Tác giả:

Cô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse…

Chương 149: Một đêm ngắn ngủi mà thôi

Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Lục Mặc Trầm quay về, anh xuống xe, tưởng mình nhìn nhầm, nhìn kỹ lại, hai đứa trẻ mặc áo khoác lông dày cộp. Áo khoác lông tơ màu nâu, nhìn như hai cây cọ mũm mĩm.Người đàn ông đón cái lạnh về đêm và thẳng người đi tới.Hai đứa trẻ không khách sáo leo lên đôi chân dài của anh, mỗi bên một chân, bó gối như bổ sung khe hỡ cho chân anh.“Sao vậy?” Lục Mặc Trầm chau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhưng vẫn chứa đựng sự nuông chiều.“Lão Lục, sao cha mới về? Mẹ cũng vậy, còn chưa về nữa. Trời tối rồi, con sói xấu lớn sẽ đến. Cát Cát và con sợ nên đợi cha ở cửa!”Lục Mặc Trầm xoa xoa mái tóc màu vàng của con gái: “Trong biệt thự có 4 người làm thì sợ cái gì?”“Cha không hiểu tâm lý trẻ con!” Thập tứ bĩu môi, đưa tay xoa bóp chiếc quần tây với má nhỏ một cách tham lam.Thập tam cũng ủ rũ, gần đây không có lớp học, khúc gỗ mập ở đây suốt ngày buồn chán, chẳng vui vẻ gì.Lục Mặc Trầm nghiêng người về phía trước, cánh tay rắn chắc mỗi bên ôm một đứa. Cha đúng là mạnh, bế cả 2 lên nhưng thay vì trở về nhà, thì lại đi xuống bậc thang.Thập tam hơi phấn khích: “Cha à, chúng ta phải đi đâu sao?”“Ừm.”“Là đi ăn chỗ nào ngon phải không? Hay là chỗ nào chơi vui?”“Tìm người mà tụi con đang tìm, được không?”Đôi mắt to tròn của Thập tam sáng lên, những vì sao lấp lánh trên khuôn mặt đẹp trai của cậu: “Là tìm Tiểu Vân Vân phải không? Thật không vậy? Nhưng mẹ ......”Vừa nói xong thì cái miệng lại bĩu môi, sắc mặt thay đổi, cả khuôn mặt dài ra, giống như một con sóc nhỏ nhún vai.Lục Mặc Trầm hỏi kỹ: “Cô ta không cho tụi con tìm dì Vân sao?”Hai cái đầu nhỏ vừa vuốt tóc vừa gật đầu: “Mẹ không thích tụi con chơi với phụ nữ khác. Trước đây con nghe chị Tây Tây nói mẹ không thích bạn gái của cha, cô Hàn Tuyết Lỵ. Bây giờ mẹ lại bắt đầu không thích Tiểu Vân Vân rồi.”Lục Mặc Trầm nghe tên nhóc biểu hiện không rõ ràng, trong con ngươi lóe lên một màu đen tối, anh chỉ nói: “Đừng lo lắng, con muốn chơi với ai thì chơi với người đó. Cha cho phép.”“Được rồi! Cha thật là hùng dũng!!” Thập tam hưng phấn nhất, muốn đem Tiểu Vân Vân ôm vào tay.Tuy nhiên, Thập tứ vẫn còn chút lo lắng, vốn không muốn mối quan hệ của lão Lục với mẹ trở nên cứng nhắc nên bèn hỏi: “Nhưng mẹ biết được thì có trách chúng ta không? Mặc dù bây giờ mẹ đã ra ngoài …...”Lục Mặc Trầm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn màn đêm trống trải: “Cô ta, tối vậy rồi chắc là không về đâu.”Trong một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố.Sau khi vào cửa, Quý Chỉ Nhã đặt chiếc túi xách tinh xảo xuống rồi bịt mũi: “Nhiều chai rượu như vậy, anh muốn say rồi nằm mơ chết sao?”Không ai lên tiếng, chỉ liếc đôi mắt lạnh lùng và thăm dò nhìn về phía cô ta.Đôi mắt đẹp của Quý Chỉ Nhã nhìn qua, thấy vẻ mặt lãnh đạm của người đàn ông, cô ta bĩu môi: “Ánh mắt gì vậy, sao vậy, không hoan nghênh tôi sao?”“Chỉ là một đêm ngắn ngủi đã làm cho cô sướng vậy sao? Cô tưởng còn có lần khác sao? Cút.” Người đàn ông mỉa mai nói.

Lục Mặc Trầm quay về, anh xuống xe, tưởng mình nhìn nhầm, nhìn kỹ lại, hai đứa trẻ mặc áo khoác lông dày cộp. Áo khoác lông tơ màu nâu, nhìn như hai cây cọ mũm mĩm.Người đàn ông đón cái lạnh về đêm và thẳng người đi tới.Hai đứa trẻ không khách sáo leo lên đôi chân dài của anh, mỗi bên một chân, bó gối như bổ sung khe hỡ cho chân anh.“Sao vậy?” Lục Mặc Trầm chau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhưng vẫn chứa đựng sự nuông chiều.“Lão Lục, sao cha mới về? Mẹ cũng vậy, còn chưa về nữa. Trời tối rồi, con sói xấu lớn sẽ đến. Cát Cát và con sợ nên đợi cha ở cửa!”Lục Mặc Trầm xoa xoa mái tóc màu vàng của con gái: “Trong biệt thự có 4 người làm thì sợ cái gì?”“Cha không hiểu tâm lý trẻ con!” Thập tứ bĩu môi, đưa tay xoa bóp chiếc quần tây với má nhỏ một cách tham lam.Thập tam cũng ủ rũ, gần đây không có lớp học, khúc gỗ mập ở đây suốt ngày buồn chán, chẳng vui vẻ gì.Lục Mặc Trầm nghiêng người về phía trước, cánh tay rắn chắc mỗi bên ôm một đứa. Cha đúng là mạnh, bế cả 2 lên nhưng thay vì trở về nhà, thì lại đi xuống bậc thang.Thập tam hơi phấn khích: “Cha à, chúng ta phải đi đâu sao?”“Ừm.”“Là đi ăn chỗ nào ngon phải không? Hay là chỗ nào chơi vui?”“Tìm người mà tụi con đang tìm, được không?”Đôi mắt to tròn của Thập tam sáng lên, những vì sao lấp lánh trên khuôn mặt đẹp trai của cậu: “Là tìm Tiểu Vân Vân phải không? Thật không vậy? Nhưng mẹ ......”Vừa nói xong thì cái miệng lại bĩu môi, sắc mặt thay đổi, cả khuôn mặt dài ra, giống như một con sóc nhỏ nhún vai.Lục Mặc Trầm hỏi kỹ: “Cô ta không cho tụi con tìm dì Vân sao?”Hai cái đầu nhỏ vừa vuốt tóc vừa gật đầu: “Mẹ không thích tụi con chơi với phụ nữ khác. Trước đây con nghe chị Tây Tây nói mẹ không thích bạn gái của cha, cô Hàn Tuyết Lỵ. Bây giờ mẹ lại bắt đầu không thích Tiểu Vân Vân rồi.”Lục Mặc Trầm nghe tên nhóc biểu hiện không rõ ràng, trong con ngươi lóe lên một màu đen tối, anh chỉ nói: “Đừng lo lắng, con muốn chơi với ai thì chơi với người đó. Cha cho phép.”“Được rồi! Cha thật là hùng dũng!!” Thập tam hưng phấn nhất, muốn đem Tiểu Vân Vân ôm vào tay.Tuy nhiên, Thập tứ vẫn còn chút lo lắng, vốn không muốn mối quan hệ của lão Lục với mẹ trở nên cứng nhắc nên bèn hỏi: “Nhưng mẹ biết được thì có trách chúng ta không? Mặc dù bây giờ mẹ đã ra ngoài …...”Lục Mặc Trầm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn màn đêm trống trải: “Cô ta, tối vậy rồi chắc là không về đâu.”Trong một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố.Sau khi vào cửa, Quý Chỉ Nhã đặt chiếc túi xách tinh xảo xuống rồi bịt mũi: “Nhiều chai rượu như vậy, anh muốn say rồi nằm mơ chết sao?”Không ai lên tiếng, chỉ liếc đôi mắt lạnh lùng và thăm dò nhìn về phía cô ta.Đôi mắt đẹp của Quý Chỉ Nhã nhìn qua, thấy vẻ mặt lãnh đạm của người đàn ông, cô ta bĩu môi: “Ánh mắt gì vậy, sao vậy, không hoan nghênh tôi sao?”“Chỉ là một đêm ngắn ngủi đã làm cho cô sướng vậy sao? Cô tưởng còn có lần khác sao? Cút.” Người đàn ông mỉa mai nói.

Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Lục Mặc Trầm quay về, anh xuống xe, tưởng mình nhìn nhầm, nhìn kỹ lại, hai đứa trẻ mặc áo khoác lông dày cộp. Áo khoác lông tơ màu nâu, nhìn như hai cây cọ mũm mĩm.Người đàn ông đón cái lạnh về đêm và thẳng người đi tới.Hai đứa trẻ không khách sáo leo lên đôi chân dài của anh, mỗi bên một chân, bó gối như bổ sung khe hỡ cho chân anh.“Sao vậy?” Lục Mặc Trầm chau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhưng vẫn chứa đựng sự nuông chiều.“Lão Lục, sao cha mới về? Mẹ cũng vậy, còn chưa về nữa. Trời tối rồi, con sói xấu lớn sẽ đến. Cát Cát và con sợ nên đợi cha ở cửa!”Lục Mặc Trầm xoa xoa mái tóc màu vàng của con gái: “Trong biệt thự có 4 người làm thì sợ cái gì?”“Cha không hiểu tâm lý trẻ con!” Thập tứ bĩu môi, đưa tay xoa bóp chiếc quần tây với má nhỏ một cách tham lam.Thập tam cũng ủ rũ, gần đây không có lớp học, khúc gỗ mập ở đây suốt ngày buồn chán, chẳng vui vẻ gì.Lục Mặc Trầm nghiêng người về phía trước, cánh tay rắn chắc mỗi bên ôm một đứa. Cha đúng là mạnh, bế cả 2 lên nhưng thay vì trở về nhà, thì lại đi xuống bậc thang.Thập tam hơi phấn khích: “Cha à, chúng ta phải đi đâu sao?”“Ừm.”“Là đi ăn chỗ nào ngon phải không? Hay là chỗ nào chơi vui?”“Tìm người mà tụi con đang tìm, được không?”Đôi mắt to tròn của Thập tam sáng lên, những vì sao lấp lánh trên khuôn mặt đẹp trai của cậu: “Là tìm Tiểu Vân Vân phải không? Thật không vậy? Nhưng mẹ ......”Vừa nói xong thì cái miệng lại bĩu môi, sắc mặt thay đổi, cả khuôn mặt dài ra, giống như một con sóc nhỏ nhún vai.Lục Mặc Trầm hỏi kỹ: “Cô ta không cho tụi con tìm dì Vân sao?”Hai cái đầu nhỏ vừa vuốt tóc vừa gật đầu: “Mẹ không thích tụi con chơi với phụ nữ khác. Trước đây con nghe chị Tây Tây nói mẹ không thích bạn gái của cha, cô Hàn Tuyết Lỵ. Bây giờ mẹ lại bắt đầu không thích Tiểu Vân Vân rồi.”Lục Mặc Trầm nghe tên nhóc biểu hiện không rõ ràng, trong con ngươi lóe lên một màu đen tối, anh chỉ nói: “Đừng lo lắng, con muốn chơi với ai thì chơi với người đó. Cha cho phép.”“Được rồi! Cha thật là hùng dũng!!” Thập tam hưng phấn nhất, muốn đem Tiểu Vân Vân ôm vào tay.Tuy nhiên, Thập tứ vẫn còn chút lo lắng, vốn không muốn mối quan hệ của lão Lục với mẹ trở nên cứng nhắc nên bèn hỏi: “Nhưng mẹ biết được thì có trách chúng ta không? Mặc dù bây giờ mẹ đã ra ngoài …...”Lục Mặc Trầm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn màn đêm trống trải: “Cô ta, tối vậy rồi chắc là không về đâu.”Trong một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố.Sau khi vào cửa, Quý Chỉ Nhã đặt chiếc túi xách tinh xảo xuống rồi bịt mũi: “Nhiều chai rượu như vậy, anh muốn say rồi nằm mơ chết sao?”Không ai lên tiếng, chỉ liếc đôi mắt lạnh lùng và thăm dò nhìn về phía cô ta.Đôi mắt đẹp của Quý Chỉ Nhã nhìn qua, thấy vẻ mặt lãnh đạm của người đàn ông, cô ta bĩu môi: “Ánh mắt gì vậy, sao vậy, không hoan nghênh tôi sao?”“Chỉ là một đêm ngắn ngủi đã làm cho cô sướng vậy sao? Cô tưởng còn có lần khác sao? Cút.” Người đàn ông mỉa mai nói.

Chương 149: Một đêm ngắn ngủi mà thôi