Cô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse…
Chương 178: Ký tên ly hôn 2
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Bởi vì tối qua, Mười Ba gửi ghi âm cho cô, còn biết chúc cô năm mới vui vẻ, sau một trận bán manh lăn lộn, chính là xin ăn.Từ trong giọng nói của tiểu tử kia, biết được mấy ngày nay Lục Mặc Trầm đi công tác, sợ rằng giao thừa cũng sẽ không trở về.Người đàn ông quá cuồng công việc, cẩu thả lơ là, những đứa nhỏ ở nhà gào khóc đòi ăn cũng không để ý tới, tụi trẻ mong đợi nhiều nhất là giao thừa cả nhà sum họp.Nửa đêm cô gửi một tin nhắn wechat cho anh, xuất phát từ lòng tốt, nhắc nhở anh một câu.Người này trả lời đơn giản: Cô thay tôi chăm sóc một chút.Cái gì gọi là cô thay anh? Loại tình thân này, có thể thay sao.Vân Khanh nhíu mày, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ kia của Vân Sương, một người mẹ như thế sợ rằng cũng không có bao nhiêu tâm tư ở trên người đứa trẻ.Vừa nghĩ như thế, trong lòng càng ngày càng đau lòng hai tiểu tử kia.Đưa sủi cảo xuống lầu, tài xế nhà họ Lục tới, Vân Khanh cười đưa hai bao lì xì nhỏ cho tài xế, đón năm mới, sợ rằng tụi nhỏ ở nhà họ Lục, nào có thể thuận tiện gặp mặt?Món quà nho nhỏ này, hy vọng tụi nhỏ vui vẻ.Xoay người sang chỗ khác, điện thoại của Cố Trạm Vũ liền gọi tới.Vân Khanh đứng trong tuyết, nhìn chằm chằm năm giây, không có biểu cảm gì, bắt máy, hãy còn nhàn nhạt nói, “Nếu như ba anh yêu cầu chúng ta về nhà ăn cơm, tôi không đi. Nếu như là ký tên ly hôn....”“Đúng, là ký tên ly hôn.” Giọng nói lãnh đạm của Cố Trạm Vũ ngắt lời cô.Vân Khanh hơi sửng sốt, không ngờ lần này anh ta sẽ dứt khoát như vậy, chủ động nhắc tới, có chút kinh ngạc.Nửa tháng trước cô và anh ta nói chuyện điện thoại, anh ta nói sẽ suy nghĩ, sau đó cũng không có tin tức nữa, trong lúc đó, Lục Mặc Trầm còn dẫn cô đi bắt gian.“Em đang nghe sao?” Hơi thở Cố Trạm Vũ rất trầm, dường như đang hút thuốc, “Nhín chút thời gian ra ngoài đi, tôi định xong địa điểm rồi, cô mang theo đơn thỏa thuận ly hôn.”Gió lạnh thổi qua, Vân Khanh trả lời “Được” một tiếng.Cúp cuộc điện thoại này, dường như sợi dây vẫn luôn kéo căng trong lòng mấy năm nay, sợi dây không ngừng đứt nhẹ rốt cuộc cũng đứt hoàn toàn.Cô thở phào nhẹ nhõm.Vân Khanh thở một hơi, xoay người trở về hành lang, đụng phải một người trước mặt, cô lùi về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn là thợ sửa ống nước, cúi đầu nói xin lỗi cô không ngừng.Cô thản nhiên gật đầu, vừa đi lên lầu vừa gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Diệp.Với tư cách là luật sư đại diện, có tình huống mới nhất định phải nói với anh ấy, theo trình tự bình thường anh ấy còn phải đi cùng có mặt.Hơn nữa, Vân Khanh cũng muốn hỏi một chút, Thẩm Thanh Diệp có thể khá rõ tình hình trên thương trường, có phải công ty Cố Trạm Vũ xảy ra vấn đề lớn không, xem ra vẫn là móc nối 40% cổ phần?Có điều, kỳ lạ là, điện thoại của Thẩm Thanh Diệp không gọi được.Vân Khanh trở về nhà, cầm lấy khăn quàng cổ thay xong giày, dì Mi đi tới hỏi cô đi đâu?Vân Khanh quét mắt nhìn cha đang ho khan ở sofa bên kia, trong lòng suy xét, nếu bây giờ nói cho họ biết là đi ký tên, theo tính tình kia của cha nói không chừng lại nhọc lòng, muốn đi theo.Cô không muốn làm lớn chuyện, cũng không biết rốt cuộc Cố Trạm Vũ là thật hay giả, nếu không thể thành công, đừng khiến cha lo lắng chuyện không đâu.Nếu thành công, hãy nói cho cha biết sau, mọi thứ đều khá yên tĩnh sẽ dễ dàng chấp nhận.Cô cũng không nói.Trở về phòng cầm túi công văn, bên trong có đơn thỏa thuận ly hôn Thẩm Thanh Diệp sớm đã vạch ra cho cô.Vân Khanh xuống lầu, ở cửa khu chung cư chờ taxi, lại gọi cho Thẩm Thanh Diệp hai cuộc, vẫn là không gọi được.
Bởi vì tối qua, Mười Ba gửi ghi âm cho cô, còn biết chúc cô năm mới vui vẻ, sau một trận bán manh lăn lộn, chính là xin ăn.Từ trong giọng nói của tiểu tử kia, biết được mấy ngày nay Lục Mặc Trầm đi công tác, sợ rằng giao thừa cũng sẽ không trở về.Người đàn ông quá cuồng công việc, cẩu thả lơ là, những đứa nhỏ ở nhà gào khóc đòi ăn cũng không để ý tới, tụi trẻ mong đợi nhiều nhất là giao thừa cả nhà sum họp.Nửa đêm cô gửi một tin nhắn wechat cho anh, xuất phát từ lòng tốt, nhắc nhở anh một câu.Người này trả lời đơn giản: Cô thay tôi chăm sóc một chút.Cái gì gọi là cô thay anh? Loại tình thân này, có thể thay sao.Vân Khanh nhíu mày, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ kia của Vân Sương, một người mẹ như thế sợ rằng cũng không có bao nhiêu tâm tư ở trên người đứa trẻ.Vừa nghĩ như thế, trong lòng càng ngày càng đau lòng hai tiểu tử kia.Đưa sủi cảo xuống lầu, tài xế nhà họ Lục tới, Vân Khanh cười đưa hai bao lì xì nhỏ cho tài xế, đón năm mới, sợ rằng tụi nhỏ ở nhà họ Lục, nào có thể thuận tiện gặp mặt?Món quà nho nhỏ này, hy vọng tụi nhỏ vui vẻ.Xoay người sang chỗ khác, điện thoại của Cố Trạm Vũ liền gọi tới.Vân Khanh đứng trong tuyết, nhìn chằm chằm năm giây, không có biểu cảm gì, bắt máy, hãy còn nhàn nhạt nói, “Nếu như ba anh yêu cầu chúng ta về nhà ăn cơm, tôi không đi. Nếu như là ký tên ly hôn....”“Đúng, là ký tên ly hôn.” Giọng nói lãnh đạm của Cố Trạm Vũ ngắt lời cô.Vân Khanh hơi sửng sốt, không ngờ lần này anh ta sẽ dứt khoát như vậy, chủ động nhắc tới, có chút kinh ngạc.Nửa tháng trước cô và anh ta nói chuyện điện thoại, anh ta nói sẽ suy nghĩ, sau đó cũng không có tin tức nữa, trong lúc đó, Lục Mặc Trầm còn dẫn cô đi bắt gian.“Em đang nghe sao?” Hơi thở Cố Trạm Vũ rất trầm, dường như đang hút thuốc, “Nhín chút thời gian ra ngoài đi, tôi định xong địa điểm rồi, cô mang theo đơn thỏa thuận ly hôn.”Gió lạnh thổi qua, Vân Khanh trả lời “Được” một tiếng.Cúp cuộc điện thoại này, dường như sợi dây vẫn luôn kéo căng trong lòng mấy năm nay, sợi dây không ngừng đứt nhẹ rốt cuộc cũng đứt hoàn toàn.Cô thở phào nhẹ nhõm.Vân Khanh thở một hơi, xoay người trở về hành lang, đụng phải một người trước mặt, cô lùi về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn là thợ sửa ống nước, cúi đầu nói xin lỗi cô không ngừng.Cô thản nhiên gật đầu, vừa đi lên lầu vừa gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Diệp.Với tư cách là luật sư đại diện, có tình huống mới nhất định phải nói với anh ấy, theo trình tự bình thường anh ấy còn phải đi cùng có mặt.Hơn nữa, Vân Khanh cũng muốn hỏi một chút, Thẩm Thanh Diệp có thể khá rõ tình hình trên thương trường, có phải công ty Cố Trạm Vũ xảy ra vấn đề lớn không, xem ra vẫn là móc nối 40% cổ phần?Có điều, kỳ lạ là, điện thoại của Thẩm Thanh Diệp không gọi được.Vân Khanh trở về nhà, cầm lấy khăn quàng cổ thay xong giày, dì Mi đi tới hỏi cô đi đâu?Vân Khanh quét mắt nhìn cha đang ho khan ở sofa bên kia, trong lòng suy xét, nếu bây giờ nói cho họ biết là đi ký tên, theo tính tình kia của cha nói không chừng lại nhọc lòng, muốn đi theo.Cô không muốn làm lớn chuyện, cũng không biết rốt cuộc Cố Trạm Vũ là thật hay giả, nếu không thể thành công, đừng khiến cha lo lắng chuyện không đâu.Nếu thành công, hãy nói cho cha biết sau, mọi thứ đều khá yên tĩnh sẽ dễ dàng chấp nhận.Cô cũng không nói.Trở về phòng cầm túi công văn, bên trong có đơn thỏa thuận ly hôn Thẩm Thanh Diệp sớm đã vạch ra cho cô.Vân Khanh xuống lầu, ở cửa khu chung cư chờ taxi, lại gọi cho Thẩm Thanh Diệp hai cuộc, vẫn là không gọi được.
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Bởi vì tối qua, Mười Ba gửi ghi âm cho cô, còn biết chúc cô năm mới vui vẻ, sau một trận bán manh lăn lộn, chính là xin ăn.Từ trong giọng nói của tiểu tử kia, biết được mấy ngày nay Lục Mặc Trầm đi công tác, sợ rằng giao thừa cũng sẽ không trở về.Người đàn ông quá cuồng công việc, cẩu thả lơ là, những đứa nhỏ ở nhà gào khóc đòi ăn cũng không để ý tới, tụi trẻ mong đợi nhiều nhất là giao thừa cả nhà sum họp.Nửa đêm cô gửi một tin nhắn wechat cho anh, xuất phát từ lòng tốt, nhắc nhở anh một câu.Người này trả lời đơn giản: Cô thay tôi chăm sóc một chút.Cái gì gọi là cô thay anh? Loại tình thân này, có thể thay sao.Vân Khanh nhíu mày, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ kia của Vân Sương, một người mẹ như thế sợ rằng cũng không có bao nhiêu tâm tư ở trên người đứa trẻ.Vừa nghĩ như thế, trong lòng càng ngày càng đau lòng hai tiểu tử kia.Đưa sủi cảo xuống lầu, tài xế nhà họ Lục tới, Vân Khanh cười đưa hai bao lì xì nhỏ cho tài xế, đón năm mới, sợ rằng tụi nhỏ ở nhà họ Lục, nào có thể thuận tiện gặp mặt?Món quà nho nhỏ này, hy vọng tụi nhỏ vui vẻ.Xoay người sang chỗ khác, điện thoại của Cố Trạm Vũ liền gọi tới.Vân Khanh đứng trong tuyết, nhìn chằm chằm năm giây, không có biểu cảm gì, bắt máy, hãy còn nhàn nhạt nói, “Nếu như ba anh yêu cầu chúng ta về nhà ăn cơm, tôi không đi. Nếu như là ký tên ly hôn....”“Đúng, là ký tên ly hôn.” Giọng nói lãnh đạm của Cố Trạm Vũ ngắt lời cô.Vân Khanh hơi sửng sốt, không ngờ lần này anh ta sẽ dứt khoát như vậy, chủ động nhắc tới, có chút kinh ngạc.Nửa tháng trước cô và anh ta nói chuyện điện thoại, anh ta nói sẽ suy nghĩ, sau đó cũng không có tin tức nữa, trong lúc đó, Lục Mặc Trầm còn dẫn cô đi bắt gian.“Em đang nghe sao?” Hơi thở Cố Trạm Vũ rất trầm, dường như đang hút thuốc, “Nhín chút thời gian ra ngoài đi, tôi định xong địa điểm rồi, cô mang theo đơn thỏa thuận ly hôn.”Gió lạnh thổi qua, Vân Khanh trả lời “Được” một tiếng.Cúp cuộc điện thoại này, dường như sợi dây vẫn luôn kéo căng trong lòng mấy năm nay, sợi dây không ngừng đứt nhẹ rốt cuộc cũng đứt hoàn toàn.Cô thở phào nhẹ nhõm.Vân Khanh thở một hơi, xoay người trở về hành lang, đụng phải một người trước mặt, cô lùi về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn là thợ sửa ống nước, cúi đầu nói xin lỗi cô không ngừng.Cô thản nhiên gật đầu, vừa đi lên lầu vừa gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Diệp.Với tư cách là luật sư đại diện, có tình huống mới nhất định phải nói với anh ấy, theo trình tự bình thường anh ấy còn phải đi cùng có mặt.Hơn nữa, Vân Khanh cũng muốn hỏi một chút, Thẩm Thanh Diệp có thể khá rõ tình hình trên thương trường, có phải công ty Cố Trạm Vũ xảy ra vấn đề lớn không, xem ra vẫn là móc nối 40% cổ phần?Có điều, kỳ lạ là, điện thoại của Thẩm Thanh Diệp không gọi được.Vân Khanh trở về nhà, cầm lấy khăn quàng cổ thay xong giày, dì Mi đi tới hỏi cô đi đâu?Vân Khanh quét mắt nhìn cha đang ho khan ở sofa bên kia, trong lòng suy xét, nếu bây giờ nói cho họ biết là đi ký tên, theo tính tình kia của cha nói không chừng lại nhọc lòng, muốn đi theo.Cô không muốn làm lớn chuyện, cũng không biết rốt cuộc Cố Trạm Vũ là thật hay giả, nếu không thể thành công, đừng khiến cha lo lắng chuyện không đâu.Nếu thành công, hãy nói cho cha biết sau, mọi thứ đều khá yên tĩnh sẽ dễ dàng chấp nhận.Cô cũng không nói.Trở về phòng cầm túi công văn, bên trong có đơn thỏa thuận ly hôn Thẩm Thanh Diệp sớm đã vạch ra cho cô.Vân Khanh xuống lầu, ở cửa khu chung cư chờ taxi, lại gọi cho Thẩm Thanh Diệp hai cuộc, vẫn là không gọi được.