Tôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì…

Chương 26

Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… Sau khi tạt nước vào mặt cho mặt đỡ nóng lại tôi cố gắng tỉnh táo đập bốp bốp vào mặt, cấm rung động, cấm yêu đương, năm cuối cấp thật sự rất nguy hiểm, thi xong thì muốn làm gì thì làm. Tôi chạy lại vào lớp, lúc này cũng có kha khá người rồi. Tôi vừa vào lớp thì họ lại nhìn tôi với một con mắt kì lạ, tôi chỉ gượng cười sau đó tự động về chỗ của mình. Tôi ngồi vào bàn làm như chẳng có chuyển gì lấy sách vở ra."Đi đâu thế?" Đông Quân ghé vào mặt tôi hỏi, tôi làm như chẳng có chuyện gì nói chuyện với cậu ta cho đỡ ngượng "Ra nhà vệ sinh chút thôi""Vậy à? Cậu đi hơi lâu đấy, từ nãy đên giờ có nhiều người tìm cậu lắm" Nói rồi cậu ta tiếp tục công việc bấm điện thoại của mình không quan tâm đến tôi, tôi bỗng giật thót mình, ở trường này tôi quen có Băng Băng thì lấy đâu ra nhiều người tim tôi cơ chứ.Tôi nhìn cậu ta hỏi "Ai tìm tôi""Cái lũ con gái ấy, hình như còn cầm theo cả gậy bóng chày cơ, cậu mới gia nhập cậu lạc bộ bóng chày à, chắc người ta rủ cậu đi đánh bóng chày" Đông Quân vừa nói xong liền bật cười một tiếng trầm. Tôi nghe thì mồ hôi mẹ đẻ ra mồ hôi con ứa ra khắp người, có phải tôi sắp lên thớt rồi không/??"Họ...họ có bảo khi nào quay lại không?""Ờ..cái gì mà nó có ở đây không, tí nữa quay lại" Cậu ta ngừng rồi lại nhìn tôi nói tiếp "Mà họ nhiệt tình rủ cậu đi đánh bóng chày thế thì cậu nhận lời đi" Tôi tức giận gõ vào đầu cậu ta hai cái "Cậu bị ngu hay giả ngu, ai mà rủ tôi đi đánh bóng chày giờ này, đánh tôi đây này"Đông Quân nghe thế tự nhiên bật cười "Sao đánh cậu?""Tại cậu hôn...." Tôi bỗng ngừng lại rồi nhìn xung quanh lớp, lại cả trăm ánh mắt hướng về phái chúng tôi, mọi người làm ơn đừng nhìn tôi với cái ánh mắt đó nữa mà, tôi sắp ngất vì huyết áp nhảy như chơi chứng khoáng rồi đó. Tôi lại tiếp tục nở một nụ cười không thể giả trân hơn."Tôi phải làm sao bây giờ, họ đánh tôi đấy""Ai mà đánh cậu chứ" Cậu ta đẩy tay tôi ra làm như không quan tâm đến tôi. Rõ ràng cậu ta là hung thủ gây ra mọi chuyện mà tôi là nạn nhân mà giờ phải đi xin xỏ cậu ta?? Ai cho tôi lương thiện?Trong lòng tôi kiểu khóc thét, tôi không muốn nhận được thư "Tan học ra cổng trường gặp tao" đâu. Học sinh cuối cấp nhưng vẫn nhát như cáy vậy đó.- -------------------------Like và cmt cho tui zuiii nha:>>>

Sau khi tạt nước vào mặt cho mặt đỡ nóng lại tôi cố gắng tỉnh táo đập bốp bốp vào mặt, cấm rung động, cấm yêu đương, năm cuối cấp thật sự rất nguy hiểm, thi xong thì muốn làm gì thì làm. Tôi chạy lại vào lớp, lúc này cũng có kha khá người rồi. Tôi vừa vào lớp thì họ lại nhìn tôi với một con mắt kì lạ, tôi chỉ gượng cười sau đó tự động về chỗ của mình. Tôi ngồi vào bàn làm như chẳng có chuyển gì lấy sách vở ra.

"Đi đâu thế?" Đông Quân ghé vào mặt tôi hỏi, tôi làm như chẳng có chuyện gì nói chuyện với cậu ta cho đỡ ngượng "Ra nhà vệ sinh chút thôi"

"Vậy à? Cậu đi hơi lâu đấy, từ nãy đên giờ có nhiều người tìm cậu lắm" Nói rồi cậu ta tiếp tục công việc bấm điện thoại của mình không quan tâm đến tôi, tôi bỗng giật thót mình, ở trường này tôi quen có Băng Băng thì lấy đâu ra nhiều người tim tôi cơ chứ.

Tôi nhìn cậu ta hỏi "Ai tìm tôi"

"Cái lũ con gái ấy, hình như còn cầm theo cả gậy bóng chày cơ, cậu mới gia nhập cậu lạc bộ bóng chày à, chắc người ta rủ cậu đi đánh bóng chày" Đông Quân vừa nói xong liền bật cười một tiếng trầm. Tôi nghe thì mồ hôi mẹ đẻ ra mồ hôi con ứa ra khắp người, có phải tôi sắp lên thớt rồi không/??

"Họ...họ có bảo khi nào quay lại không?"

"Ờ..cái gì mà nó có ở đây không, tí nữa quay lại" Cậu ta ngừng rồi lại nhìn tôi nói tiếp "Mà họ nhiệt tình rủ cậu đi đánh bóng chày thế thì cậu nhận lời đi" Tôi tức giận gõ vào đầu cậu ta hai cái "Cậu bị ngu hay giả ngu, ai mà rủ tôi đi đánh bóng chày giờ này, đánh tôi đây này"

Đông Quân nghe thế tự nhiên bật cười "Sao đánh cậu?"

"Tại cậu hôn...." Tôi bỗng ngừng lại rồi nhìn xung quanh lớp, lại cả trăm ánh mắt hướng về phái chúng tôi, mọi người làm ơn đừng nhìn tôi với cái ánh mắt đó nữa mà, tôi sắp ngất vì huyết áp nhảy như chơi chứng khoáng rồi đó. Tôi lại tiếp tục nở một nụ cười không thể giả trân hơn.

"Tôi phải làm sao bây giờ, họ đánh tôi đấy"

"Ai mà đánh cậu chứ" Cậu ta đẩy tay tôi ra làm như không quan tâm đến tôi. Rõ ràng cậu ta là hung thủ gây ra mọi chuyện mà tôi là nạn nhân mà giờ phải đi xin xỏ cậu ta?? Ai cho tôi lương thiện?

Trong lòng tôi kiểu khóc thét, tôi không muốn nhận được thư "Tan học ra cổng trường gặp tao" đâu. Học sinh cuối cấp nhưng vẫn nhát như cáy vậy đó.

- -------------------------

Like và cmt cho tui zuiii nha:>>>

Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… Sau khi tạt nước vào mặt cho mặt đỡ nóng lại tôi cố gắng tỉnh táo đập bốp bốp vào mặt, cấm rung động, cấm yêu đương, năm cuối cấp thật sự rất nguy hiểm, thi xong thì muốn làm gì thì làm. Tôi chạy lại vào lớp, lúc này cũng có kha khá người rồi. Tôi vừa vào lớp thì họ lại nhìn tôi với một con mắt kì lạ, tôi chỉ gượng cười sau đó tự động về chỗ của mình. Tôi ngồi vào bàn làm như chẳng có chuyển gì lấy sách vở ra."Đi đâu thế?" Đông Quân ghé vào mặt tôi hỏi, tôi làm như chẳng có chuyện gì nói chuyện với cậu ta cho đỡ ngượng "Ra nhà vệ sinh chút thôi""Vậy à? Cậu đi hơi lâu đấy, từ nãy đên giờ có nhiều người tìm cậu lắm" Nói rồi cậu ta tiếp tục công việc bấm điện thoại của mình không quan tâm đến tôi, tôi bỗng giật thót mình, ở trường này tôi quen có Băng Băng thì lấy đâu ra nhiều người tim tôi cơ chứ.Tôi nhìn cậu ta hỏi "Ai tìm tôi""Cái lũ con gái ấy, hình như còn cầm theo cả gậy bóng chày cơ, cậu mới gia nhập cậu lạc bộ bóng chày à, chắc người ta rủ cậu đi đánh bóng chày" Đông Quân vừa nói xong liền bật cười một tiếng trầm. Tôi nghe thì mồ hôi mẹ đẻ ra mồ hôi con ứa ra khắp người, có phải tôi sắp lên thớt rồi không/??"Họ...họ có bảo khi nào quay lại không?""Ờ..cái gì mà nó có ở đây không, tí nữa quay lại" Cậu ta ngừng rồi lại nhìn tôi nói tiếp "Mà họ nhiệt tình rủ cậu đi đánh bóng chày thế thì cậu nhận lời đi" Tôi tức giận gõ vào đầu cậu ta hai cái "Cậu bị ngu hay giả ngu, ai mà rủ tôi đi đánh bóng chày giờ này, đánh tôi đây này"Đông Quân nghe thế tự nhiên bật cười "Sao đánh cậu?""Tại cậu hôn...." Tôi bỗng ngừng lại rồi nhìn xung quanh lớp, lại cả trăm ánh mắt hướng về phái chúng tôi, mọi người làm ơn đừng nhìn tôi với cái ánh mắt đó nữa mà, tôi sắp ngất vì huyết áp nhảy như chơi chứng khoáng rồi đó. Tôi lại tiếp tục nở một nụ cười không thể giả trân hơn."Tôi phải làm sao bây giờ, họ đánh tôi đấy""Ai mà đánh cậu chứ" Cậu ta đẩy tay tôi ra làm như không quan tâm đến tôi. Rõ ràng cậu ta là hung thủ gây ra mọi chuyện mà tôi là nạn nhân mà giờ phải đi xin xỏ cậu ta?? Ai cho tôi lương thiện?Trong lòng tôi kiểu khóc thét, tôi không muốn nhận được thư "Tan học ra cổng trường gặp tao" đâu. Học sinh cuối cấp nhưng vẫn nhát như cáy vậy đó.- -------------------------Like và cmt cho tui zuiii nha:>>>

Chương 26