Tôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì…
Chương 29
Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… "Cậu dám đánh bạn gái tôi à?" Đông Quân sắc mặt kém đi không ít, tôi cam đoan nếu Hạ Tiểu Vy mà là con trai Đông Quân chắc cho cô ta ra bã rồi. Thật sự lúc đấy tôi tức lắm, cô ta với tôi không thù không oán chỉ vì mấy cái tin đòn mà cô ta lại dám có quyền đánh tôi. Từ ngay cái lần đầu tiên gặp mặt cô ả tôi đã thấy cô ả kiêu căng chảnh chọe đến nhường nào.Lúc này một giọng nói trong trẻo vang lên, không ai khác chính là Băng Băng "Cậu làm vậy là sai rồi Vy Vy à"Tiểu Vy có vẻ tức lắm, do tôi úp mặt vào ngực Đông Quân lên không thấy gì, lúc này tôi cũng chẳng muốn quay ra nữa, đây là lần đầu tiên có người che chở và bảo vệ tôi như thế này, tôi không muốn bỏ qua khoảnh khắc này. Lúc trước tôi cũng đối mắt với những chuyện như này, không có ai trong 12 năm đi học mà không gặp rắc rối hết cả, nhưng những lần khác chỉ có một mình tôi chiến đấu, chả có ai bảo vệ cả. Bây giờ đã khác, cảm nhận được sự che chở của cậu ta tôi lại rưng rưng muốn khóc, cũng ảnh hưởng ít nhiều từ cú tát kia mà tôi càng tủi thân.Sau khi nghe thấy giọng Băng Băng tôi vốn muốn quay ra nhưng Đông Quân lại lấy tay giữ đầu tôi thật chặt không cho tôi quay ra, tôi nghe thấy giọng Tiểu Vy run run như sắp trút giận lên Băng Băng"Mày còn dám bên nó, từ khi nào mày lại về phe tiểu tam này" Giọng Tiểu Vy gắt gỏng vang lên. Đông Quân nghe xong liền cảm thấy chướng tai, nhíu mày một cái hỏi "Tiểu tam ở đây cậu nói ai vậy? Hình như tôi với cậu chẳng có quan hệ gì? Người yêu tôi đứng đây làm ơn tôn trong chút"Tiểu Vy do quá nhục liền lập tức chạy về lớp, đám con gái thấy vậy cũng đi theo gọi với, lúc này cậu ta mới thả tôi ra, Băng Băng nhìn tôi ánh mắt đượm buồn lấy tay chạm vào vai an ủi tôi nói "Mình xin lỗi cậu hộ Tiểu Vy nhé"Lúc đó tôi cảm nhận thấy Băng Băng thật sự đáng thương, cô ấy hình như đã phải chịu tủi nhục quá nhiều "Tôi nhớ không lầm lần đầu tiên gặp nhau cậu cũng xin lỗi hộ cậu ta, cậu không có sai sao cậu phải làm thế"Băng Băng chỉ gượng cười "Tại là bạn mà"Tôi thật không biết vì lí do gì một người tốt như Băng Băng lại làm bạn với một người như Hạ Tiểu Vy, thật sự chả có chút liên quan nào. Hạ Tiểu Vy không xứng với tình cảm mà Băng Băng dành cho.- -----------------------Like và cmt để tui có động lực nha
"Cậu dám đánh bạn gái tôi à?" Đông Quân sắc mặt kém đi không ít, tôi cam đoan nếu Hạ Tiểu Vy mà là con trai Đông Quân chắc cho cô ta ra bã rồi. Thật sự lúc đấy tôi tức lắm, cô ta với tôi không thù không oán chỉ vì mấy cái tin đòn mà cô ta lại dám có quyền đánh tôi. Từ ngay cái lần đầu tiên gặp mặt cô ả tôi đã thấy cô ả kiêu căng chảnh chọe đến nhường nào.
Lúc này một giọng nói trong trẻo vang lên, không ai khác chính là Băng Băng "Cậu làm vậy là sai rồi Vy Vy à"
Tiểu Vy có vẻ tức lắm, do tôi úp mặt vào ngực Đông Quân lên không thấy gì, lúc này tôi cũng chẳng muốn quay ra nữa, đây là lần đầu tiên có người che chở và bảo vệ tôi như thế này, tôi không muốn bỏ qua khoảnh khắc này. Lúc trước tôi cũng đối mắt với những chuyện như này, không có ai trong 12 năm đi học mà không gặp rắc rối hết cả, nhưng những lần khác chỉ có một mình tôi chiến đấu, chả có ai bảo vệ cả. Bây giờ đã khác, cảm nhận được sự che chở của cậu ta tôi lại rưng rưng muốn khóc, cũng ảnh hưởng ít nhiều từ cú tát kia mà tôi càng tủi thân.
Sau khi nghe thấy giọng Băng Băng tôi vốn muốn quay ra nhưng Đông Quân lại lấy tay giữ đầu tôi thật chặt không cho tôi quay ra, tôi nghe thấy giọng Tiểu Vy run run như sắp trút giận lên Băng Băng
"Mày còn dám bên nó, từ khi nào mày lại về phe tiểu tam này" Giọng Tiểu Vy gắt gỏng vang lên. Đông Quân nghe xong liền cảm thấy chướng tai, nhíu mày một cái hỏi "Tiểu tam ở đây cậu nói ai vậy? Hình như tôi với cậu chẳng có quan hệ gì? Người yêu tôi đứng đây làm ơn tôn trong chút"
Tiểu Vy do quá nhục liền lập tức chạy về lớp, đám con gái thấy vậy cũng đi theo gọi với, lúc này cậu ta mới thả tôi ra, Băng Băng nhìn tôi ánh mắt đượm buồn lấy tay chạm vào vai an ủi tôi nói "Mình xin lỗi cậu hộ Tiểu Vy nhé"
Lúc đó tôi cảm nhận thấy Băng Băng thật sự đáng thương, cô ấy hình như đã phải chịu tủi nhục quá nhiều "Tôi nhớ không lầm lần đầu tiên gặp nhau cậu cũng xin lỗi hộ cậu ta, cậu không có sai sao cậu phải làm thế"
Băng Băng chỉ gượng cười "Tại là bạn mà"
Tôi thật không biết vì lí do gì một người tốt như Băng Băng lại làm bạn với một người như Hạ Tiểu Vy, thật sự chả có chút liên quan nào. Hạ Tiểu Vy không xứng với tình cảm mà Băng Băng dành cho.
- -----------------------
Like và cmt để tui có động lực nha
Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… "Cậu dám đánh bạn gái tôi à?" Đông Quân sắc mặt kém đi không ít, tôi cam đoan nếu Hạ Tiểu Vy mà là con trai Đông Quân chắc cho cô ta ra bã rồi. Thật sự lúc đấy tôi tức lắm, cô ta với tôi không thù không oán chỉ vì mấy cái tin đòn mà cô ta lại dám có quyền đánh tôi. Từ ngay cái lần đầu tiên gặp mặt cô ả tôi đã thấy cô ả kiêu căng chảnh chọe đến nhường nào.Lúc này một giọng nói trong trẻo vang lên, không ai khác chính là Băng Băng "Cậu làm vậy là sai rồi Vy Vy à"Tiểu Vy có vẻ tức lắm, do tôi úp mặt vào ngực Đông Quân lên không thấy gì, lúc này tôi cũng chẳng muốn quay ra nữa, đây là lần đầu tiên có người che chở và bảo vệ tôi như thế này, tôi không muốn bỏ qua khoảnh khắc này. Lúc trước tôi cũng đối mắt với những chuyện như này, không có ai trong 12 năm đi học mà không gặp rắc rối hết cả, nhưng những lần khác chỉ có một mình tôi chiến đấu, chả có ai bảo vệ cả. Bây giờ đã khác, cảm nhận được sự che chở của cậu ta tôi lại rưng rưng muốn khóc, cũng ảnh hưởng ít nhiều từ cú tát kia mà tôi càng tủi thân.Sau khi nghe thấy giọng Băng Băng tôi vốn muốn quay ra nhưng Đông Quân lại lấy tay giữ đầu tôi thật chặt không cho tôi quay ra, tôi nghe thấy giọng Tiểu Vy run run như sắp trút giận lên Băng Băng"Mày còn dám bên nó, từ khi nào mày lại về phe tiểu tam này" Giọng Tiểu Vy gắt gỏng vang lên. Đông Quân nghe xong liền cảm thấy chướng tai, nhíu mày một cái hỏi "Tiểu tam ở đây cậu nói ai vậy? Hình như tôi với cậu chẳng có quan hệ gì? Người yêu tôi đứng đây làm ơn tôn trong chút"Tiểu Vy do quá nhục liền lập tức chạy về lớp, đám con gái thấy vậy cũng đi theo gọi với, lúc này cậu ta mới thả tôi ra, Băng Băng nhìn tôi ánh mắt đượm buồn lấy tay chạm vào vai an ủi tôi nói "Mình xin lỗi cậu hộ Tiểu Vy nhé"Lúc đó tôi cảm nhận thấy Băng Băng thật sự đáng thương, cô ấy hình như đã phải chịu tủi nhục quá nhiều "Tôi nhớ không lầm lần đầu tiên gặp nhau cậu cũng xin lỗi hộ cậu ta, cậu không có sai sao cậu phải làm thế"Băng Băng chỉ gượng cười "Tại là bạn mà"Tôi thật không biết vì lí do gì một người tốt như Băng Băng lại làm bạn với một người như Hạ Tiểu Vy, thật sự chả có chút liên quan nào. Hạ Tiểu Vy không xứng với tình cảm mà Băng Băng dành cho.- -----------------------Like và cmt để tui có động lực nha