Tác giả:

“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,…

Chương 1115

Hổ TếTác giả: Long GiangTruyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,… Chương 1115: Dám ra tay tàn nhẫn sát hại người già, hoàn toàn chọc tức Dương Tiêu. Cho dù hung thủ là ai, Dương Tiêu cũng sẽ không nhân từ với người đó. “Đều là người của mình cả, cậu Dương không cân khách sáo như vậy đâu!” Hồ Khoan Quảng cười nói. Dương Tiêu đứng lên: “Cô Thiến, ông Hô, bên kia xảy ra chuyện, JÔI không thể tiếp đãi hai người nữa.” “Ừ!” Vạn Thiên và Hồ Khoan Quảng cùng đứng dậy. Người chết là chuyện quan trọng, bọn họ tự nhiên sẽ không giữ Dương Tiêu lại. Sau khi rời khỏi quán mì, Dương Tiêu lập tức lái xe trở vê thôn trang Triệu. Vừa đến khu nhà nhà họ Triệu, chỉ thầy hai ba mươi người đàn ông vạm vỡ hung hăng càn quây. Toàn thân Triệu Thiết Căn run lên, đám người họ Triệu tràn đầy phân hận, nhưng ít người dám lên tiếng. Tên cầm đầu m vạm vỡ dữ tợn lấy ra một xấp tiền đập vào mặt Triệu Thiết Căn, chửi bới. “Lão già, tôi thật sự cho các người mặt mũi, đây là hai trăm nghìn tệ, người nhà họ Triệu các người tự giải quyết cho tốt!” “Nếu còn không biết xấu hồ, đừng nói là bạn đời của Ông, đã chết, mẹ nó tôi cũng sẽ tiễn ông về chầu trời!” “Cậu… cậu…” Triệu Thiết Căn tức giận vẻ mặt tái xanh. Đám người nhà họ Triệu đều tức giận, nhưng lại không có ai dám thở mạnh. Hầu hết toàn bộ hai ba mươi người kia đều c** tr*n, toàn thận nồi đầy bắp thịt, về khí thế đã trấn áp đám người nhà họ Triệu. Nhìn dáng vẻ tên cầm đầu vạm vỡ dữ tọn không sợ trời không sợ đất, Dương Tiêu giễu cọt. Bây giờ quốc gia đang quét sạch bọn làm việc ác, đám côn đồ lưu manh này quả thực đủ kiêu ngạo. Trên thực tế, Dương Tiêu cũng hiểu, những tên du côn lửu manh địa phương này không kiêu ngạo như vậy ở thành phô lớn, bọn họ thường đên các huyện nhỏ nồi giáo cho giặc. Nhìn thầy Dương Tiêu trở lại, Đường Mộc Tuyệt vội vàng nói: “Dương Tiêu, cuôi cùng anh đã trở lại!” “Mộc Tuyết, rốt cuộc chuyện là thế nào?” Dương Tiêu tò mò hỏi. Mặt mũi Đường Mộc Tuyết tràn đầy mây đen, cô thở dài nói toàn bộ mọi chuyện cho Dương Tiêu nghe. Hóa ra cuộc tranh chấp giữa hai bên là vì nghĩa địa. Huyện Thiên Sơn, như tên gọi của nó có rất nhiều núi lớn. Cách thôn trang Triệu không xa có một ngọn núi, tên là núi Tướng Quân. Đồn rằng tổ tiên nhà họ Triệu từng có một đại tướng quân, sau khi đại tướng quân chêt được chôn cất tại đây, được các đời sau đặt tên là núi Tướng Quân. Đám người vạm vỡ dữ tợn này họ Lương, người cầm đầu vạm vỡ dữ liệu này tên là Lương Mãnh. Nhóm người nhà họ Lương này đến từ thôn nhà họ Lương bên cạnh, Lương Mãnh này là bí thư chỉ bộ của thôn nhà họ Lương.

Chương 1115:

 

Dám ra tay tàn nhẫn sát hại người già, hoàn toàn chọc tức Dương Tiêu.

 

Cho dù hung thủ là ai, Dương Tiêu cũng sẽ không nhân từ với người đó.

 

“Đều là người của mình cả, cậu Dương không cân khách sáo như vậy đâu!” Hồ Khoan Quảng cười nói.

 

Dương Tiêu đứng lên: “Cô Thiến, ông Hô, bên kia xảy ra chuyện, JÔI không thể tiếp đãi hai người nữa.”

 

“Ừ!” Vạn Thiên và Hồ Khoan Quảng cùng đứng dậy.

 

Người chết là chuyện quan trọng, bọn họ tự nhiên sẽ không giữ Dương Tiêu lại.

 

Sau khi rời khỏi quán mì, Dương Tiêu lập tức lái xe trở vê thôn trang Triệu.

 

Vừa đến khu nhà nhà họ Triệu, chỉ thầy hai ba mươi người đàn ông vạm vỡ hung hăng càn quây.

 

Toàn thân Triệu Thiết Căn run lên, đám người họ Triệu tràn đầy phân hận, nhưng ít người dám lên tiếng.

 

Tên cầm đầu m vạm vỡ dữ tợn lấy ra một xấp tiền đập vào mặt Triệu Thiết Căn, chửi bới.

 

“Lão già, tôi thật sự cho các người mặt mũi, đây là hai trăm nghìn tệ, người nhà họ Triệu các người tự giải quyết cho tốt!”

 

“Nếu còn không biết xấu hồ, đừng nói là bạn đời của Ông, đã chết, mẹ nó tôi cũng sẽ tiễn ông về chầu trời!”

 

“Cậu… cậu…” Triệu Thiết Căn tức giận vẻ mặt tái xanh.

 

Đám người nhà họ Triệu đều tức giận, nhưng lại không có ai dám thở mạnh.

 

Hầu hết toàn bộ hai ba mươi người kia đều c** tr*n, toàn thận nồi đầy bắp thịt, về khí thế đã trấn áp đám người nhà họ Triệu.

 

Nhìn dáng vẻ tên cầm đầu vạm vỡ dữ tọn không sợ trời không sợ đất, Dương Tiêu giễu cọt.

 

Bây giờ quốc gia đang quét sạch bọn làm việc ác, đám côn đồ lưu manh này quả thực đủ kiêu ngạo.

 

Trên thực tế, Dương Tiêu cũng hiểu, những tên du côn lửu manh địa phương này không kiêu ngạo như vậy ở thành phô lớn, bọn họ thường đên các huyện nhỏ nồi giáo cho giặc.

 

Nhìn thầy Dương Tiêu trở lại, Đường Mộc Tuyệt vội vàng nói: “Dương Tiêu, cuôi cùng anh đã trở lại!”

 

“Mộc Tuyết, rốt cuộc chuyện là thế nào?” Dương Tiêu tò mò hỏi.

 

Mặt mũi Đường Mộc Tuyết tràn đầy mây đen, cô thở dài nói toàn bộ mọi chuyện cho Dương Tiêu nghe.

 

Hóa ra cuộc tranh chấp giữa hai bên là vì nghĩa địa.

 

Huyện Thiên Sơn, như tên gọi của nó có rất nhiều núi lớn.

 

Cách thôn trang Triệu không xa có một ngọn núi, tên là núi Tướng Quân.

 

Đồn rằng tổ tiên nhà họ Triệu từng có một đại tướng quân, sau khi đại tướng quân chêt được chôn cất tại đây, được các đời sau đặt tên là núi Tướng Quân.

 

Đám người vạm vỡ dữ tợn này họ Lương, người cầm đầu vạm vỡ dữ liệu này tên là Lương Mãnh.

 

Nhóm người nhà họ Lương này đến từ thôn nhà họ Lương bên cạnh, Lương Mãnh này là bí thư chỉ bộ của thôn nhà họ Lương.

Hổ TếTác giả: Long GiangTruyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,… Chương 1115: Dám ra tay tàn nhẫn sát hại người già, hoàn toàn chọc tức Dương Tiêu. Cho dù hung thủ là ai, Dương Tiêu cũng sẽ không nhân từ với người đó. “Đều là người của mình cả, cậu Dương không cân khách sáo như vậy đâu!” Hồ Khoan Quảng cười nói. Dương Tiêu đứng lên: “Cô Thiến, ông Hô, bên kia xảy ra chuyện, JÔI không thể tiếp đãi hai người nữa.” “Ừ!” Vạn Thiên và Hồ Khoan Quảng cùng đứng dậy. Người chết là chuyện quan trọng, bọn họ tự nhiên sẽ không giữ Dương Tiêu lại. Sau khi rời khỏi quán mì, Dương Tiêu lập tức lái xe trở vê thôn trang Triệu. Vừa đến khu nhà nhà họ Triệu, chỉ thầy hai ba mươi người đàn ông vạm vỡ hung hăng càn quây. Toàn thân Triệu Thiết Căn run lên, đám người họ Triệu tràn đầy phân hận, nhưng ít người dám lên tiếng. Tên cầm đầu m vạm vỡ dữ tợn lấy ra một xấp tiền đập vào mặt Triệu Thiết Căn, chửi bới. “Lão già, tôi thật sự cho các người mặt mũi, đây là hai trăm nghìn tệ, người nhà họ Triệu các người tự giải quyết cho tốt!” “Nếu còn không biết xấu hồ, đừng nói là bạn đời của Ông, đã chết, mẹ nó tôi cũng sẽ tiễn ông về chầu trời!” “Cậu… cậu…” Triệu Thiết Căn tức giận vẻ mặt tái xanh. Đám người nhà họ Triệu đều tức giận, nhưng lại không có ai dám thở mạnh. Hầu hết toàn bộ hai ba mươi người kia đều c** tr*n, toàn thận nồi đầy bắp thịt, về khí thế đã trấn áp đám người nhà họ Triệu. Nhìn dáng vẻ tên cầm đầu vạm vỡ dữ tọn không sợ trời không sợ đất, Dương Tiêu giễu cọt. Bây giờ quốc gia đang quét sạch bọn làm việc ác, đám côn đồ lưu manh này quả thực đủ kiêu ngạo. Trên thực tế, Dương Tiêu cũng hiểu, những tên du côn lửu manh địa phương này không kiêu ngạo như vậy ở thành phô lớn, bọn họ thường đên các huyện nhỏ nồi giáo cho giặc. Nhìn thầy Dương Tiêu trở lại, Đường Mộc Tuyệt vội vàng nói: “Dương Tiêu, cuôi cùng anh đã trở lại!” “Mộc Tuyết, rốt cuộc chuyện là thế nào?” Dương Tiêu tò mò hỏi. Mặt mũi Đường Mộc Tuyết tràn đầy mây đen, cô thở dài nói toàn bộ mọi chuyện cho Dương Tiêu nghe. Hóa ra cuộc tranh chấp giữa hai bên là vì nghĩa địa. Huyện Thiên Sơn, như tên gọi của nó có rất nhiều núi lớn. Cách thôn trang Triệu không xa có một ngọn núi, tên là núi Tướng Quân. Đồn rằng tổ tiên nhà họ Triệu từng có một đại tướng quân, sau khi đại tướng quân chêt được chôn cất tại đây, được các đời sau đặt tên là núi Tướng Quân. Đám người vạm vỡ dữ tợn này họ Lương, người cầm đầu vạm vỡ dữ liệu này tên là Lương Mãnh. Nhóm người nhà họ Lương này đến từ thôn nhà họ Lương bên cạnh, Lương Mãnh này là bí thư chỉ bộ của thôn nhà họ Lương.

Chương 1115