Cô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse…
Chương 116: Liếc mắt đưa tình với anh
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Cô ta gần như chết điếng, đôi giày cao gót lùi về sau hai bước mới dừng lại được.Con ngươi co rút, cô ta nhìn chằm chằm vào ba gương mặt trên bàn.Đã nhiều năm không gặp Vân Khanh, Quý Chỉ Nhã gần như đã quên mất Vân Khanh trông như thế nào.Nhưng khi ba gương mặt này kết hợp lại với nhau, lúc cau có, mỉm cười, đôi lông mày, đôi tai... Nhìn từ xa giống như một chiếc trùy băng đâm rách bí mật trong lòng Quý Chỉ Nhã, cô ta hoảng loạn và chột dạ, cả cơ thể gần như đình trệ.Một hơi lạnh xộc lên từ lòng bàn chân, cô ta cắn chặt răng, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía người phụ nữ đang cười tươi như hoa.Sao cô lại quen được bọn trẻ?Bọn họ làm sao lại gặp được nhau?Sao lại liên lạc với nhau?Cô đã biết được những gì?Không không không... Nhất định không thể có khả năng đó. Quý Chỉ Nhã siết chặt vạt áo, mạnh mẽ lắc đầu, trong lòng nổi lên một cơn bão dữ dội.Mấy người giúp việc ở sau lưng vẫn đang nhìn cô ta, cô ta không thể làm gì khác ngoài việc cố trấn tĩnh bản thân, ra vẻ tự nhiên đi sang một bên, bàn tay run run bấm điện thoại."Mẹ... Không xong rồi, hình như chúng ta đến muộn rồi, Vân Khanh... Vân Khanh đã gặp Thập Tam và Thập Tứ, bây giờ còn đang ngồi với nhau!"Bạch Vũ Linh cũng hơi kinh hãi, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, chất vấn: "Con làm cái gì vây? Sao lại để cho bọn họ gặp nhau?""Con đâu có ngu xuẩn như vậy?" Quý Chỉ Nhã hơi mất khống chế, sốt ruột nói: "Không phải là con muốn tìm người phụ nữ hay nịnh bợ Thập Tam Thập Tứ sao? Hôm qua con thử một chút, hôm nay hai đứa nó lập tức đi tìm người phụ nữ này. Nhưng con không ngờ người đó lại là Vân Khanh, lại là cô ta, là cô ta... Con không biết bọn họ quen biết nhau từ bao giờ, tại sao Vân Khanh lại gặp được hai đứa chúng nó? Mẹ, có phải là mối quan hệ dây dưa, bọn họ chính là...""Tiểu Nhã, con bình tĩnh một chút!" Bạch Vũ Linh trầm giọng: "Bọn trẻ mới từ Mỹ về thành phố S, Vân Khanh cũng ở đây, cũng không phải là không có cơ hội gặp mặt.""Nhưng ba người nhìn rất thân quen, chắc chắn không phải mới gặp nhau một hai lần... Hai con sói mắt trắng đó lại có thể thân thiết với cô ta đến vậy, con tức chết mất thôi..." Quý Chỉ Nhã vò đầu, hít sâu một hơi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Mẹ, điều mà con lo lắng nhất bây giờ là bọn họ gặp được nhau có phải là do Mặc Trầm không? Vân Khanh và Mặc Trầm có phải là cũng gặp được nhau, cũng quen biết nhau không?""Chắc là không phải đâu." Bạch Vũ Linh phân tích: "Vân Khanh không phải là đã kết hôn với Cố Trạm Vũ rồi sao? Mặc Trầm là người cao ngạo, làm sao có thể qua lại với một người phụ nữ đã có chồng được. Con đừng nóng vội, cũng đừng xuất hiện trước mặt Vân Khanh. Hôm nay tài xế của Mặc Trầm đưa bọn nhỏ ra ngoài, nhỡ con không khống chế được mà gây ra chuyện gì với Vân Khanh thì Mặc Trầm cũng sẽ biết. Không được giấu đầu hở đuôi, con cứ về trước, những chuyện khác cứ giao cho mẹ."...Hai giờ chiềuVân Khanh đưa bọn trẻ ra sân chơi, tài xế mở cửa xe ra.Hai đứa trẻ than thở: "Tại sao thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi như vậy? Thực sự rất muốn đến nhà Tiểu Vân Vân. Tiểu Vân Vân, hay là dì nhận nuôi chúng con đi!"Vân Khanh bật cười: "Mẹ các con sẽ đồng ý sao? Đừng nói linh tinh nữa, buổi chiều vẫn còn có lớp, các con cứ đi học đi, lần sau chúng ta lại gặp tiếp."Vất vả lắm mới dỗ dành được hai đứa trẻ lên xe, Thập Tam còn hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay rối rít."Tạm biệt!" Vân Khanh mỉm cười, hôn gió.Cách đó không xa, trong chiếc Maserati, Quý Chỉ Nhã siết chặt tay lái, ánh mắt u ám....Chiếc Mercedes màu đen dừng lại trước biệt thự Tây Uyển, hai đứa nhỏ vừa xuống xe thì cửa sau Mercedes mở ra.Thập Tứ quay đầu lại, trên mặt vẫn còn nguyên ý cười: "Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài?"Nhìn gương mặt vui vẻ của hai đứa, Quý Chỉ Nhã không khống chế được, lạnh lùng dắt hai đứa trẻ vào nhà.
Cô ta gần như chết điếng, đôi giày cao gót lùi về sau hai bước mới dừng lại được.Con ngươi co rút, cô ta nhìn chằm chằm vào ba gương mặt trên bàn.Đã nhiều năm không gặp Vân Khanh, Quý Chỉ Nhã gần như đã quên mất Vân Khanh trông như thế nào.Nhưng khi ba gương mặt này kết hợp lại với nhau, lúc cau có, mỉm cười, đôi lông mày, đôi tai... Nhìn từ xa giống như một chiếc trùy băng đâm rách bí mật trong lòng Quý Chỉ Nhã, cô ta hoảng loạn và chột dạ, cả cơ thể gần như đình trệ.Một hơi lạnh xộc lên từ lòng bàn chân, cô ta cắn chặt răng, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía người phụ nữ đang cười tươi như hoa.Sao cô lại quen được bọn trẻ?Bọn họ làm sao lại gặp được nhau?Sao lại liên lạc với nhau?Cô đã biết được những gì?Không không không... Nhất định không thể có khả năng đó. Quý Chỉ Nhã siết chặt vạt áo, mạnh mẽ lắc đầu, trong lòng nổi lên một cơn bão dữ dội.Mấy người giúp việc ở sau lưng vẫn đang nhìn cô ta, cô ta không thể làm gì khác ngoài việc cố trấn tĩnh bản thân, ra vẻ tự nhiên đi sang một bên, bàn tay run run bấm điện thoại."Mẹ... Không xong rồi, hình như chúng ta đến muộn rồi, Vân Khanh... Vân Khanh đã gặp Thập Tam và Thập Tứ, bây giờ còn đang ngồi với nhau!"Bạch Vũ Linh cũng hơi kinh hãi, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, chất vấn: "Con làm cái gì vây? Sao lại để cho bọn họ gặp nhau?""Con đâu có ngu xuẩn như vậy?" Quý Chỉ Nhã hơi mất khống chế, sốt ruột nói: "Không phải là con muốn tìm người phụ nữ hay nịnh bợ Thập Tam Thập Tứ sao? Hôm qua con thử một chút, hôm nay hai đứa nó lập tức đi tìm người phụ nữ này. Nhưng con không ngờ người đó lại là Vân Khanh, lại là cô ta, là cô ta... Con không biết bọn họ quen biết nhau từ bao giờ, tại sao Vân Khanh lại gặp được hai đứa chúng nó? Mẹ, có phải là mối quan hệ dây dưa, bọn họ chính là...""Tiểu Nhã, con bình tĩnh một chút!" Bạch Vũ Linh trầm giọng: "Bọn trẻ mới từ Mỹ về thành phố S, Vân Khanh cũng ở đây, cũng không phải là không có cơ hội gặp mặt.""Nhưng ba người nhìn rất thân quen, chắc chắn không phải mới gặp nhau một hai lần... Hai con sói mắt trắng đó lại có thể thân thiết với cô ta đến vậy, con tức chết mất thôi..." Quý Chỉ Nhã vò đầu, hít sâu một hơi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Mẹ, điều mà con lo lắng nhất bây giờ là bọn họ gặp được nhau có phải là do Mặc Trầm không? Vân Khanh và Mặc Trầm có phải là cũng gặp được nhau, cũng quen biết nhau không?""Chắc là không phải đâu." Bạch Vũ Linh phân tích: "Vân Khanh không phải là đã kết hôn với Cố Trạm Vũ rồi sao? Mặc Trầm là người cao ngạo, làm sao có thể qua lại với một người phụ nữ đã có chồng được. Con đừng nóng vội, cũng đừng xuất hiện trước mặt Vân Khanh. Hôm nay tài xế của Mặc Trầm đưa bọn nhỏ ra ngoài, nhỡ con không khống chế được mà gây ra chuyện gì với Vân Khanh thì Mặc Trầm cũng sẽ biết. Không được giấu đầu hở đuôi, con cứ về trước, những chuyện khác cứ giao cho mẹ."...Hai giờ chiềuVân Khanh đưa bọn trẻ ra sân chơi, tài xế mở cửa xe ra.Hai đứa trẻ than thở: "Tại sao thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi như vậy? Thực sự rất muốn đến nhà Tiểu Vân Vân. Tiểu Vân Vân, hay là dì nhận nuôi chúng con đi!"Vân Khanh bật cười: "Mẹ các con sẽ đồng ý sao? Đừng nói linh tinh nữa, buổi chiều vẫn còn có lớp, các con cứ đi học đi, lần sau chúng ta lại gặp tiếp."Vất vả lắm mới dỗ dành được hai đứa trẻ lên xe, Thập Tam còn hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay rối rít."Tạm biệt!" Vân Khanh mỉm cười, hôn gió.Cách đó không xa, trong chiếc Maserati, Quý Chỉ Nhã siết chặt tay lái, ánh mắt u ám....Chiếc Mercedes màu đen dừng lại trước biệt thự Tây Uyển, hai đứa nhỏ vừa xuống xe thì cửa sau Mercedes mở ra.Thập Tứ quay đầu lại, trên mặt vẫn còn nguyên ý cười: "Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài?"Nhìn gương mặt vui vẻ của hai đứa, Quý Chỉ Nhã không khống chế được, lạnh lùng dắt hai đứa trẻ vào nhà.
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Cô ta gần như chết điếng, đôi giày cao gót lùi về sau hai bước mới dừng lại được.Con ngươi co rút, cô ta nhìn chằm chằm vào ba gương mặt trên bàn.Đã nhiều năm không gặp Vân Khanh, Quý Chỉ Nhã gần như đã quên mất Vân Khanh trông như thế nào.Nhưng khi ba gương mặt này kết hợp lại với nhau, lúc cau có, mỉm cười, đôi lông mày, đôi tai... Nhìn từ xa giống như một chiếc trùy băng đâm rách bí mật trong lòng Quý Chỉ Nhã, cô ta hoảng loạn và chột dạ, cả cơ thể gần như đình trệ.Một hơi lạnh xộc lên từ lòng bàn chân, cô ta cắn chặt răng, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía người phụ nữ đang cười tươi như hoa.Sao cô lại quen được bọn trẻ?Bọn họ làm sao lại gặp được nhau?Sao lại liên lạc với nhau?Cô đã biết được những gì?Không không không... Nhất định không thể có khả năng đó. Quý Chỉ Nhã siết chặt vạt áo, mạnh mẽ lắc đầu, trong lòng nổi lên một cơn bão dữ dội.Mấy người giúp việc ở sau lưng vẫn đang nhìn cô ta, cô ta không thể làm gì khác ngoài việc cố trấn tĩnh bản thân, ra vẻ tự nhiên đi sang một bên, bàn tay run run bấm điện thoại."Mẹ... Không xong rồi, hình như chúng ta đến muộn rồi, Vân Khanh... Vân Khanh đã gặp Thập Tam và Thập Tứ, bây giờ còn đang ngồi với nhau!"Bạch Vũ Linh cũng hơi kinh hãi, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, chất vấn: "Con làm cái gì vây? Sao lại để cho bọn họ gặp nhau?""Con đâu có ngu xuẩn như vậy?" Quý Chỉ Nhã hơi mất khống chế, sốt ruột nói: "Không phải là con muốn tìm người phụ nữ hay nịnh bợ Thập Tam Thập Tứ sao? Hôm qua con thử một chút, hôm nay hai đứa nó lập tức đi tìm người phụ nữ này. Nhưng con không ngờ người đó lại là Vân Khanh, lại là cô ta, là cô ta... Con không biết bọn họ quen biết nhau từ bao giờ, tại sao Vân Khanh lại gặp được hai đứa chúng nó? Mẹ, có phải là mối quan hệ dây dưa, bọn họ chính là...""Tiểu Nhã, con bình tĩnh một chút!" Bạch Vũ Linh trầm giọng: "Bọn trẻ mới từ Mỹ về thành phố S, Vân Khanh cũng ở đây, cũng không phải là không có cơ hội gặp mặt.""Nhưng ba người nhìn rất thân quen, chắc chắn không phải mới gặp nhau một hai lần... Hai con sói mắt trắng đó lại có thể thân thiết với cô ta đến vậy, con tức chết mất thôi..." Quý Chỉ Nhã vò đầu, hít sâu một hơi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Mẹ, điều mà con lo lắng nhất bây giờ là bọn họ gặp được nhau có phải là do Mặc Trầm không? Vân Khanh và Mặc Trầm có phải là cũng gặp được nhau, cũng quen biết nhau không?""Chắc là không phải đâu." Bạch Vũ Linh phân tích: "Vân Khanh không phải là đã kết hôn với Cố Trạm Vũ rồi sao? Mặc Trầm là người cao ngạo, làm sao có thể qua lại với một người phụ nữ đã có chồng được. Con đừng nóng vội, cũng đừng xuất hiện trước mặt Vân Khanh. Hôm nay tài xế của Mặc Trầm đưa bọn nhỏ ra ngoài, nhỡ con không khống chế được mà gây ra chuyện gì với Vân Khanh thì Mặc Trầm cũng sẽ biết. Không được giấu đầu hở đuôi, con cứ về trước, những chuyện khác cứ giao cho mẹ."...Hai giờ chiềuVân Khanh đưa bọn trẻ ra sân chơi, tài xế mở cửa xe ra.Hai đứa trẻ than thở: "Tại sao thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi như vậy? Thực sự rất muốn đến nhà Tiểu Vân Vân. Tiểu Vân Vân, hay là dì nhận nuôi chúng con đi!"Vân Khanh bật cười: "Mẹ các con sẽ đồng ý sao? Đừng nói linh tinh nữa, buổi chiều vẫn còn có lớp, các con cứ đi học đi, lần sau chúng ta lại gặp tiếp."Vất vả lắm mới dỗ dành được hai đứa trẻ lên xe, Thập Tam còn hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay rối rít."Tạm biệt!" Vân Khanh mỉm cười, hôn gió.Cách đó không xa, trong chiếc Maserati, Quý Chỉ Nhã siết chặt tay lái, ánh mắt u ám....Chiếc Mercedes màu đen dừng lại trước biệt thự Tây Uyển, hai đứa nhỏ vừa xuống xe thì cửa sau Mercedes mở ra.Thập Tứ quay đầu lại, trên mặt vẫn còn nguyên ý cười: "Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài?"Nhìn gương mặt vui vẻ của hai đứa, Quý Chỉ Nhã không khống chế được, lạnh lùng dắt hai đứa trẻ vào nhà.