Tôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì…
Chương 24
Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… Hôm nay lại một ngày đến trường, người ta có câu mỗi ngày đến trường là một ngày vui nhưng đối với tôi hôm nay thì không nhé! Cuối cùng ác mộng cũng đến. Tôi mang cặp lên người rồi xuất phát đến trường, đến càng sớm càng tốt để núp ở trong lớp luôn.Tôi đến trường thì cũng khá sớm nhưng vẫn có những người đến sớm hơn vì tôi biết điều khúm núm vào một chỗ nên họ cũng chẳng nhận ra tôi. Vừa đến gần lớp tôi đã thấy Băng Băng đứng ở trước cửa lớp tôi, chắc chắn là liên quan đến chuyện hôn hít ấy rồi.Băng Băng vừa nhìn thấy tôi thì lập tức hỏi ngay "Cậu với Đông Quân là sao thế?"Tôi gượng cười "Chẳng có gì đâu""Thực ra tôi cũng không muốn làm khó cậu nhưng Hạ Tiểu Vy lại khác" Băng Băng gương mặt có chút lo lắng nhìn tôi. Lúc đấy trong đầu tôi ong ong lắm vì tôi hay quên lên cái tên đó vừa xa lạ vừa quen thuộc với tôi. Tôi nheo mắt hỏi lại cậu ấy "Cái người hay đi cũng cậu, con gái nhà tài phiệt đúng không?""Đúng đấy, cậu ấy thích Đông Quân lâu lắm rồi nhưng toàn bị từ chối mà cậu lại..."Tôi lập tức xua tay "Cậu đừng hiểu nhầm, tôi với cậu ta không phải quan hệ đấy, thực ra cũng không thể nói dối tại có người chứng kiên nhưng chúng tôi vô tình hôn thôi, tại tôi quay mặt đúng lúc ấy""Giải thích nhiều như vậy ai mà tin cậu chứ" Bỗng từ đâu giọng nói đáng ghét đó vang lên, chính là cậu ta người gây ra mọi rắc rối cho tôi. Cậu ta đi lướt qua tôi và nói một câu rõ rành rành như vậy, mọi công sức tôi giải thích thanh minh đều đỏ xuống sông xuống bể. Băng Băng nghe được cũng không nói gì hết chỉ cúi đầu tạm biệt tôi rồi đi về lớp. Tôi uất ức đi ngay sau Đông Quân "Cậu nói vậy là ý gì?" Vì còn sớm lên trong lớp chưa có người lên giọng tôi có chút to."Cậu nghĩ ra ý gì thì là ý đó" Đông Quân vẫn vừa đi vừa nói không hề quay lại nhìn tôi miếng nào, đến bàn chúng tôi cậu ta kéo ghế ngồi xuống, tôi cũng không kém cạnh kéo ghế ầm ầm, Đông Quân liếc tôi một cái "Bất mãn cái gì?""Cậu thái độ gì đấy hả?" Tôi nện mạnh cặp sách xuống bàn chống tay nhìn cậu ta. Chắc do tôi quá gắt nhưng còn tại hắn nữa, tối qua gặp tôi thì ngoan như cún con, giờ lại quay về cái bộ mặt vênh váo đáng ghét, hay do cậu ta không muốn hẹn hò với tôi nữa, không cần lấy lòng không cần đậu thủ khoa, nghĩ đến đây trong lõng tôi bỗng hụt hẫng, tự thấy bản thân hơi lố tôi ngồi xuống mở cặp sách "Thôi kệ cậu"Nhưng hình như một câu ngắn gọn này của tôi lại có tác dụng với cậu ta, cậu ta bỗng sốt sắng "Sao vậy?" Sau đó nhìn mặt tôi.- ----------------------Like và cmt nhiệt tình zô cho tui zuiiii =)))))))))
Hôm nay lại một ngày đến trường, người ta có câu mỗi ngày đến trường là một ngày vui nhưng đối với tôi hôm nay thì không nhé! Cuối cùng ác mộng cũng đến. Tôi mang cặp lên người rồi xuất phát đến trường, đến càng sớm càng tốt để núp ở trong lớp luôn.
Tôi đến trường thì cũng khá sớm nhưng vẫn có những người đến sớm hơn vì tôi biết điều khúm núm vào một chỗ nên họ cũng chẳng nhận ra tôi. Vừa đến gần lớp tôi đã thấy Băng Băng đứng ở trước cửa lớp tôi, chắc chắn là liên quan đến chuyện hôn hít ấy rồi.
Băng Băng vừa nhìn thấy tôi thì lập tức hỏi ngay "Cậu với Đông Quân là sao thế?"
Tôi gượng cười "Chẳng có gì đâu"
"Thực ra tôi cũng không muốn làm khó cậu nhưng Hạ Tiểu Vy lại khác" Băng Băng gương mặt có chút lo lắng nhìn tôi. Lúc đấy trong đầu tôi ong ong lắm vì tôi hay quên lên cái tên đó vừa xa lạ vừa quen thuộc với tôi. Tôi nheo mắt hỏi lại cậu ấy "Cái người hay đi cũng cậu, con gái nhà tài phiệt đúng không?"
"Đúng đấy, cậu ấy thích Đông Quân lâu lắm rồi nhưng toàn bị từ chối mà cậu lại..."
Tôi lập tức xua tay "Cậu đừng hiểu nhầm, tôi với cậu ta không phải quan hệ đấy, thực ra cũng không thể nói dối tại có người chứng kiên nhưng chúng tôi vô tình hôn thôi, tại tôi quay mặt đúng lúc ấy"
"Giải thích nhiều như vậy ai mà tin cậu chứ" Bỗng từ đâu giọng nói đáng ghét đó vang lên, chính là cậu ta người gây ra mọi rắc rối cho tôi. Cậu ta đi lướt qua tôi và nói một câu rõ rành rành như vậy, mọi công sức tôi giải thích thanh minh đều đỏ xuống sông xuống bể. Băng Băng nghe được cũng không nói gì hết chỉ cúi đầu tạm biệt tôi rồi đi về lớp. Tôi uất ức đi ngay sau Đông Quân "Cậu nói vậy là ý gì?" Vì còn sớm lên trong lớp chưa có người lên giọng tôi có chút to.
"Cậu nghĩ ra ý gì thì là ý đó" Đông Quân vẫn vừa đi vừa nói không hề quay lại nhìn tôi miếng nào, đến bàn chúng tôi cậu ta kéo ghế ngồi xuống, tôi cũng không kém cạnh kéo ghế ầm ầm, Đông Quân liếc tôi một cái "Bất mãn cái gì?"
"Cậu thái độ gì đấy hả?" Tôi nện mạnh cặp sách xuống bàn chống tay nhìn cậu ta. Chắc do tôi quá gắt nhưng còn tại hắn nữa, tối qua gặp tôi thì ngoan như cún con, giờ lại quay về cái bộ mặt vênh váo đáng ghét, hay do cậu ta không muốn hẹn hò với tôi nữa, không cần lấy lòng không cần đậu thủ khoa, nghĩ đến đây trong lõng tôi bỗng hụt hẫng, tự thấy bản thân hơi lố tôi ngồi xuống mở cặp sách "Thôi kệ cậu"
Nhưng hình như một câu ngắn gọn này của tôi lại có tác dụng với cậu ta, cậu ta bỗng sốt sắng "Sao vậy?" Sau đó nhìn mặt tôi.
- ----------------------
Like và cmt nhiệt tình zô cho tui zuiiii =)))))))))
Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… Hôm nay lại một ngày đến trường, người ta có câu mỗi ngày đến trường là một ngày vui nhưng đối với tôi hôm nay thì không nhé! Cuối cùng ác mộng cũng đến. Tôi mang cặp lên người rồi xuất phát đến trường, đến càng sớm càng tốt để núp ở trong lớp luôn.Tôi đến trường thì cũng khá sớm nhưng vẫn có những người đến sớm hơn vì tôi biết điều khúm núm vào một chỗ nên họ cũng chẳng nhận ra tôi. Vừa đến gần lớp tôi đã thấy Băng Băng đứng ở trước cửa lớp tôi, chắc chắn là liên quan đến chuyện hôn hít ấy rồi.Băng Băng vừa nhìn thấy tôi thì lập tức hỏi ngay "Cậu với Đông Quân là sao thế?"Tôi gượng cười "Chẳng có gì đâu""Thực ra tôi cũng không muốn làm khó cậu nhưng Hạ Tiểu Vy lại khác" Băng Băng gương mặt có chút lo lắng nhìn tôi. Lúc đấy trong đầu tôi ong ong lắm vì tôi hay quên lên cái tên đó vừa xa lạ vừa quen thuộc với tôi. Tôi nheo mắt hỏi lại cậu ấy "Cái người hay đi cũng cậu, con gái nhà tài phiệt đúng không?""Đúng đấy, cậu ấy thích Đông Quân lâu lắm rồi nhưng toàn bị từ chối mà cậu lại..."Tôi lập tức xua tay "Cậu đừng hiểu nhầm, tôi với cậu ta không phải quan hệ đấy, thực ra cũng không thể nói dối tại có người chứng kiên nhưng chúng tôi vô tình hôn thôi, tại tôi quay mặt đúng lúc ấy""Giải thích nhiều như vậy ai mà tin cậu chứ" Bỗng từ đâu giọng nói đáng ghét đó vang lên, chính là cậu ta người gây ra mọi rắc rối cho tôi. Cậu ta đi lướt qua tôi và nói một câu rõ rành rành như vậy, mọi công sức tôi giải thích thanh minh đều đỏ xuống sông xuống bể. Băng Băng nghe được cũng không nói gì hết chỉ cúi đầu tạm biệt tôi rồi đi về lớp. Tôi uất ức đi ngay sau Đông Quân "Cậu nói vậy là ý gì?" Vì còn sớm lên trong lớp chưa có người lên giọng tôi có chút to."Cậu nghĩ ra ý gì thì là ý đó" Đông Quân vẫn vừa đi vừa nói không hề quay lại nhìn tôi miếng nào, đến bàn chúng tôi cậu ta kéo ghế ngồi xuống, tôi cũng không kém cạnh kéo ghế ầm ầm, Đông Quân liếc tôi một cái "Bất mãn cái gì?""Cậu thái độ gì đấy hả?" Tôi nện mạnh cặp sách xuống bàn chống tay nhìn cậu ta. Chắc do tôi quá gắt nhưng còn tại hắn nữa, tối qua gặp tôi thì ngoan như cún con, giờ lại quay về cái bộ mặt vênh váo đáng ghét, hay do cậu ta không muốn hẹn hò với tôi nữa, không cần lấy lòng không cần đậu thủ khoa, nghĩ đến đây trong lõng tôi bỗng hụt hẫng, tự thấy bản thân hơi lố tôi ngồi xuống mở cặp sách "Thôi kệ cậu"Nhưng hình như một câu ngắn gọn này của tôi lại có tác dụng với cậu ta, cậu ta bỗng sốt sắng "Sao vậy?" Sau đó nhìn mặt tôi.- ----------------------Like và cmt nhiệt tình zô cho tui zuiiii =)))))))))