“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,…
Chương 1070
Hổ TếTác giả: Long GiangTruyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,… Chương 1070: Dương Tiêu nhìn Đường Dĩnh đang sững sờ nói: “Sao cô lại biết viên Nhi cương Nam Phi ở trên người Mộc Tuyết? Chẳng lẽ là cô đề kim cương Nam Phi lên người Mộc Tuyết hoặc là cô ăn trộm viên kim cương Nam Phi?” Vèo vèo vèo! Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều quét mắt về phía Đường Dĩnh. Bị mọi người nhìn chằm chằm, Đường Dĩnh sửng sốt, loạng choạng suýt nữa ngôi ngã trên mặt đất. Đúng vậy, làm sao Đường Dĩnh biệt viên kim cương Nam Phi của Triệu Vô Cực năm trên người của Đường Mộc Tuyết? Chẳng phải vừa nãy cô ta khăng khăng nói thấy Đường Mộc Tuyêt đã lây sao? Bây giờ viên kim cương Nam Phi đó đâu? Sự việc xảy ra bắt thường chắc chắn có quỷ, tại hiện trường có rất nhiều người nổi tiếng ở thành phố Trung Nguyên, tất cả đều mưu mô, tất cả đêu là những con cáo già, bọn họ động não: đã biết trong đó có âm mưu. Nhìn chằm chằm Đường Dĩnh đang sợ hãi, Dương Tiêu giêu cợt nói: “Sao vậy? Làm việc xâu chột dạ hả?” “Anh… anh đừng có mà ngậm máu phun người! Sao tôi có thê trộm kim cương Nam Phi của cậu Triệu chứ?” Đường Dĩnh tức giận măng. Nói xong, Đường Dĩnh lật túi, không thấy có thứ gì gọi là kim cương Nam Phi cả. Trong giây tiếp theo, tất cả mọi người đều sững sờ, bối rối và hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra. Người bối rối nhất là Triệu Vô Cực, anh ta là người hoang mang nhất. Anh ta tận mắt nhìn thầy Đường Dĩnh đút viên kim cương Nam Phi vào túi Đường Mộc Tuyết, bây giờ viên kim cương Nam Phi không cánh mà bay, rôt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đó là viên kim cương Nam Phi mà anh ta mua với giá tám mươi triệu tệ, nếu vô duyên vỗ cớ bị mắt không đau lòng thì chắc chắn là giả. Sau khi chứng minh mình vô tội, Đường Dĩnh nhìn Dương Tiêu mắng: “Nhìn thấy chưa? Tôi không phải kẻ trộm!” “Thật sao? Hình như vừa nãy tôi nhìn thấy cô bỏ viên kim cương Nam Phi vào trong túi xách!” Dương Tiêu khoanh tay trước ngực châm chọc. Cái gì! Bỏ vào túi xách của mình? “Ha ha ha ha!” Đường Dĩnh cười thành tiếng. Cô ta nhìn Dương Tiêu như thể đang nhìn một người thiêu năng. Vừa nãy có được viên kim cương Nam Phi cô ta nghĩ mọi cách bỏ vào túi của Đường Mộc Tuyết, trong thời gian ngăn như vậy sao có thê nhét Vào túi xách của mình? Trò đùa quốc tế gì vậy! Đường Mộc Tuyết khó hiểu nhìn Dương Tiêu: “Anh thật sự nhìn thấy à2”
Chương 1070:
Dương Tiêu nhìn Đường Dĩnh đang sững sờ nói: “Sao cô lại biết viên Nhi cương Nam Phi ở trên người Mộc Tuyết? Chẳng lẽ là cô đề kim cương Nam Phi lên người Mộc Tuyết hoặc là cô ăn trộm viên kim cương Nam Phi?”
Vèo vèo vèo!
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều quét mắt về phía Đường Dĩnh.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Đường Dĩnh sửng sốt, loạng choạng suýt nữa ngôi ngã trên mặt đất.
Đúng vậy, làm sao Đường Dĩnh biệt viên kim cương Nam Phi của Triệu Vô Cực năm trên người của Đường Mộc Tuyết?
Chẳng phải vừa nãy cô ta khăng khăng nói thấy Đường Mộc Tuyêt đã lây sao?
Bây giờ viên kim cương Nam Phi đó đâu?
Sự việc xảy ra bắt thường chắc chắn có quỷ, tại hiện trường có rất nhiều người nổi tiếng ở thành phố Trung Nguyên, tất cả đều mưu mô, tất cả đêu là những con cáo già, bọn họ động não: đã biết trong đó có âm mưu.
Nhìn chằm chằm Đường Dĩnh đang sợ hãi, Dương Tiêu giêu cợt nói: “Sao vậy? Làm việc xâu chột dạ hả?”
“Anh… anh đừng có mà ngậm máu phun người! Sao tôi có thê trộm kim cương Nam Phi của cậu Triệu chứ?”
Đường Dĩnh tức giận măng.
Nói xong, Đường Dĩnh lật túi, không thấy có thứ gì gọi là kim cương Nam Phi cả.
Trong giây tiếp theo, tất cả mọi người đều sững sờ, bối rối và hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Người bối rối nhất là Triệu Vô Cực, anh ta là người hoang mang nhất.
Anh ta tận mắt nhìn thầy Đường Dĩnh đút viên kim cương Nam Phi vào túi Đường Mộc Tuyết, bây giờ viên kim cương Nam Phi không cánh mà bay, rôt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đó là viên kim cương Nam Phi mà anh ta mua với giá tám mươi triệu tệ, nếu vô duyên vỗ cớ bị mắt không đau lòng thì chắc chắn là giả.
Sau khi chứng minh mình vô tội, Đường Dĩnh nhìn Dương Tiêu mắng: “Nhìn thấy chưa? Tôi không phải kẻ trộm!”
“Thật sao? Hình như vừa nãy tôi nhìn thấy cô bỏ viên kim cương Nam Phi vào trong túi xách!” Dương Tiêu khoanh tay trước ngực châm chọc.
Cái gì! Bỏ vào túi xách của mình?
“Ha ha ha ha!” Đường Dĩnh cười thành tiếng.
Cô ta nhìn Dương Tiêu như thể đang nhìn một người thiêu năng.
Vừa nãy có được viên kim cương Nam Phi cô ta nghĩ mọi cách bỏ vào túi của Đường Mộc Tuyết, trong thời gian ngăn như vậy sao có thê nhét Vào túi xách của mình?
Trò đùa quốc tế gì vậy!
Đường Mộc Tuyết khó hiểu nhìn Dương Tiêu: “Anh thật sự nhìn thấy à2”
Hổ TếTác giả: Long GiangTruyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,… Chương 1070: Dương Tiêu nhìn Đường Dĩnh đang sững sờ nói: “Sao cô lại biết viên Nhi cương Nam Phi ở trên người Mộc Tuyết? Chẳng lẽ là cô đề kim cương Nam Phi lên người Mộc Tuyết hoặc là cô ăn trộm viên kim cương Nam Phi?” Vèo vèo vèo! Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều quét mắt về phía Đường Dĩnh. Bị mọi người nhìn chằm chằm, Đường Dĩnh sửng sốt, loạng choạng suýt nữa ngôi ngã trên mặt đất. Đúng vậy, làm sao Đường Dĩnh biệt viên kim cương Nam Phi của Triệu Vô Cực năm trên người của Đường Mộc Tuyết? Chẳng phải vừa nãy cô ta khăng khăng nói thấy Đường Mộc Tuyêt đã lây sao? Bây giờ viên kim cương Nam Phi đó đâu? Sự việc xảy ra bắt thường chắc chắn có quỷ, tại hiện trường có rất nhiều người nổi tiếng ở thành phố Trung Nguyên, tất cả đều mưu mô, tất cả đêu là những con cáo già, bọn họ động não: đã biết trong đó có âm mưu. Nhìn chằm chằm Đường Dĩnh đang sợ hãi, Dương Tiêu giêu cợt nói: “Sao vậy? Làm việc xâu chột dạ hả?” “Anh… anh đừng có mà ngậm máu phun người! Sao tôi có thê trộm kim cương Nam Phi của cậu Triệu chứ?” Đường Dĩnh tức giận măng. Nói xong, Đường Dĩnh lật túi, không thấy có thứ gì gọi là kim cương Nam Phi cả. Trong giây tiếp theo, tất cả mọi người đều sững sờ, bối rối và hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra. Người bối rối nhất là Triệu Vô Cực, anh ta là người hoang mang nhất. Anh ta tận mắt nhìn thầy Đường Dĩnh đút viên kim cương Nam Phi vào túi Đường Mộc Tuyết, bây giờ viên kim cương Nam Phi không cánh mà bay, rôt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đó là viên kim cương Nam Phi mà anh ta mua với giá tám mươi triệu tệ, nếu vô duyên vỗ cớ bị mắt không đau lòng thì chắc chắn là giả. Sau khi chứng minh mình vô tội, Đường Dĩnh nhìn Dương Tiêu mắng: “Nhìn thấy chưa? Tôi không phải kẻ trộm!” “Thật sao? Hình như vừa nãy tôi nhìn thấy cô bỏ viên kim cương Nam Phi vào trong túi xách!” Dương Tiêu khoanh tay trước ngực châm chọc. Cái gì! Bỏ vào túi xách của mình? “Ha ha ha ha!” Đường Dĩnh cười thành tiếng. Cô ta nhìn Dương Tiêu như thể đang nhìn một người thiêu năng. Vừa nãy có được viên kim cương Nam Phi cô ta nghĩ mọi cách bỏ vào túi của Đường Mộc Tuyết, trong thời gian ngăn như vậy sao có thê nhét Vào túi xách của mình? Trò đùa quốc tế gì vậy! Đường Mộc Tuyết khó hiểu nhìn Dương Tiêu: “Anh thật sự nhìn thấy à2”