“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,…
Chương 1234
Hổ TếTác giả: Long GiangTruyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,… Chương 1234: Nếu anh ta biết Dương Tiêu sẽ là Long chủ, đánh chết anh ta cũng sẽ không dám khinh nhờn quyền hành của Dương Tiêu. Long chủ, đó là người đàn ông đứng trên đỉnh cao của thê giới. Chỉ với một ý nghĩ, có thể chôn hàng triệu xác chết, máu me bê bết, vạn bộ xương khô héo. Tồn tại kinh hoàng như vậy, anh ta không chịu nồi! Bây giờ, Bạch Quỳnh không quan tâm anh là Long chủ hay không, giữ lại cái mạng nhỏ của mình trước đã rôi nói sau. Dương Tiêu nhìn Hoa Mộ Tranh: “Cô định xử lý anh ta như nào?” “Bỏ đi!” Hoa Mộ Tranh thấp giọng nói với vẻ mặt phức tạp. Dương Tiêu có thể đưa cô ra khỏi biên khô, Hoa Mộ Tranh đã thây hài lòng, cô đương nhiên cũng không muốn gây quá nhiều rắc rồi cho Dương Tiêu. Dương Tiêu hiểu ý của Hoa Mộ Tranh, lạnh lùng liệc nhìn Bạch Quỳnh đang quỷ trên mặt đất: “Còn không mau xin lỗi Mộ Tranh!” “Vâng vâng vâng, Mộ Tranh, tôi bị mỡ lợn che mắt, xúc phạm cô, tôi biết sai rồi, tôi vô cùng hồi hận!” Bạch Quỳnh hoảng SỢ nói. Hoa Mộ Tranh lại thấp giọng nói: “Dương Tiêu, bỏ đi!” “Ừm, Mộ Tranh đã không so đo với anh, nên chuyện này đến đây thôi!” Dương Tiêu gật đâu. “Cảm ơn Long chủ đại nhân, cảm ơn Mộ Tranh lòng dạ bao dung!” Nghe vậy, Bạch Quỳnh như được miễn tội chết. Lúc này, Bạch Quỳnh toát mô hôi lạnh không ngừng, vừa rôi anh ta cảm thây mình vừa đi qua quỷ môn quan một lượt, cảm giác bức bách đó anh ta không muốn thử lại lần nữa. Nếu vừa rồi Dương Tiêu thật sự tức giận, ông nội sẽ thật sự giêt anh ta. Bạch Hồng Đồ, lão long vương nhà họ Bạch là người thông minh, ông liếc mắt nhìn toàn bộ biệt thự to lớn của nhà họ Bạch rồi trầm giọng nói: “Cuộc hôn nhân này đến đây thôi. Ai còn dám nhắc tới việc này thì đừng trách Bạch Hồng Đồ tôi tàn nhẫn!” “Vâng!” Đám gia đình quý tộc ở Giang Nam không rét mà run. Nếu lão long vương nhà họ Bạch tức giận, chỉ cân vung tay thì một gia tộc hàng đầu đã có thê tan thành mây khói. Dương Tiêu cũng trâm giọng nói: “Chuyện này tôi cũng không muôn truyện ra ngoài, nêu ai dám truyền ra, để người đó câm miệng vĩnh viễn hiểu không?” “Điện hạ, tôi hiểu!” Bạch Hồng Đồ nghiêm nghị nói. Cảm nhận được uy nghiêm áp lực trên người Dương Tiêu và Bạch Hồng Đồ, hàng nghìn người ở Giang Nam lần lượt im miệng. Ai dám lộ thân phận Long chủ của Dương Tiêu, người đó nhất định sẽ chêt. Một khi Long chủ nổi giận, ngay cả một quốc gia lớn trên thê giới cũng có thể không chống lại được, huống chỉ là một gia tộc nhỏ đứng trước mặt Long Môn chỉ như con kiến.
Chương 1234:
Nếu anh ta biết Dương Tiêu sẽ là Long chủ, đánh chết anh ta cũng sẽ không dám khinh nhờn quyền hành của Dương Tiêu.
Long chủ, đó là người đàn ông đứng trên đỉnh cao của thê giới.
Chỉ với một ý nghĩ, có thể chôn hàng triệu xác chết, máu me bê bết, vạn bộ xương khô héo.
Tồn tại kinh hoàng như vậy, anh ta không chịu nồi!
Bây giờ, Bạch Quỳnh không quan tâm anh là Long chủ hay không, giữ lại cái mạng nhỏ của mình trước đã rôi nói sau.
Dương Tiêu nhìn Hoa Mộ Tranh: “Cô định xử lý anh ta như nào?”
“Bỏ đi!” Hoa Mộ Tranh thấp giọng nói với vẻ mặt phức tạp.
Dương Tiêu có thể đưa cô ra khỏi biên khô, Hoa Mộ Tranh đã thây hài lòng, cô đương nhiên cũng không muốn gây quá nhiều rắc rồi cho Dương Tiêu.
Dương Tiêu hiểu ý của Hoa Mộ Tranh, lạnh lùng liệc nhìn Bạch Quỳnh đang quỷ trên mặt đất: “Còn không mau xin lỗi Mộ Tranh!”
“Vâng vâng vâng, Mộ Tranh, tôi bị mỡ lợn che mắt, xúc phạm cô, tôi biết sai rồi, tôi vô cùng hồi hận!” Bạch Quỳnh hoảng SỢ nói.
Hoa Mộ Tranh lại thấp giọng nói: “Dương Tiêu, bỏ đi!”
“Ừm, Mộ Tranh đã không so đo với anh, nên chuyện này đến đây thôi!”
Dương Tiêu gật đâu.
“Cảm ơn Long chủ đại nhân, cảm ơn Mộ Tranh lòng dạ bao dung!” Nghe vậy, Bạch Quỳnh như được miễn tội chết.
Lúc này, Bạch Quỳnh toát mô hôi lạnh không ngừng, vừa rôi anh ta cảm thây mình vừa đi qua quỷ môn quan một lượt, cảm giác bức bách đó anh ta không muốn thử lại lần nữa.
Nếu vừa rồi Dương Tiêu thật sự tức giận, ông nội sẽ thật sự giêt anh ta.
Bạch Hồng Đồ, lão long vương nhà họ Bạch là người thông minh, ông liếc mắt nhìn toàn bộ biệt thự to lớn của nhà họ Bạch rồi trầm giọng nói: “Cuộc hôn nhân này đến đây thôi. Ai còn dám nhắc tới việc này thì đừng trách Bạch Hồng Đồ tôi tàn nhẫn!”
“Vâng!” Đám gia đình quý tộc ở Giang Nam không rét mà run.
Nếu lão long vương nhà họ Bạch tức giận, chỉ cân vung tay thì một gia tộc hàng đầu đã có thê tan thành mây khói.
Dương Tiêu cũng trâm giọng nói: “Chuyện này tôi cũng không muôn truyện ra ngoài, nêu ai dám truyền ra, để người đó câm miệng vĩnh viễn hiểu không?”
“Điện hạ, tôi hiểu!” Bạch Hồng Đồ nghiêm nghị nói.
Cảm nhận được uy nghiêm áp lực trên người Dương Tiêu và Bạch Hồng Đồ, hàng nghìn người ở Giang Nam lần lượt im miệng.
Ai dám lộ thân phận Long chủ của Dương Tiêu, người đó nhất định sẽ chêt.
Một khi Long chủ nổi giận, ngay cả một quốc gia lớn trên thê giới cũng có thể không chống lại được, huống chỉ là một gia tộc nhỏ đứng trước mặt Long Môn chỉ như con kiến.
Hổ TếTác giả: Long GiangTruyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,… Chương 1234: Nếu anh ta biết Dương Tiêu sẽ là Long chủ, đánh chết anh ta cũng sẽ không dám khinh nhờn quyền hành của Dương Tiêu. Long chủ, đó là người đàn ông đứng trên đỉnh cao của thê giới. Chỉ với một ý nghĩ, có thể chôn hàng triệu xác chết, máu me bê bết, vạn bộ xương khô héo. Tồn tại kinh hoàng như vậy, anh ta không chịu nồi! Bây giờ, Bạch Quỳnh không quan tâm anh là Long chủ hay không, giữ lại cái mạng nhỏ của mình trước đã rôi nói sau. Dương Tiêu nhìn Hoa Mộ Tranh: “Cô định xử lý anh ta như nào?” “Bỏ đi!” Hoa Mộ Tranh thấp giọng nói với vẻ mặt phức tạp. Dương Tiêu có thể đưa cô ra khỏi biên khô, Hoa Mộ Tranh đã thây hài lòng, cô đương nhiên cũng không muốn gây quá nhiều rắc rồi cho Dương Tiêu. Dương Tiêu hiểu ý của Hoa Mộ Tranh, lạnh lùng liệc nhìn Bạch Quỳnh đang quỷ trên mặt đất: “Còn không mau xin lỗi Mộ Tranh!” “Vâng vâng vâng, Mộ Tranh, tôi bị mỡ lợn che mắt, xúc phạm cô, tôi biết sai rồi, tôi vô cùng hồi hận!” Bạch Quỳnh hoảng SỢ nói. Hoa Mộ Tranh lại thấp giọng nói: “Dương Tiêu, bỏ đi!” “Ừm, Mộ Tranh đã không so đo với anh, nên chuyện này đến đây thôi!” Dương Tiêu gật đâu. “Cảm ơn Long chủ đại nhân, cảm ơn Mộ Tranh lòng dạ bao dung!” Nghe vậy, Bạch Quỳnh như được miễn tội chết. Lúc này, Bạch Quỳnh toát mô hôi lạnh không ngừng, vừa rôi anh ta cảm thây mình vừa đi qua quỷ môn quan một lượt, cảm giác bức bách đó anh ta không muốn thử lại lần nữa. Nếu vừa rồi Dương Tiêu thật sự tức giận, ông nội sẽ thật sự giêt anh ta. Bạch Hồng Đồ, lão long vương nhà họ Bạch là người thông minh, ông liếc mắt nhìn toàn bộ biệt thự to lớn của nhà họ Bạch rồi trầm giọng nói: “Cuộc hôn nhân này đến đây thôi. Ai còn dám nhắc tới việc này thì đừng trách Bạch Hồng Đồ tôi tàn nhẫn!” “Vâng!” Đám gia đình quý tộc ở Giang Nam không rét mà run. Nếu lão long vương nhà họ Bạch tức giận, chỉ cân vung tay thì một gia tộc hàng đầu đã có thê tan thành mây khói. Dương Tiêu cũng trâm giọng nói: “Chuyện này tôi cũng không muôn truyện ra ngoài, nêu ai dám truyền ra, để người đó câm miệng vĩnh viễn hiểu không?” “Điện hạ, tôi hiểu!” Bạch Hồng Đồ nghiêm nghị nói. Cảm nhận được uy nghiêm áp lực trên người Dương Tiêu và Bạch Hồng Đồ, hàng nghìn người ở Giang Nam lần lượt im miệng. Ai dám lộ thân phận Long chủ của Dương Tiêu, người đó nhất định sẽ chêt. Một khi Long chủ nổi giận, ngay cả một quốc gia lớn trên thê giới cũng có thể không chống lại được, huống chỉ là một gia tộc nhỏ đứng trước mặt Long Môn chỉ như con kiến.