“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,…
Chương 1136
Hổ TếTác giả: Long GiangTruyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,… Chương 1136: Dương Tiệu lại cười nhạo: “Sắp đến giờ rồi, lập tức đến giờ chôn cât tốt nhất, đừ ng gây chuyện, biến mắt ngay cho tôi!” “Nếu dám cản đường, hậu quả tự chịu!” Trong giây tiếp theo, một loại hơi thở lớn toát ra từ trên người Dương Tiêu. Hai mắt anh rực chảy như chim ưng, như thê chỉ cần Lương Mãnh lại gây chuyện, anh sẽ thực sự không còn khách sáo nữa. “Đờ mờ, ở chỗ này đâu đến lượt rác rưởi như mày nói chuyện?” Lương Mãnh tức giận thở hôn hên. Bị Vạn Tứ Hải nhắm vào còn chưa tính, chỉ là một thằng phê vật ở rễ mà dám kêu to với anh ta, thật sự là tìm chết. Vừa nói, Lương Mãnh vừa cầm súng chĩa vào đầu Dương Tiêu một lần nữa: “Đò mờ mày dám ho he một câu, tin tao bắn chết mày không?” “Bắn chết tôi? Thật không? Ai cho anh tự tin?” Đột nhiên, trong mắt Dương Tiêu lóe lên tia lạnh lẽo. Ngay sau đó, tay phải của anh chìa ra như một con rông rời khỏi biên. Lương Mãnh trợn to hai mắt, anh ta thật sự không ngờ Dương Tiêu lại dám ra tay. Lương Mãnh nỗi trận lôi đình: “Chết tiệt! Ranh con mày tìm chết!” “Tìm chết? Tốt, thoả mãn anh!” Hai mặt Dương Tiêu sáng như đuồc, cười lạnh. Lương Mãnh rất tức giận, muốn bóp GÓI: Sắc mặt của Vạn Tứ Hải và những người khác thay đồi lớn: “Ân nhân cậu Dương , cần thận!” Không đợi Lương Mãnh bóp cò, tay phải của Dương Tiêu đã hóa thành bóng mờ năm lấy cổ tay của Lương Mãnh, eo bàn tay Lương Mạnh bị đau, súng săn trong tay anh ta đương nhiên rơi xuỒng. Dương Tiêu dùng tay trái nhanh chóng cầm lây khẩu súng săn, ngay sau đó nhắm vào Lương Mãnh. “Đừng! Đừng… đừng mài!” Nhìn thấy họng súng đen ngòm nhắm vào mình, Lương Mãnh cảm thấy có một luồng à lạnh vọt từ gót đến lên đến sau âu. Dương Tiêu híp mắt mặt như phủ băng: “Đừng? Xin lỗi, đã muộn rồi!” Vừa dút lời, Dương Tiêu đã ngang tàng bóp cò. Pằng!I! Trong phút chốc, một tiếng âm vang chói tai vang vọng cả núi Tướng Quân. BịchI Cùng với tiếng âm vang tai nhức óc, sắc mặt của Lương Mãnh căng thẳng bị doạ ngã quy xuống đất. Ngay sau đó, người nhà họ Lương sững sờ, người nhà họ Triệu cũng sững sờ. Đôi mắt đẹp của Đường Mộc Tuyết mở to, toả ra vô vàn gợn sóng. Không ai ngờ Dương Tiêu lại dám bóp cò, điêu này quá kinh hoàng. Ngay sau đó, mùi nước tiểu nồng nặc bồc lên, Lương Mãnh ngã quy trên mặt đất bị doạ sợ đến mức tè ra quân.
Chương 1136:
Dương Tiệu lại cười nhạo: “Sắp đến giờ rồi, lập tức đến giờ chôn cât tốt nhất, đừ ng gây chuyện, biến mắt ngay cho tôi!”
“Nếu dám cản đường, hậu quả tự chịu!”
Trong giây tiếp theo, một loại hơi thở lớn toát ra từ trên người Dương Tiêu.
Hai mắt anh rực chảy như chim ưng, như thê chỉ cần Lương Mãnh lại gây chuyện, anh sẽ thực sự không còn khách sáo nữa.
“Đờ mờ, ở chỗ này đâu đến lượt rác rưởi như mày nói chuyện?” Lương Mãnh tức giận thở hôn hên.
Bị Vạn Tứ Hải nhắm vào còn chưa tính, chỉ là một thằng phê vật ở rễ mà dám kêu to với anh ta, thật sự là tìm chết.
Vừa nói, Lương Mãnh vừa cầm súng chĩa vào đầu Dương Tiêu một lần nữa: “Đò mờ mày dám ho he một câu, tin tao bắn chết mày không?”
“Bắn chết tôi? Thật không? Ai cho anh tự tin?” Đột nhiên, trong mắt Dương Tiêu lóe lên tia lạnh lẽo.
Ngay sau đó, tay phải của anh chìa ra như một con rông rời khỏi biên.
Lương Mãnh trợn to hai mắt, anh ta thật sự không ngờ Dương Tiêu lại dám ra tay.
Lương Mãnh nỗi trận lôi đình: “Chết tiệt! Ranh con mày tìm chết!”
“Tìm chết? Tốt, thoả mãn anh!” Hai mặt Dương Tiêu sáng như đuồc, cười lạnh.
Lương Mãnh rất tức giận, muốn bóp GÓI: Sắc mặt của Vạn Tứ Hải và những người khác thay đồi lớn: “Ân nhân cậu Dương , cần thận!”
Không đợi Lương Mãnh bóp cò, tay phải của Dương Tiêu đã hóa thành bóng mờ năm lấy cổ tay của Lương Mãnh, eo bàn tay Lương Mạnh bị đau, súng săn trong tay anh ta đương nhiên rơi xuỒng.
Dương Tiêu dùng tay trái nhanh chóng cầm lây khẩu súng săn, ngay sau đó nhắm vào Lương Mãnh.
“Đừng! Đừng… đừng mài!” Nhìn thấy họng súng đen ngòm nhắm vào mình, Lương Mãnh cảm thấy có một luồng à lạnh vọt từ gót đến lên đến sau âu.
Dương Tiêu híp mắt mặt như phủ băng: “Đừng? Xin lỗi, đã muộn rồi!”
Vừa dút lời, Dương Tiêu đã ngang tàng bóp cò.
Pằng!I!
Trong phút chốc, một tiếng âm vang chói tai vang vọng cả núi Tướng Quân.
BịchI Cùng với tiếng âm vang tai nhức óc, sắc mặt của Lương Mãnh căng thẳng bị doạ ngã quy xuống đất.
Ngay sau đó, người nhà họ Lương sững sờ, người nhà họ Triệu cũng sững sờ.
Đôi mắt đẹp của Đường Mộc Tuyết mở to, toả ra vô vàn gợn sóng.
Không ai ngờ Dương Tiêu lại dám bóp cò, điêu này quá kinh hoàng.
Ngay sau đó, mùi nước tiểu nồng nặc bồc lên, Lương Mãnh ngã quy trên mặt đất bị doạ sợ đến mức tè ra quân.
Hổ TếTác giả: Long GiangTruyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,… Chương 1136: Dương Tiệu lại cười nhạo: “Sắp đến giờ rồi, lập tức đến giờ chôn cât tốt nhất, đừ ng gây chuyện, biến mắt ngay cho tôi!” “Nếu dám cản đường, hậu quả tự chịu!” Trong giây tiếp theo, một loại hơi thở lớn toát ra từ trên người Dương Tiêu. Hai mắt anh rực chảy như chim ưng, như thê chỉ cần Lương Mãnh lại gây chuyện, anh sẽ thực sự không còn khách sáo nữa. “Đờ mờ, ở chỗ này đâu đến lượt rác rưởi như mày nói chuyện?” Lương Mãnh tức giận thở hôn hên. Bị Vạn Tứ Hải nhắm vào còn chưa tính, chỉ là một thằng phê vật ở rễ mà dám kêu to với anh ta, thật sự là tìm chết. Vừa nói, Lương Mãnh vừa cầm súng chĩa vào đầu Dương Tiêu một lần nữa: “Đò mờ mày dám ho he một câu, tin tao bắn chết mày không?” “Bắn chết tôi? Thật không? Ai cho anh tự tin?” Đột nhiên, trong mắt Dương Tiêu lóe lên tia lạnh lẽo. Ngay sau đó, tay phải của anh chìa ra như một con rông rời khỏi biên. Lương Mãnh trợn to hai mắt, anh ta thật sự không ngờ Dương Tiêu lại dám ra tay. Lương Mãnh nỗi trận lôi đình: “Chết tiệt! Ranh con mày tìm chết!” “Tìm chết? Tốt, thoả mãn anh!” Hai mặt Dương Tiêu sáng như đuồc, cười lạnh. Lương Mãnh rất tức giận, muốn bóp GÓI: Sắc mặt của Vạn Tứ Hải và những người khác thay đồi lớn: “Ân nhân cậu Dương , cần thận!” Không đợi Lương Mãnh bóp cò, tay phải của Dương Tiêu đã hóa thành bóng mờ năm lấy cổ tay của Lương Mãnh, eo bàn tay Lương Mạnh bị đau, súng săn trong tay anh ta đương nhiên rơi xuỒng. Dương Tiêu dùng tay trái nhanh chóng cầm lây khẩu súng săn, ngay sau đó nhắm vào Lương Mãnh. “Đừng! Đừng… đừng mài!” Nhìn thấy họng súng đen ngòm nhắm vào mình, Lương Mãnh cảm thấy có một luồng à lạnh vọt từ gót đến lên đến sau âu. Dương Tiêu híp mắt mặt như phủ băng: “Đừng? Xin lỗi, đã muộn rồi!” Vừa dút lời, Dương Tiêu đã ngang tàng bóp cò. Pằng!I! Trong phút chốc, một tiếng âm vang chói tai vang vọng cả núi Tướng Quân. BịchI Cùng với tiếng âm vang tai nhức óc, sắc mặt của Lương Mãnh căng thẳng bị doạ ngã quy xuống đất. Ngay sau đó, người nhà họ Lương sững sờ, người nhà họ Triệu cũng sững sờ. Đôi mắt đẹp của Đường Mộc Tuyết mở to, toả ra vô vàn gợn sóng. Không ai ngờ Dương Tiêu lại dám bóp cò, điêu này quá kinh hoàng. Ngay sau đó, mùi nước tiểu nồng nặc bồc lên, Lương Mãnh ngã quy trên mặt đất bị doạ sợ đến mức tè ra quân.