“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,…
Chương 1195
Hổ TếTác giả: Long GiangTruyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,… Chương 1195: Dương Tiêu hiệu ý của Đường Mộc Tuyết, mặc dù đã giữ lại đám con cháu nhà họ Đường này, nhưng ba người kia kiên quyêt không được ở lại. Đường Mộc Tuyết tốt bụng không có nghĩa là cô tốt bụng mêm yêu. Bà cụ họ Đường, Đường Hạo và Đường Dĩnh phải bị đuôi khỏi nhà họ Đường. Nếu giữ ba người này ở lại, thì sau này vấn chưa biệt nhà họ Đường sẽ tạo ra sóng gió gì. Ánh mắt Dương Tiêu lạnh thấu xương, nêu Đường Mộc Tuyết không nói ra được, vậy thì anh Dương Tiêu sẽ nói. Dương Tiêu nhìn về phía Đường Hạo trước: “Tôi tuyên bô, Đường Hạo chính thức bị trục xuất khỏi nhà họ Đường, Đường Hạo, mời!” “Trục xuất? Trục xuất tôi khỏi nhà họ Đường? Rất nhẫn tâm, Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết, đôi cầu nam nữ các người thật tàn nhẫn!” Tim Đường Hạo như bị kim đâm, đau đớn vô cùng. Hai mắt anh ta tràn đầy tơ máu gớm ghiếc, vì vị trí người ¡ đứng đầu nhà họ Đường, anh ta đã đấu với Đường Mộc Tuyết năm năm. Ai có thê ngờ rằng ngay lúc vị trí ề người đứng đầu nhà họ Đường sắp rơi vào tay, nhà họ Đường lại lật trời. Bóp! Đường Hạo vừa dứt lời, một VỆ SĨ mặc vest, đeo kính râm của nhà họ Dương ở Đề Đô đứng sau Trịnh Thu bước tới đánh vào ngực Đường Hạo. Đường Hạo làm sao có thể chịu được sức lực này, cơ thể của anh ta bị đánh văng xa mây mét như diều đứt dây. “Sỉ nhục cậu chủ nhỏ, mợ chủ của nhà họ Dương ở Đề Đô, tìm chết!” Vệ sĩ tức giận măng. Dương Tiêu xua tay, quản gia của nhà họ Dương ở Đề Đô ra hiệu cho vệ sĩ không cần tiếp tục ra tay. Dương Tiêu nhìn chằm chằm Đường Hạo đang chật vật không chịu nồi: “Trận cờ này, anh đã thua từ lâu rồi. Đường Hạo, nêu còn không đi, tôi bảo đảm khiến anh không thê rời nhà họ Đường!” Nghĩ đến Đường Hạo sỉ nhục anh và Đường Mộc Tuyết bao năm qua, nghĩ đến chuyện anh và Đường Mộc Tuyệt suýt nữa chết dưới tay Đường Hạo ở Tây Song Bản Nạp, không cân nói Dương Tiêu căm hận Đường Hạo đên mức nào. “Ha ha ha hai Tốt, tột lãm, Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyệt, hôm nay Đường Hạo tôi thua, nhưng sẽ có một ngày trở lại.” “Đợi đấy, các người chờ đấy cho tôi, nỗi nhục mà các mang đên cho tôi, Đường Hạo tôi nhật định sẽ trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần!” Đường Hạo nghiền răng nghiền lợi điên cuồng, ôm ngực đứng dậy lao ra khỏi phòng họp. Trước khi đi, Đường Hạo lại hung ác trừng mắt nhìn Dương Tiêu, ánh mắt thực sự căm hận như răn độc. “Đường Dĩnh, mời!” Dương Tiêu lại nhìn Đường Dĩnh. Đường Dĩnh câm như hến, bị Dương Tiêu tát ba cái, Đường Dĩnh hoàn toàn mắt đi vẻ kiêu ngạo, không cam lòng rời khỏi tập đoàn Y dược Đường Nhân như chó nhà có tang. Cuối cùng, Dương Tiêu nhìn bà cụ Đường. Giọng điệu của anh nhã nhặn nhưng xen lần sự độc đoán mạnh mẽ, ánh mắt như ngọn đuốc, Dương Tiêu ngang tàng nói: “Bà nội, đã không còn sớm, bà về dưỡng lão đi!”
Chương 1195:
Dương Tiêu hiệu ý của Đường Mộc Tuyết, mặc dù đã giữ lại đám con cháu nhà họ Đường này, nhưng ba người kia kiên quyêt không được ở lại.
Đường Mộc Tuyết tốt bụng không có nghĩa là cô tốt bụng mêm yêu.
Bà cụ họ Đường, Đường Hạo và Đường Dĩnh phải bị đuôi khỏi nhà họ Đường. Nếu giữ ba người này ở lại, thì sau này vấn chưa biệt nhà họ Đường sẽ tạo ra sóng gió gì.
Ánh mắt Dương Tiêu lạnh thấu xương, nêu Đường Mộc Tuyết không nói ra được, vậy thì anh Dương Tiêu sẽ nói.
Dương Tiêu nhìn về phía Đường Hạo trước: “Tôi tuyên bô, Đường Hạo chính thức bị trục xuất khỏi nhà họ Đường, Đường Hạo, mời!”
“Trục xuất? Trục xuất tôi khỏi nhà họ Đường? Rất nhẫn tâm, Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết, đôi cầu nam nữ các người thật tàn nhẫn!” Tim Đường Hạo như bị kim đâm, đau đớn vô cùng.
Hai mắt anh ta tràn đầy tơ máu gớm ghiếc, vì vị trí người ¡ đứng đầu nhà họ Đường, anh ta đã đấu với Đường Mộc Tuyết năm năm.
Ai có thê ngờ rằng ngay lúc vị trí ề người đứng đầu nhà họ Đường sắp rơi vào tay, nhà họ Đường lại lật trời.
Bóp!
Đường Hạo vừa dứt lời, một VỆ SĨ mặc vest, đeo kính râm của nhà họ Dương ở Đề Đô đứng sau Trịnh Thu bước tới đánh vào ngực Đường Hạo.
Đường Hạo làm sao có thể chịu được sức lực này, cơ thể của anh ta bị đánh văng xa mây mét như diều đứt dây.
“Sỉ nhục cậu chủ nhỏ, mợ chủ của nhà họ Dương ở Đề Đô, tìm chết!” Vệ sĩ tức giận măng.
Dương Tiêu xua tay, quản gia của nhà họ Dương ở Đề Đô ra hiệu cho vệ sĩ không cần tiếp tục ra tay.
Dương Tiêu nhìn chằm chằm Đường Hạo đang chật vật không chịu nồi: “Trận cờ này, anh đã thua từ lâu rồi.
Đường Hạo, nêu còn không đi, tôi bảo đảm khiến anh không thê rời nhà họ Đường!”
Nghĩ đến Đường Hạo sỉ nhục anh và Đường Mộc Tuyết bao năm qua, nghĩ đến chuyện anh và Đường Mộc Tuyệt suýt nữa chết dưới tay Đường Hạo ở Tây Song Bản Nạp, không cân nói Dương Tiêu căm hận Đường Hạo đên mức nào.
“Ha ha ha hai Tốt, tột lãm, Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyệt, hôm nay Đường Hạo tôi thua, nhưng sẽ có một ngày trở lại.”
“Đợi đấy, các người chờ đấy cho tôi, nỗi nhục mà các mang đên cho tôi, Đường Hạo tôi nhật định sẽ trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần!”
Đường Hạo nghiền răng nghiền lợi điên cuồng, ôm ngực đứng dậy lao ra khỏi phòng họp.
Trước khi đi, Đường Hạo lại hung ác trừng mắt nhìn Dương Tiêu, ánh mắt thực sự căm hận như răn độc.
“Đường Dĩnh, mời!” Dương Tiêu lại nhìn Đường Dĩnh.
Đường Dĩnh câm như hến, bị Dương Tiêu tát ba cái, Đường Dĩnh hoàn toàn mắt đi vẻ kiêu ngạo, không cam lòng rời khỏi tập đoàn Y dược Đường Nhân như chó nhà có tang.
Cuối cùng, Dương Tiêu nhìn bà cụ Đường.
Giọng điệu của anh nhã nhặn nhưng xen lần sự độc đoán mạnh mẽ, ánh mắt như ngọn đuốc, Dương Tiêu ngang tàng nói: “Bà nội, đã không còn sớm, bà về dưỡng lão đi!”
Hổ TếTác giả: Long GiangTruyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,… Chương 1195: Dương Tiêu hiệu ý của Đường Mộc Tuyết, mặc dù đã giữ lại đám con cháu nhà họ Đường này, nhưng ba người kia kiên quyêt không được ở lại. Đường Mộc Tuyết tốt bụng không có nghĩa là cô tốt bụng mêm yêu. Bà cụ họ Đường, Đường Hạo và Đường Dĩnh phải bị đuôi khỏi nhà họ Đường. Nếu giữ ba người này ở lại, thì sau này vấn chưa biệt nhà họ Đường sẽ tạo ra sóng gió gì. Ánh mắt Dương Tiêu lạnh thấu xương, nêu Đường Mộc Tuyết không nói ra được, vậy thì anh Dương Tiêu sẽ nói. Dương Tiêu nhìn về phía Đường Hạo trước: “Tôi tuyên bô, Đường Hạo chính thức bị trục xuất khỏi nhà họ Đường, Đường Hạo, mời!” “Trục xuất? Trục xuất tôi khỏi nhà họ Đường? Rất nhẫn tâm, Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết, đôi cầu nam nữ các người thật tàn nhẫn!” Tim Đường Hạo như bị kim đâm, đau đớn vô cùng. Hai mắt anh ta tràn đầy tơ máu gớm ghiếc, vì vị trí người ¡ đứng đầu nhà họ Đường, anh ta đã đấu với Đường Mộc Tuyết năm năm. Ai có thê ngờ rằng ngay lúc vị trí ề người đứng đầu nhà họ Đường sắp rơi vào tay, nhà họ Đường lại lật trời. Bóp! Đường Hạo vừa dứt lời, một VỆ SĨ mặc vest, đeo kính râm của nhà họ Dương ở Đề Đô đứng sau Trịnh Thu bước tới đánh vào ngực Đường Hạo. Đường Hạo làm sao có thể chịu được sức lực này, cơ thể của anh ta bị đánh văng xa mây mét như diều đứt dây. “Sỉ nhục cậu chủ nhỏ, mợ chủ của nhà họ Dương ở Đề Đô, tìm chết!” Vệ sĩ tức giận măng. Dương Tiêu xua tay, quản gia của nhà họ Dương ở Đề Đô ra hiệu cho vệ sĩ không cần tiếp tục ra tay. Dương Tiêu nhìn chằm chằm Đường Hạo đang chật vật không chịu nồi: “Trận cờ này, anh đã thua từ lâu rồi. Đường Hạo, nêu còn không đi, tôi bảo đảm khiến anh không thê rời nhà họ Đường!” Nghĩ đến Đường Hạo sỉ nhục anh và Đường Mộc Tuyết bao năm qua, nghĩ đến chuyện anh và Đường Mộc Tuyệt suýt nữa chết dưới tay Đường Hạo ở Tây Song Bản Nạp, không cân nói Dương Tiêu căm hận Đường Hạo đên mức nào. “Ha ha ha hai Tốt, tột lãm, Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyệt, hôm nay Đường Hạo tôi thua, nhưng sẽ có một ngày trở lại.” “Đợi đấy, các người chờ đấy cho tôi, nỗi nhục mà các mang đên cho tôi, Đường Hạo tôi nhật định sẽ trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần!” Đường Hạo nghiền răng nghiền lợi điên cuồng, ôm ngực đứng dậy lao ra khỏi phòng họp. Trước khi đi, Đường Hạo lại hung ác trừng mắt nhìn Dương Tiêu, ánh mắt thực sự căm hận như răn độc. “Đường Dĩnh, mời!” Dương Tiêu lại nhìn Đường Dĩnh. Đường Dĩnh câm như hến, bị Dương Tiêu tát ba cái, Đường Dĩnh hoàn toàn mắt đi vẻ kiêu ngạo, không cam lòng rời khỏi tập đoàn Y dược Đường Nhân như chó nhà có tang. Cuối cùng, Dương Tiêu nhìn bà cụ Đường. Giọng điệu của anh nhã nhặn nhưng xen lần sự độc đoán mạnh mẽ, ánh mắt như ngọn đuốc, Dương Tiêu ngang tàng nói: “Bà nội, đã không còn sớm, bà về dưỡng lão đi!”