********** Chương 1: Coi mạng người như cỏ rác Trên giường bệnh trong phòng ICU, Diệp Thiên mất suốt nửa tiếng đồng hồ mới xác nhận một chuyện, đường đường là Tiên Đế ở tiên giới Bắc Minh, không ngờ hắn lại được hồi sinh, hơn nữa còn hồi sinh trong cơ thể một người ở rể phế vật trùng tên trùng họ với mình. Sau khi dung hợp ký ức với chủ nhân của thân thể này, Diệp Thiên không khỏi cười khổ. Diệp Thiên, chủ nhân của thân thể này sinh ra trong một gia đình bình thường. Thời đại học, hắn vô cùng yêu thích hoa khôi của lớp, Trương Thủy Đồng, điên cuồng làm kẻ theo đuôi của người ta, tỏ tình biết bao nhiêu lần, cũng bị từ chối từng ấy lần, cuối cùng một năm trước, hắn thành công gả cho Trương Thủy Đồng đúng như mong muốn. Đúng, là gả, trở thành người ở rể nhà họ Trương. Một năm trước, Trương Thủy Đồng mắc bệnh bạch cầu, Diệp Thiên chủ động hiến tủy cho Trương Thủy Đồng. Mà cũng thật trùng hợp, tủy của hắn cực kỳ phù hợp với Trương Thủy Đồng. Mà Trương Thủy Đồng vì mạng sống nên đã làm thủ…
Chương 409: Sức Mạnh Dời Non Lấp Biển
Chàng Rể Trùng SinhTác giả: CKTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh********** Chương 1: Coi mạng người như cỏ rác Trên giường bệnh trong phòng ICU, Diệp Thiên mất suốt nửa tiếng đồng hồ mới xác nhận một chuyện, đường đường là Tiên Đế ở tiên giới Bắc Minh, không ngờ hắn lại được hồi sinh, hơn nữa còn hồi sinh trong cơ thể một người ở rể phế vật trùng tên trùng họ với mình. Sau khi dung hợp ký ức với chủ nhân của thân thể này, Diệp Thiên không khỏi cười khổ. Diệp Thiên, chủ nhân của thân thể này sinh ra trong một gia đình bình thường. Thời đại học, hắn vô cùng yêu thích hoa khôi của lớp, Trương Thủy Đồng, điên cuồng làm kẻ theo đuôi của người ta, tỏ tình biết bao nhiêu lần, cũng bị từ chối từng ấy lần, cuối cùng một năm trước, hắn thành công gả cho Trương Thủy Đồng đúng như mong muốn. Đúng, là gả, trở thành người ở rể nhà họ Trương. Một năm trước, Trương Thủy Đồng mắc bệnh bạch cầu, Diệp Thiên chủ động hiến tủy cho Trương Thủy Đồng. Mà cũng thật trùng hợp, tủy của hắn cực kỳ phù hợp với Trương Thủy Đồng. Mà Trương Thủy Đồng vì mạng sống nên đã làm thủ… "Cái gì!"Cổ Vương vừa nghe liền giật mình, gương mặt vặn vẹo đáng sợ.Lúc này ông ta mới nhận ra mình gây họa lớn rồi!"Dương Kỳ ơi là Dương Kỳ, mẹ mày chứ mày đoán chắc ông đây sẽ tham công nên cố ý đem Lôi hạch cho tao tặng Thái Dương Thần, mượn đó vu hại tao sao!" Cổ Vương vừa cắn răng nghiến lợi vừa khổ không nói nổi, không ngờ lại rơi vào bẫy của đà chủ Dương.Nếu không phải như vậy, sao ông ta không nhắc tới Thẩm An Kỳ nửa chữ?Dù Cổ Vương chưa gặp Thẩm An Kỳ bao giờ, nhưng nghe nói cô gái đó là người của Diệp Bắc Minh.Nếu sớm biết người phụ nữ này là Thẩm An Kỳ thì sao ông ta có thể hiến cô ấy cho con trai Thái Dương Thần?Rõ ràng là Dương Kỳ hại ông ta."Assam, chuyện này là sao?" Biết cô gái này là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh, Thái Dương Thần nhỏ lập tức xụ mặt xuống, quay đầu trừng Assam.Cổ Vương sợ mềm nhũn cả chân, quỳ phịch xuống đất khóc lóc cầu xin tha thứ: "Thái Dương Thần nhỏ, tôi không biết cô ả là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh, tôi chỉ thấy cô ta xinh đẹp nên mới bắt đưa cho cậu, nhưng không ngờ! Lỗi của tôi! Đều tại tôi!"Ông ta giơ tay tự tát mình.Không có cách nào, khi nãy nói quá chắc chắn, nếu giờ sửa miệng nói do Dương Kỳ gài bẫy sẽ chỉ khiến Thái Dương Thần nhỏ nghĩ ông ta ngụy biện trốn tránh trách nhiệm mà thôi."Được rồi đấy, nể tình ông có lòng lại không biết chuyện, bổn giáo chủ tha ông một lần." Thái Dương Thần nhỏ nói.Thực tế thì anh ta rất hài lòng với Thẩm An Kỳ nên mới không so đo với Cổ Vương."Cảm ơn giáo chủ! Cảm ơn giáo chủ!"Cổ Vương như được đại xá, dập đầu mấy cái vang dội mới đứng lên, cả người như vừa thoát khỏi gánh nặng."Thái Dương Thần nhỏ thật khoan dung!" Đám người vội khen ngợi.Lúc này Cổ Vương mới yếu ớt lên tiếng: "Thái Dương Thần nhỏ, bằng không để tôi thả cô ả đi, miễn cho khơi mào mâu thuẫn với Diệp Bắc Minh!"Lại không ngờ ông ta vừa dứt lời Thái Dương Thần nhỏ lại không vui: "Sao nào? Ông cảm thấy bổn giáo chủ sợ Diệp Bắc Minh phải không?"Thật ra anh ta không muốn thả Thẩm An Kỳ, người đẹp cực phẩm như vậy còn chưa đến miệng hưởng thụ sao có thể thả chạy được.Quá đáng tiếc."Không không không." Cổ Vương vội lắc đầu."Tôi chỉ không muốn tăng thêm phiền toái cho ngài, dù sao Diệp Bắc Minh cũng không dễ đối phó!"
"Cái gì!"
Cổ Vương vừa nghe liền giật mình, gương mặt vặn vẹo đáng sợ.
Lúc này ông ta mới nhận ra mình gây họa lớn rồi!
"Dương Kỳ ơi là Dương Kỳ, mẹ mày chứ mày đoán chắc ông đây sẽ tham công nên cố ý đem Lôi hạch cho tao tặng Thái Dương Thần, mượn đó vu hại tao sao!" Cổ Vương vừa cắn răng nghiến lợi vừa khổ không nói nổi, không ngờ lại rơi vào bẫy của đà chủ Dương.
Nếu không phải như vậy, sao ông ta không nhắc tới Thẩm An Kỳ nửa chữ?
Dù Cổ Vương chưa gặp Thẩm An Kỳ bao giờ, nhưng nghe nói cô gái đó là người của Diệp Bắc Minh.
Nếu sớm biết người phụ nữ này là Thẩm An Kỳ thì sao ông ta có thể hiến cô ấy cho con trai Thái Dương Thần?
Rõ ràng là Dương Kỳ hại ông ta.
"Assam, chuyện này là sao?" Biết cô gái này là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh, Thái Dương Thần nhỏ lập tức xụ mặt xuống, quay đầu trừng Assam.
Cổ Vương sợ mềm nhũn cả chân, quỳ phịch xuống đất khóc lóc cầu xin tha thứ: "Thái Dương Thần nhỏ, tôi không biết cô ả là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh, tôi chỉ thấy cô ta xinh đẹp nên mới bắt đưa cho cậu, nhưng không ngờ! Lỗi của tôi! Đều tại tôi!"
Ông ta giơ tay tự tát mình.
Không có cách nào, khi nãy nói quá chắc chắn, nếu giờ sửa miệng nói do Dương Kỳ gài bẫy sẽ chỉ khiến Thái Dương Thần nhỏ nghĩ ông ta ngụy biện trốn tránh trách nhiệm mà thôi.
"Được rồi đấy, nể tình ông có lòng lại không biết chuyện, bổn giáo chủ tha ông một lần.
" Thái Dương Thần nhỏ nói.
Thực tế thì anh ta rất hài lòng với Thẩm An Kỳ nên mới không so đo với Cổ Vương.
"Cảm ơn giáo chủ! Cảm ơn giáo chủ!"
Cổ Vương như được đại xá, dập đầu mấy cái vang dội mới đứng lên, cả người như vừa thoát khỏi gánh nặng.
"Thái Dương Thần nhỏ thật khoan dung!" Đám người vội khen ngợi.
Lúc này Cổ Vương mới yếu ớt lên tiếng: "Thái Dương Thần nhỏ, bằng không để tôi thả cô ả đi, miễn cho khơi mào mâu thuẫn với Diệp Bắc Minh!"
Lại không ngờ ông ta vừa dứt lời Thái Dương Thần nhỏ lại không vui: "Sao nào? Ông cảm thấy bổn giáo chủ sợ Diệp Bắc Minh phải không?"
Thật ra anh ta không muốn thả Thẩm An Kỳ, người đẹp cực phẩm như vậy còn chưa đến miệng hưởng thụ sao có thể thả chạy được.
Quá đáng tiếc.
"Không không không.
" Cổ Vương vội lắc đầu.
"Tôi chỉ không muốn tăng thêm phiền toái cho ngài, dù sao Diệp Bắc Minh cũng không dễ đối phó!"
Chàng Rể Trùng SinhTác giả: CKTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh********** Chương 1: Coi mạng người như cỏ rác Trên giường bệnh trong phòng ICU, Diệp Thiên mất suốt nửa tiếng đồng hồ mới xác nhận một chuyện, đường đường là Tiên Đế ở tiên giới Bắc Minh, không ngờ hắn lại được hồi sinh, hơn nữa còn hồi sinh trong cơ thể một người ở rể phế vật trùng tên trùng họ với mình. Sau khi dung hợp ký ức với chủ nhân của thân thể này, Diệp Thiên không khỏi cười khổ. Diệp Thiên, chủ nhân của thân thể này sinh ra trong một gia đình bình thường. Thời đại học, hắn vô cùng yêu thích hoa khôi của lớp, Trương Thủy Đồng, điên cuồng làm kẻ theo đuôi của người ta, tỏ tình biết bao nhiêu lần, cũng bị từ chối từng ấy lần, cuối cùng một năm trước, hắn thành công gả cho Trương Thủy Đồng đúng như mong muốn. Đúng, là gả, trở thành người ở rể nhà họ Trương. Một năm trước, Trương Thủy Đồng mắc bệnh bạch cầu, Diệp Thiên chủ động hiến tủy cho Trương Thủy Đồng. Mà cũng thật trùng hợp, tủy của hắn cực kỳ phù hợp với Trương Thủy Đồng. Mà Trương Thủy Đồng vì mạng sống nên đã làm thủ… "Cái gì!"Cổ Vương vừa nghe liền giật mình, gương mặt vặn vẹo đáng sợ.Lúc này ông ta mới nhận ra mình gây họa lớn rồi!"Dương Kỳ ơi là Dương Kỳ, mẹ mày chứ mày đoán chắc ông đây sẽ tham công nên cố ý đem Lôi hạch cho tao tặng Thái Dương Thần, mượn đó vu hại tao sao!" Cổ Vương vừa cắn răng nghiến lợi vừa khổ không nói nổi, không ngờ lại rơi vào bẫy của đà chủ Dương.Nếu không phải như vậy, sao ông ta không nhắc tới Thẩm An Kỳ nửa chữ?Dù Cổ Vương chưa gặp Thẩm An Kỳ bao giờ, nhưng nghe nói cô gái đó là người của Diệp Bắc Minh.Nếu sớm biết người phụ nữ này là Thẩm An Kỳ thì sao ông ta có thể hiến cô ấy cho con trai Thái Dương Thần?Rõ ràng là Dương Kỳ hại ông ta."Assam, chuyện này là sao?" Biết cô gái này là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh, Thái Dương Thần nhỏ lập tức xụ mặt xuống, quay đầu trừng Assam.Cổ Vương sợ mềm nhũn cả chân, quỳ phịch xuống đất khóc lóc cầu xin tha thứ: "Thái Dương Thần nhỏ, tôi không biết cô ả là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh, tôi chỉ thấy cô ta xinh đẹp nên mới bắt đưa cho cậu, nhưng không ngờ! Lỗi của tôi! Đều tại tôi!"Ông ta giơ tay tự tát mình.Không có cách nào, khi nãy nói quá chắc chắn, nếu giờ sửa miệng nói do Dương Kỳ gài bẫy sẽ chỉ khiến Thái Dương Thần nhỏ nghĩ ông ta ngụy biện trốn tránh trách nhiệm mà thôi."Được rồi đấy, nể tình ông có lòng lại không biết chuyện, bổn giáo chủ tha ông một lần." Thái Dương Thần nhỏ nói.Thực tế thì anh ta rất hài lòng với Thẩm An Kỳ nên mới không so đo với Cổ Vương."Cảm ơn giáo chủ! Cảm ơn giáo chủ!"Cổ Vương như được đại xá, dập đầu mấy cái vang dội mới đứng lên, cả người như vừa thoát khỏi gánh nặng."Thái Dương Thần nhỏ thật khoan dung!" Đám người vội khen ngợi.Lúc này Cổ Vương mới yếu ớt lên tiếng: "Thái Dương Thần nhỏ, bằng không để tôi thả cô ả đi, miễn cho khơi mào mâu thuẫn với Diệp Bắc Minh!"Lại không ngờ ông ta vừa dứt lời Thái Dương Thần nhỏ lại không vui: "Sao nào? Ông cảm thấy bổn giáo chủ sợ Diệp Bắc Minh phải không?"Thật ra anh ta không muốn thả Thẩm An Kỳ, người đẹp cực phẩm như vậy còn chưa đến miệng hưởng thụ sao có thể thả chạy được.Quá đáng tiếc."Không không không." Cổ Vương vội lắc đầu."Tôi chỉ không muốn tăng thêm phiền toái cho ngài, dù sao Diệp Bắc Minh cũng không dễ đối phó!"