“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,…
Chương 968
Hổ TếTác giả: Long GiangTruyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,… “Chuyện gì?” Nhìn thấy Tô Thiên Lung đang nghiêm túc như vậy, Dương Tiêu tò mò hỏi. Gương mặt non nót của Tô Thiên Lung ửng hồng, cô nhịn không được xấu hồ nói: “Anh Dương Tiêu, hay… hay là tối nay anh đừng đi!” Chuyện… chuyện này có nghĩa là gì? Dương Tiêu cưng chiều nói: “Được rồi, anh hứa từ nay về sau sẽ không chơi trò mắt tích với em nữa!” “Thật không ạ?” Tô Thiên Lung kích động nói. Dương Tiêu chân thành nói: “Đương nhiên, con nhóc ngốc!” Trong lòng Dương Tiêu, Tô Thiên Lung là người nhà của anh, cũng giống như em gái của anh, mình biến mất năm năm, sợ rằng con nhóc này lúc nào cũng nhớ mình. Xét cho cùng, mình được coi là người đã đồng hành cùng Tô Thiên Lung gần như suốt thời thơ ấu, có ảnh hưởng sâu sắc nhát đến cô. “Quá tốt rồi, anh Dương Tiêu xấu chết đi được, anh không biết năm năm qua Thiên Lung đã nhớ anh đến nhường nào đâu!” Tô Thiên Lung ấm ức suýt rơi lệ. Dương Tiêu véo chóp mũi Tô Thiên Lung: “Được rồi, được rồi, đã là con gái lớn rồi đừng có hơi tý lại khóc, cẩn thận sẽ bị chê cười. Còn nữa, hôm nay anh đến tìm em vì chuyện đại ngôn, sợ em còn không nhận ra anh, coi anh là thằng thần kinh đuổi anh đi ý!” Hì hì! Nghe đến đây, Tô Thiên Lung suýt khóc lại cười thành tiếng. Nụ cười của Tô Thiên Lung rất đẹp, như trăm hoa đua nở. “Anh Dương Tiêu, làm gì có chuyện đó được!” Tô Thiên Lung bĩu môi. Dương Tiêu cười nói: “Em cũng đã là con gái lớn, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì? Cần thận sau này sẽ không kết hôn được!” “Em còn lâu mới gả cho người ta, em muốn ở với anh Dương cả đời!” Tô Thiên Lung ôm Dương Tiêu không buông. Tô Thiên Lung đau buồn trong lòng, sở dĩ bao năm qua cô vất vả là bởi vì tìm Dương Tiêu, bây giờ tìm được Dương Tiêu, Tô Thiên Lung vô cùng phấn khích, chỉ cảm thấy tát cả như mộng ảo, không chân thật. Hơn nữa, tối nay Dương Tiêu đã quyên góp một tỷ tệ cho bữa tối từ thiện do cô tổ chức, đây là một món quà rất lớn khiến Tô Thiên Lung cảm động. Dương Tiêu tức giận n Nói bậy! Sao có thể ở cùng anh cả đời được? Sau này Thiên Lung nhà ta sẽ gả cho người đàn ông xuất sắc nhất trên đời này.” “Em không, em sẽ ở bên anh Dương Tiêu thôi!” Tô Thiên Lung ôm chặt Dương Tiêu. Dương Tiêu cười lắc đầu, năm năm qua, Dương Tiêu cũng hết lần này tới lần khác nghĩ đến Tô Thiên Lung, anh cũng biết rất rõ chẳng qua con nhóc này quá ÿ lại vào anh. Tô Thiên Lung ôm Dương Tiêu mười phút mới buông ra, hai người ngồi xuống nói chuyện. Tô Thiên Lung rất khó hiểu: “Anh Dương Tiêu, tại sao năm năm trước anh lại đột nhiên xuất ngũ?” Nhắc tới chuyện này, Dương Tiêu không hề giấu diềm nói cho Tô Thiên Lung biết, dù sao sớm muộn gì Tô Thiên Lung cũng sẽ biệt. “Chỉ như vậy thôi, sau cuộc chiến trong rừng mưa nhiệt đới, anh không còn chút sức lực nào, chẳng khác gì một kẻ vô dụng, vậy nên anh đã lựa chọn xuất ngũ!” Dương Tiêu thấp giọng nói. Nghe xong, gương mặt non nớt của Tô Thiên Lung hiện lên vẻ đau lòng, cô không ngờ Dương Tiêu xuất ngũ lại là vì lý do này. Vẻ mặt Dương Tiêu bất lực, hồi đó Dương Tiêu mắt hét sức lực, thân thể mềm nhữn, thậm chí còn không có thể lực của một bạn nam bình thường, khoảng thời gian đó chắc chắn là khoảng thời gian đen tối nhát đối với Dương Tiêu.
“Chuyện gì?” Nhìn thấy Tô Thiên Lung đang nghiêm túc như vậy, Dương Tiêu tò mò hỏi.
Gương mặt non nót của Tô Thiên Lung ửng hồng, cô nhịn không được xấu hồ nói: “Anh Dương Tiêu, hay… hay là tối nay anh đừng đi!”
Chuyện… chuyện này có nghĩa là gì?
Dương Tiêu cưng chiều nói: “Được rồi, anh hứa từ nay về sau sẽ không chơi trò mắt tích với em nữa!”
“Thật không ạ?” Tô Thiên Lung kích động nói.
Dương Tiêu chân thành nói: “Đương nhiên, con nhóc ngốc!”
Trong lòng Dương Tiêu, Tô Thiên Lung là người nhà của anh, cũng giống như em gái của anh, mình biến mất năm năm, sợ rằng con nhóc này lúc nào cũng nhớ mình.
Xét cho cùng, mình được coi là người đã đồng hành cùng Tô Thiên Lung gần như suốt thời thơ ấu, có ảnh hưởng sâu sắc nhát đến cô.
“Quá tốt rồi, anh Dương Tiêu xấu chết đi được, anh không biết năm năm qua Thiên Lung đã nhớ anh đến nhường nào đâu!” Tô Thiên Lung ấm ức suýt rơi lệ.
Dương Tiêu véo chóp mũi Tô Thiên Lung: “Được rồi, được rồi, đã là con gái lớn rồi đừng có hơi tý lại khóc, cẩn thận sẽ bị chê cười. Còn nữa, hôm nay anh đến tìm em vì chuyện đại ngôn, sợ em còn không nhận ra anh, coi anh là thằng thần kinh đuổi anh đi ý!”
Hì hì! Nghe đến đây, Tô Thiên Lung suýt khóc lại cười thành tiếng.
Nụ cười của Tô Thiên Lung rất đẹp, như trăm hoa đua nở.
“Anh Dương Tiêu, làm gì có chuyện đó được!” Tô Thiên Lung bĩu môi.
Dương Tiêu cười nói: “Em cũng đã là con gái lớn, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì? Cần thận sau này sẽ không kết hôn được!”
“Em còn lâu mới gả cho người ta, em muốn ở với anh Dương cả đời!” Tô Thiên Lung ôm Dương Tiêu không buông.
Tô Thiên Lung đau buồn trong lòng, sở dĩ bao năm qua cô vất vả là bởi vì tìm Dương Tiêu, bây giờ tìm được Dương Tiêu, Tô Thiên Lung vô cùng phấn khích, chỉ cảm thấy tát cả như mộng ảo, không chân thật.
Hơn nữa, tối nay Dương Tiêu đã quyên góp một tỷ tệ cho bữa tối từ thiện do cô tổ chức, đây là một món quà rất lớn khiến Tô Thiên Lung cảm động.
Dương Tiêu tức giận n Nói bậy! Sao có thể ở cùng anh cả đời được? Sau này Thiên Lung nhà ta sẽ gả cho người đàn ông xuất sắc nhất trên đời này.”
“Em không, em sẽ ở bên anh Dương Tiêu thôi!” Tô Thiên Lung ôm chặt Dương Tiêu.
Dương Tiêu cười lắc đầu, năm năm qua, Dương Tiêu cũng hết lần này tới lần khác nghĩ đến Tô Thiên Lung, anh cũng biết rất rõ chẳng qua con nhóc này quá ÿ lại vào anh.
Tô Thiên Lung ôm Dương Tiêu mười phút mới buông ra, hai người ngồi xuống nói chuyện.
Tô Thiên Lung rất khó hiểu: “Anh Dương Tiêu, tại sao năm năm trước anh lại đột nhiên xuất ngũ?”
Nhắc tới chuyện này, Dương Tiêu không hề giấu diềm nói cho Tô Thiên Lung biết, dù sao sớm muộn gì Tô Thiên Lung cũng sẽ biệt.
“Chỉ như vậy thôi, sau cuộc chiến trong rừng mưa nhiệt đới, anh không còn chút sức lực nào, chẳng khác gì một kẻ vô dụng, vậy nên anh đã lựa chọn xuất ngũ!” Dương Tiêu thấp giọng nói.
Nghe xong, gương mặt non nớt của Tô Thiên Lung hiện lên vẻ đau lòng, cô không ngờ Dương Tiêu xuất ngũ lại là vì lý do này.
Vẻ mặt Dương Tiêu bất lực, hồi đó Dương Tiêu mắt hét sức lực, thân thể mềm nhữn, thậm chí còn không có thể lực của một bạn nam bình thường, khoảng thời gian đó chắc chắn là khoảng thời gian đen tối nhát đối với Dương Tiêu.
Hổ TếTác giả: Long GiangTruyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,… “Chuyện gì?” Nhìn thấy Tô Thiên Lung đang nghiêm túc như vậy, Dương Tiêu tò mò hỏi. Gương mặt non nót của Tô Thiên Lung ửng hồng, cô nhịn không được xấu hồ nói: “Anh Dương Tiêu, hay… hay là tối nay anh đừng đi!” Chuyện… chuyện này có nghĩa là gì? Dương Tiêu cưng chiều nói: “Được rồi, anh hứa từ nay về sau sẽ không chơi trò mắt tích với em nữa!” “Thật không ạ?” Tô Thiên Lung kích động nói. Dương Tiêu chân thành nói: “Đương nhiên, con nhóc ngốc!” Trong lòng Dương Tiêu, Tô Thiên Lung là người nhà của anh, cũng giống như em gái của anh, mình biến mất năm năm, sợ rằng con nhóc này lúc nào cũng nhớ mình. Xét cho cùng, mình được coi là người đã đồng hành cùng Tô Thiên Lung gần như suốt thời thơ ấu, có ảnh hưởng sâu sắc nhát đến cô. “Quá tốt rồi, anh Dương Tiêu xấu chết đi được, anh không biết năm năm qua Thiên Lung đã nhớ anh đến nhường nào đâu!” Tô Thiên Lung ấm ức suýt rơi lệ. Dương Tiêu véo chóp mũi Tô Thiên Lung: “Được rồi, được rồi, đã là con gái lớn rồi đừng có hơi tý lại khóc, cẩn thận sẽ bị chê cười. Còn nữa, hôm nay anh đến tìm em vì chuyện đại ngôn, sợ em còn không nhận ra anh, coi anh là thằng thần kinh đuổi anh đi ý!” Hì hì! Nghe đến đây, Tô Thiên Lung suýt khóc lại cười thành tiếng. Nụ cười của Tô Thiên Lung rất đẹp, như trăm hoa đua nở. “Anh Dương Tiêu, làm gì có chuyện đó được!” Tô Thiên Lung bĩu môi. Dương Tiêu cười nói: “Em cũng đã là con gái lớn, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì? Cần thận sau này sẽ không kết hôn được!” “Em còn lâu mới gả cho người ta, em muốn ở với anh Dương cả đời!” Tô Thiên Lung ôm Dương Tiêu không buông. Tô Thiên Lung đau buồn trong lòng, sở dĩ bao năm qua cô vất vả là bởi vì tìm Dương Tiêu, bây giờ tìm được Dương Tiêu, Tô Thiên Lung vô cùng phấn khích, chỉ cảm thấy tát cả như mộng ảo, không chân thật. Hơn nữa, tối nay Dương Tiêu đã quyên góp một tỷ tệ cho bữa tối từ thiện do cô tổ chức, đây là một món quà rất lớn khiến Tô Thiên Lung cảm động. Dương Tiêu tức giận n Nói bậy! Sao có thể ở cùng anh cả đời được? Sau này Thiên Lung nhà ta sẽ gả cho người đàn ông xuất sắc nhất trên đời này.” “Em không, em sẽ ở bên anh Dương Tiêu thôi!” Tô Thiên Lung ôm chặt Dương Tiêu. Dương Tiêu cười lắc đầu, năm năm qua, Dương Tiêu cũng hết lần này tới lần khác nghĩ đến Tô Thiên Lung, anh cũng biết rất rõ chẳng qua con nhóc này quá ÿ lại vào anh. Tô Thiên Lung ôm Dương Tiêu mười phút mới buông ra, hai người ngồi xuống nói chuyện. Tô Thiên Lung rất khó hiểu: “Anh Dương Tiêu, tại sao năm năm trước anh lại đột nhiên xuất ngũ?” Nhắc tới chuyện này, Dương Tiêu không hề giấu diềm nói cho Tô Thiên Lung biết, dù sao sớm muộn gì Tô Thiên Lung cũng sẽ biệt. “Chỉ như vậy thôi, sau cuộc chiến trong rừng mưa nhiệt đới, anh không còn chút sức lực nào, chẳng khác gì một kẻ vô dụng, vậy nên anh đã lựa chọn xuất ngũ!” Dương Tiêu thấp giọng nói. Nghe xong, gương mặt non nớt của Tô Thiên Lung hiện lên vẻ đau lòng, cô không ngờ Dương Tiêu xuất ngũ lại là vì lý do này. Vẻ mặt Dương Tiêu bất lực, hồi đó Dương Tiêu mắt hét sức lực, thân thể mềm nhữn, thậm chí còn không có thể lực của một bạn nam bình thường, khoảng thời gian đó chắc chắn là khoảng thời gian đen tối nhát đối với Dương Tiêu.