao của tôi xem ra bây giờ đã được phát huy đấy. Tôi nhón chân chút rồi vươn chân qua thế là lên được xe. Quá tuyệt!
Bỗng dưng cậu ta chán nản nhìn tôi nói một câu khó hiểu "Cậu lùn đi chút có phải tốt hơn không?"
Chắc không phải giống cái suy nghĩ của tôi là cậu ta sẽ bế tôi lên nếu tôi không nên được ấy hả? Chắ không phải đâu ha?
Xe cứ thế phóng vụt vào bên trong. Mới đầu thì tôi nghĩ có mấy bước chân mà làm màu đi xe nhưng bên trong đấy nó như một thế giới khác, rộng rãi xa hoa, nó to đùng luôn, cậu ta đi xe tầm mười phút thì dừng trược một căn biệt thự to lớn. Tôi lơm lớp lo sợ khi gặp phụ huynh cậu ta. Như đoán được suy nghĩ của tôi cậu ta nói
"Không phải sợ, tôi sống một mình"
Chòi ơi, tôi không thể tin được, cái căn biệt thự này tôi kéo cả họ nhà tôi qua có khi còn ở không hết vậy mà cậu ta ở một mình sao. Trong đầu tôi có một suy nghĩ "Quá là dữ dội lun"
"Ngơ ra đấy làm gì, vào" Rồi cầu ta sải bước trước, giờ mới đẻ ý, cậu ta mặc một cái áo sơ mi ngắn tay rộng màu đen, quần ống rộng luôn. Đã gầy như con cò mặc này nhìn lại càng gầy hơn nhưng tôi lại thấy một hình săm ở lưng gần cổ của cậu ta. Nó lại làm tôi có chút gì đó ác ý với cậu ta nữa. Nếu cậu ta không xăm chắc tôi đã hơi mê cậu ta rồi đấy.
Tôi bước vào căn biệt thự của cậu ta, suy nghĩ của tôi là nó dài miên man như là không có điểm kết thúc vậy. Đi như này cũng mệt, một căn chung cư như nhà tôi vẫn tốt hơn, đấy là tôi tự an ủi chút thôi chứ thực ra tôi thích mấy căn nhà to đùng này lắm. Tôi hơi lươn chút các bạn thông cảm.
Cậu ta dẫn tôi đến trước một căn phòng rồi bảo tôi chuẩn bị còn cậu ta đi tìm cặp sách của mình đang bị vứt vạ vật ở một ngóc ngách nhỏ bé nào đó trong căn nhà khổng lồ này. Tôi thì nhát, không dám tự ý vào phòng cậu ta lên cứ đứng bên ngoài thấp thỏm chờ đợi, tầm mấy phút sau cậu ta quay lại hỏi tôi "Sao không vào?"
"Tôi hơi lạ ấy" Sau đó thì mọi người biết cậu ta cái tên b**n th** vô sỉ này nói gì không, cậu ta cười nhếch môi nói "Tôi không hϊế͙p͙ cậu đâu, không phải sợ"
Quá là thẳng thắn, mặt tôi đỏ bừng lên quát cậu ta "Cậu điên à, nói gì vậy?"
Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… Tôi lấy làm lạ, trong kia và ngoài đây có mấy bước chân có cần mang xe như đi mấy chục kilomet thế không Chắc tôi là một con người hay suy nghĩ thức mắc, nghĩ thì nghĩ thôi tôi vẫn ngồi lên, lợi thế cao của tôi xem ra bây giờ đã được phát huy đấy. Tôi nhón chân chút rồi vươn chân qua thế là lên được xe. Quá tuyệt!Bỗng dưng cậu ta chán nản nhìn tôi nói một câu khó hiểu "Cậu lùn đi chút có phải tốt hơn không?"Chắc không phải giống cái suy nghĩ của tôi là cậu ta sẽ bế tôi lên nếu tôi không nên được ấy hả? Chắ không phải đâu ha?Xe cứ thế phóng vụt vào bên trong. Mới đầu thì tôi nghĩ có mấy bước chân mà làm màu đi xe nhưng bên trong đấy nó như một thế giới khác, rộng rãi xa hoa, nó to đùng luôn, cậu ta đi xe tầm mười phút thì dừng trược một căn biệt thự to lớn. Tôi lơm lớp lo sợ khi gặp phụ huynh cậu ta. Như đoán được suy nghĩ của tôi cậu ta nói"Không phải sợ, tôi sống một mình"Chòi ơi, tôi không thể tin được, cái căn biệt thự này tôi kéo cả họ nhà tôi qua có khi còn ở không hết vậy mà cậu ta ở một mình sao. Trong đầu tôi có một suy nghĩ "Quá là dữ dội lun""Ngơ ra đấy làm gì, vào" Rồi cầu ta sải bước trước, giờ mới đẻ ý, cậu ta mặc một cái áo sơ mi ngắn tay rộng màu đen, quần ống rộng luôn. Đã gầy như con cò mặc này nhìn lại càng gầy hơn nhưng tôi lại thấy một hình săm ở lưng gần cổ của cậu ta. Nó lại làm tôi có chút gì đó ác ý với cậu ta nữa. Nếu cậu ta không xăm chắc tôi đã hơi mê cậu ta rồi đấy.Tôi bước vào căn biệt thự của cậu ta, suy nghĩ của tôi là nó dài miên man như là không có điểm kết thúc vậy. Đi như này cũng mệt, một căn chung cư như nhà tôi vẫn tốt hơn, đấy là tôi tự an ủi chút thôi chứ thực ra tôi thích mấy căn nhà to đùng này lắm. Tôi hơi lươn chút các bạn thông cảm.Cậu ta dẫn tôi đến trước một căn phòng rồi bảo tôi chuẩn bị còn cậu ta đi tìm cặp sách của mình đang bị vứt vạ vật ở một ngóc ngách nhỏ bé nào đó trong căn nhà khổng lồ này. Tôi thì nhát, không dám tự ý vào phòng cậu ta lên cứ đứng bên ngoài thấp thỏm chờ đợi, tầm mấy phút sau cậu ta quay lại hỏi tôi "Sao không vào?""Tôi hơi lạ ấy" Sau đó thì mọi người biết cậu ta cái tên b**n th** vô sỉ này nói gì không, cậu ta cười nhếch môi nói "Tôi không hϊế͙p͙ cậu đâu, không phải sợ"Quá là thẳng thắn, mặt tôi đỏ bừng lên quát cậu ta "Cậu điên à, nói gì vậy?"