“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,…
Chương 1514: 1514: Chương 173
Hổ TếTác giả: Long GiangTruyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,… Chuyện này… Tên này là phé vật trong mắt bọn họ đấy sao?“Tiểu Trạch nó không hiểu chuyện, mong tiểu thần y Dương đừng trách!” Khuôn mặt già nua của Liễu Giang Hà đầy vẻ áy náy.Dương Tiểu chỉ cười nhạt một tiếng: “Không trách!”Vương Trạch nhìn chằm chằm vào mặt Dương Tiêu, trong lòng gần như đã hỏi thăm một lượt mười tám đời tổ tông của Dương Tiêu luôn rồi.Thằng ăn bám như mày, mày chờ đó cho ông đây, sẽ có một ngày Vương Trạch tao vạch trần bộ mặt giả dối của mày ra.Nhưng gã ta còn phải mượn tên tuổi của Liễu Giang Hà để kiếm miếng cơm nên không dám làm ầm ï trước mặt Liễu Giang Hà.Nhìn sang ba người Đường Mộc Tuyết đang thận trọng từng li từng tí, Liễu Giang Hà lại quay sang Dương Tiêu, ngạc nhiên nói: “Không biết lần này tiểu thần y Dương tìm ông già này có chuyện gì quan trọng không?”Đường Mộc Tuyết khẽ cắn răng.Cô hy vọng Dương Tiêu có thể đừng chăm chăm vào hiềm khích lúc trước, mong anh có thể mở miệng xin Liễu thần y xem bệnh cho bố cô.Tuy vậy, thái độ của bố mẹ cô đối với Dương Tiêu vừa nãy cũng cực kỳ quá đáng.Nhưng, dẫu sao Đường Kiến Quốc cũng là bố của cô, cô cũng không thẻ trơ mắt mặc kệ bố của mình được đúng chứ?“Phé… Dương Tiêu, mày nói chuyện đi chứ!”Nhìn Dương Tiêu đang chần chừ, Triệu Cầm nỗi điên luôn tại chỗ.Khi bà ta chuẩn bị chửi ầm lên mới ý thức được rằng lúc này mình đang phải cầu cạnh Dương Tiêu.Đường Kiến Quốc nháy nháy mắt, thấp giọng nói: “Dương Tiêu, mấy năm nay gia đình tạo điều kiện cho mày ăn, cho mày uống, bây giờ là lúc này hiếu kính lại tao.Mày cũng không thể nhân việc công báo thù việc tư được.”Đường Kiến Quốc sợ Dương Tiêu không nói gì, cứ thế nhân việc công báo thù luôn việc tư.Đường Mộc Tuyết gấp gáp nắm chặt góc áo, đợi Dương Tiêu mở lời.Triệu Cầm gấp hết cả lên, bà ta thúc giục Đường Mộc Tuyết: “Nhanh, con mau nói rõ thiệt hơn trong chuyện này với tên phế vật đó đi.”Nghe thấy Triệu Cầm còn mắng Dương Tiêu là phế vật, Đường Mộc Tuyết tức điên lên được.Đến tận lúc này rồi mà trong mắt các người, Dương Tiêu vẫn còn là một tên phế vật hay sao?“Không phải nói gì hết, chuyện này con sẽ mặc kệ luôn!”Đường Mộc Tuyết tức giận nói.Nhớ lại bố mẹ mình ban nãy cứ luân phiên nhục mạ Dương Tiêu, cho đến giờ còn mắng Dương Tiêu là phế vật, Đường Mộc Tuyết thật sự nồi điên lên.Ngẫm lại, Dương Tiêu phải chịu nhiều sự nhục mạ của bố mẹ mình như vậy, Đường Mộc Tuyết quyết định không ra mặt nói chuyện giúp bố mình nữa.Nếu Dương Tiêu thật sự không mở miệng cầu xin người khác cũng là do bọn họ tự gây ra.Ai bảo bọn họ lại đối xử bất công với Dương Tiêu đến thế cơ chứ.“Mộc Tuyết!” Cả Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm đều gấp hết cả lên.Triệu Cầm sợ Dương Tiêu muốn trả thù nên bà ta vội vàng tiến lên trước một bước.Ngay khi Triệu Cầm sắp mở miệng ra, Dương Tiêu đang ngồi cạnh Liễu Giang Hà mới chậm rãi mở miệng nói: “Thần y Liễu, hôm nay tôi đến đây là muốn…”.
Chuyện này… Tên này là phé vật trong mắt bọn họ đấy sao?
“Tiểu Trạch nó không hiểu chuyện, mong tiểu thần y Dương đừng trách!” Khuôn mặt già nua của Liễu Giang Hà đầy vẻ áy náy.
Dương Tiểu chỉ cười nhạt một tiếng: “Không trách!”
Vương Trạch nhìn chằm chằm vào mặt Dương Tiêu, trong lòng gần như đã hỏi thăm một lượt mười tám đời tổ tông của Dương Tiêu luôn rồi.
Thằng ăn bám như mày, mày chờ đó cho ông đây, sẽ có một ngày Vương Trạch tao vạch trần bộ mặt giả dối của mày ra.
Nhưng gã ta còn phải mượn tên tuổi của Liễu Giang Hà để kiếm miếng cơm nên không dám làm ầm ï trước mặt Liễu Giang Hà.
Nhìn sang ba người Đường Mộc Tuyết đang thận trọng từng li từng tí, Liễu Giang Hà lại quay sang Dương Tiêu, ngạc nhiên nói: “Không biết lần này tiểu thần y Dương tìm ông già này có chuyện gì quan trọng không?”
Đường Mộc Tuyết khẽ cắn răng.
Cô hy vọng Dương Tiêu có thể đừng chăm chăm vào hiềm khích lúc trước, mong anh có thể mở miệng xin Liễu thần y xem bệnh cho bố cô.
Tuy vậy, thái độ của bố mẹ cô đối với Dương Tiêu vừa nãy cũng cực kỳ quá đáng.
Nhưng, dẫu sao Đường Kiến Quốc cũng là bố của cô, cô cũng không thẻ trơ mắt mặc kệ bố của mình được đúng chứ?
“Phé… Dương Tiêu, mày nói chuyện đi chứ!”
Nhìn Dương Tiêu đang chần chừ, Triệu Cầm nỗi điên luôn tại chỗ.
Khi bà ta chuẩn bị chửi ầm lên mới ý thức được rằng lúc này mình đang phải cầu cạnh Dương Tiêu.
Đường Kiến Quốc nháy nháy mắt, thấp giọng nói: “Dương Tiêu, mấy năm nay gia đình tạo điều kiện cho mày ăn, cho mày uống, bây giờ là lúc này hiếu kính lại tao.
Mày cũng không thể nhân việc công báo thù việc tư được.”
Đường Kiến Quốc sợ Dương Tiêu không nói gì, cứ thế nhân việc công báo thù luôn việc tư.
Đường Mộc Tuyết gấp gáp nắm chặt góc áo, đợi Dương Tiêu mở lời.
Triệu Cầm gấp hết cả lên, bà ta thúc giục Đường Mộc Tuyết: “Nhanh, con mau nói rõ thiệt hơn trong chuyện này với tên phế vật đó đi.”
Nghe thấy Triệu Cầm còn mắng Dương Tiêu là phế vật, Đường Mộc Tuyết tức điên lên được.
Đến tận lúc này rồi mà trong mắt các người, Dương Tiêu vẫn còn là một tên phế vật hay sao?
“Không phải nói gì hết, chuyện này con sẽ mặc kệ luôn!”
Đường Mộc Tuyết tức giận nói.
Nhớ lại bố mẹ mình ban nãy cứ luân phiên nhục mạ Dương Tiêu, cho đến giờ còn mắng Dương Tiêu là phế vật, Đường Mộc Tuyết thật sự nồi điên lên.
Ngẫm lại, Dương Tiêu phải chịu nhiều sự nhục mạ của bố mẹ mình như vậy, Đường Mộc Tuyết quyết định không ra mặt nói chuyện giúp bố mình nữa.
Nếu Dương Tiêu thật sự không mở miệng cầu xin người khác cũng là do bọn họ tự gây ra.
Ai bảo bọn họ lại đối xử bất công với Dương Tiêu đến thế cơ chứ.
“Mộc Tuyết!” Cả Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm đều gấp hết cả lên.
Triệu Cầm sợ Dương Tiêu muốn trả thù nên bà ta vội vàng tiến lên trước một bước.
Ngay khi Triệu Cầm sắp mở miệng ra, Dương Tiêu đang ngồi cạnh Liễu Giang Hà mới chậm rãi mở miệng nói: “Thần y Liễu, hôm nay tôi đến đây là muốn…”.
Hổ TếTác giả: Long GiangTruyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu gia, đã sáu năm rồi, xin ngài hãy cùng lão già này trở về Đế đô! Lão thái quân đã biết sai rồi!” “Tình hình đại thiếu gia hiện nay vô cùng nguy hiểm, lão gia thì không rõ tung tích, Dương Gia nay như rắn mất đầu, Lão thái quân đã hạ lệnh, yêu cầu ngài quay về chủ trì đại cục!” Một người đàn ông mặc tây trang mang giầy da, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng đang đứng trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân cực khổ hết lời van xin Dương Tiêu, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút cảm xúc nào. “Thế nào? Hiện nay muốn ta quay về chủ trì đại cục? Lời này nghe vào có chút châm chọc! Cho đến tận ngày hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào sáu năm trước, bản thân bị chính anh trai ruột thịt của mình vu oan giá họa, nhận lấy nghìn lời chỉ trích từ người xung quanh, ngày đó có kẻ nào dám đứng ra nói một lời công bằng? Lão thái quan lúc ấy chỉ tin lời anh ta, tuyệt tình tuyệt nghĩa trục xuất ta ra khỏi Dương Gia!” “Năm năm trước vào ở rể tại Đường Gia, chịu đủ loại áp bức sỉ nhục,… Chuyện này… Tên này là phé vật trong mắt bọn họ đấy sao?“Tiểu Trạch nó không hiểu chuyện, mong tiểu thần y Dương đừng trách!” Khuôn mặt già nua của Liễu Giang Hà đầy vẻ áy náy.Dương Tiểu chỉ cười nhạt một tiếng: “Không trách!”Vương Trạch nhìn chằm chằm vào mặt Dương Tiêu, trong lòng gần như đã hỏi thăm một lượt mười tám đời tổ tông của Dương Tiêu luôn rồi.Thằng ăn bám như mày, mày chờ đó cho ông đây, sẽ có một ngày Vương Trạch tao vạch trần bộ mặt giả dối của mày ra.Nhưng gã ta còn phải mượn tên tuổi của Liễu Giang Hà để kiếm miếng cơm nên không dám làm ầm ï trước mặt Liễu Giang Hà.Nhìn sang ba người Đường Mộc Tuyết đang thận trọng từng li từng tí, Liễu Giang Hà lại quay sang Dương Tiêu, ngạc nhiên nói: “Không biết lần này tiểu thần y Dương tìm ông già này có chuyện gì quan trọng không?”Đường Mộc Tuyết khẽ cắn răng.Cô hy vọng Dương Tiêu có thể đừng chăm chăm vào hiềm khích lúc trước, mong anh có thể mở miệng xin Liễu thần y xem bệnh cho bố cô.Tuy vậy, thái độ của bố mẹ cô đối với Dương Tiêu vừa nãy cũng cực kỳ quá đáng.Nhưng, dẫu sao Đường Kiến Quốc cũng là bố của cô, cô cũng không thẻ trơ mắt mặc kệ bố của mình được đúng chứ?“Phé… Dương Tiêu, mày nói chuyện đi chứ!”Nhìn Dương Tiêu đang chần chừ, Triệu Cầm nỗi điên luôn tại chỗ.Khi bà ta chuẩn bị chửi ầm lên mới ý thức được rằng lúc này mình đang phải cầu cạnh Dương Tiêu.Đường Kiến Quốc nháy nháy mắt, thấp giọng nói: “Dương Tiêu, mấy năm nay gia đình tạo điều kiện cho mày ăn, cho mày uống, bây giờ là lúc này hiếu kính lại tao.Mày cũng không thể nhân việc công báo thù việc tư được.”Đường Kiến Quốc sợ Dương Tiêu không nói gì, cứ thế nhân việc công báo thù luôn việc tư.Đường Mộc Tuyết gấp gáp nắm chặt góc áo, đợi Dương Tiêu mở lời.Triệu Cầm gấp hết cả lên, bà ta thúc giục Đường Mộc Tuyết: “Nhanh, con mau nói rõ thiệt hơn trong chuyện này với tên phế vật đó đi.”Nghe thấy Triệu Cầm còn mắng Dương Tiêu là phế vật, Đường Mộc Tuyết tức điên lên được.Đến tận lúc này rồi mà trong mắt các người, Dương Tiêu vẫn còn là một tên phế vật hay sao?“Không phải nói gì hết, chuyện này con sẽ mặc kệ luôn!”Đường Mộc Tuyết tức giận nói.Nhớ lại bố mẹ mình ban nãy cứ luân phiên nhục mạ Dương Tiêu, cho đến giờ còn mắng Dương Tiêu là phế vật, Đường Mộc Tuyết thật sự nồi điên lên.Ngẫm lại, Dương Tiêu phải chịu nhiều sự nhục mạ của bố mẹ mình như vậy, Đường Mộc Tuyết quyết định không ra mặt nói chuyện giúp bố mình nữa.Nếu Dương Tiêu thật sự không mở miệng cầu xin người khác cũng là do bọn họ tự gây ra.Ai bảo bọn họ lại đối xử bất công với Dương Tiêu đến thế cơ chứ.“Mộc Tuyết!” Cả Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm đều gấp hết cả lên.Triệu Cầm sợ Dương Tiêu muốn trả thù nên bà ta vội vàng tiến lên trước một bước.Ngay khi Triệu Cầm sắp mở miệng ra, Dương Tiêu đang ngồi cạnh Liễu Giang Hà mới chậm rãi mở miệng nói: “Thần y Liễu, hôm nay tôi đến đây là muốn…”.