Cô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse…
Chương 315: Tôi có thể thoải mái ư
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Nói xong cả phòng im lặng.A Quan không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, lần trước Qúy thiếu đó đã nói rằng đó là con sư tử có cái miệng lớn, đây đâu phải là cái miệng lớn, mà muốn nuốt hết cả vũ trụ.Đúng là không biết xấu hổ! !A Quan quay lại nhìn ông chủ. Lục Mặc Trầm tựa vào lưng ghế sô pha không nhúc nhích, hai chân dài đan chéo, chậm rãi gật đầu hai cái, trên môi nở nụ cười.Sau đó, nụ cười dường như không thể kiểm soát được, như muốn bật ra, đáy mắt để lộ ý cười. Anh để hai chân xuống, áo sơ mi được cắt may tinh tế để lộ cánh tay gầy guộc chống lên đùi, người anh nghiêng về phía trước, nhấc hai lông mày lên, đọc xong những gì trên tờ giấy viết.Sau đó, nhấc mí mắt lên và chậm rãi nhìn thẳng.Trong đôi mắt đen láy đó không biết đang ẩn chứa điều gì, không có vẻ gì là tức giận, nhưng Quý Chỉ Nhã lại cảm thấy rùng mình và sống lưng cô ấy lạnh ngắt.Bạch Vũ Linh đã quen trong tình cảnh quay lớn, ngồi rất ngay ngắn, không tỏ ra rụt rè. Chỉ là trong không khí khói bụi yên tĩnh nơi đây dường như cũng có thể nghe được, huống chi là tiếng tim đập của mọi người.Lục Mặc Trầm chống tay lên ghế sô pha, lộ ra bờ vai rộng, nâng đôi chân thon dài trên bàn cà phê, chỉ để đè nén thỏa thuận ly hôn trơ trẽn, anh rất bình tĩnh, nở nụ cười, "Có muốn tôi đưa toàn bộ hệ ngân hà cho các người?"A Quan bật cười.Bạch Vũ Linh siết chặt bàn tay, "Tập đoàn Thịnh Thế sau khi kết hôn là tài sản kinh doanh chung, mỗi người một con. Chuyện này đều do luật sư soạn thảo, hợp tình hợp lý."“Đứa trẻ do cô sinh ra sao?” Lục Mặc Trầm trực tiếp nhìn Quý Chỉ Nhã, bình tĩnh chậm rãi hỏi.Quý Chỉ Nhã nắm chặt hai tay, đôi môi mỏng manh mím chặt. Bạch Vũ Linh ở phía trước nhướng mày, "Khi giấy cửa sổ bị xuyên thủng, nó sẽ lan rộng ra. Bất kể như thế nào, thẩm định của cơ quan thẩm định có thẩm quyền ở thành phố S nói rằng anh Tần bạn của Lục tổng, năm năm trước bản thẩm định cũng vậy. Hai bản là kết quả và có thể cho bất kỳ ai xem và có thể làm bằng chứng trước tòa. Tuy nhiên, anh Lục có thể còn có một bản khác trong tay. Tôi nghĩ anh Lục có thể cũng không thể lấy được bản đó từ chỗ ông cụ Lục, vì anh có điều khuất tất. Cũng không thể để cho ông cụ Lục phát hiện ra 6 năm trước con trai mình cùng với cháu dâu của mình có mối quan hệ không đúng đắn? Còn sinh ra đứa con? Ở đây ai ai cũng đều biết cặp song sinh đó là Chỉ Nhã sinh ra cho Lục tổng, nếu đổi lại thành con của anh và cháu dâu anh nghĩ bộ mặt của nhà họ Lục sẽ thế nào? Cậu Lục nghĩ có phải không?""Đúng vậy, các người thừa nhận đứa trẻ đó không phải do Quý Chỉ Nhã sinh ra? Cũng thừa nhận những thủ đoạn mình đã làm? Bắt nạt Vân Khanh, để cho cô ấy và tôi nhầm lẫn trong việc sinh con?"Trái tim của Bạch Vũ Linh có chút rung động, chút nghi ngờ Lục Mặc Trầm không hề biểu lộ phản ứng tức giận.Anh ấy đang thử nghiệm.Bà cầm túi và đứng dậy, nhanh chóng cầm tay Quý Chỉ Nhã, "Tôi sẽ không nói gì cả, cậu Lục, đứa trẻ này là con của Quý Chỉ Nhã và được phép giành quyền nuôi con. Đây sẽ là vụ việc sẽ phải đưa ra tòa."A Quan tức giận nói: "Bà thật ghê tởm? Đứa trẻ rõ ràng không phải của Quý Chỉ Nhã. Bà giành đứa nhỏ làm gì? Tay của bà duỗi dài quá à!"Lục Mặc Trầm không nói lời nào, đôi mắt đại bàng sắc bén như hố sâu, khiến Quý Chỉ Nhã trở nên lúng túng.Anh nhếch môi nở nụ cười chế nhạo. "Muốn lấy một đứa trẻ làm con tin lâu dài? Coi Lục Mặc Trầm tôi đây đã chết rồi sao?" Câu nói này không nhẹ cũng không nặng nhưng nó xuyên qua tất cả mọi thứ, cuối cùng Bạch Vũ Linh cảm thấy run rấy khi nghe thấy sự ớn lạnh từ sâu trong giọng nói trầm thấp của anh.Lục Mặc Trầm nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi đi về phía bọn họ. Hai mẹ con họ lùi lại. Đôi mắt thâm thúy của anh ta nheo lại, "Hôm nay đến đây đàm phán xem ra hai người không đem theo não rồi, lấy cái mặt chó này để đổi lấy con tôi? Tôi còn tưởng bà Bạch thông minh trí tuệ cao lắm chứ.""Tóm lại, các điều kiện đã được đưa ra. Phải trả lại những ấm ức năm năm thanh xuân cho Chỉ Nhã. Chúng ta cứ chờ xem!"Bạch Vũ Linh nhanh chóng dẫn Quý Chỉ Nhã rời khỏi căn phòng lạnh lẽo này.
Nói xong cả phòng im lặng.A Quan không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, lần trước Qúy thiếu đó đã nói rằng đó là con sư tử có cái miệng lớn, đây đâu phải là cái miệng lớn, mà muốn nuốt hết cả vũ trụ.Đúng là không biết xấu hổ! !A Quan quay lại nhìn ông chủ. Lục Mặc Trầm tựa vào lưng ghế sô pha không nhúc nhích, hai chân dài đan chéo, chậm rãi gật đầu hai cái, trên môi nở nụ cười.Sau đó, nụ cười dường như không thể kiểm soát được, như muốn bật ra, đáy mắt để lộ ý cười. Anh để hai chân xuống, áo sơ mi được cắt may tinh tế để lộ cánh tay gầy guộc chống lên đùi, người anh nghiêng về phía trước, nhấc hai lông mày lên, đọc xong những gì trên tờ giấy viết.Sau đó, nhấc mí mắt lên và chậm rãi nhìn thẳng.Trong đôi mắt đen láy đó không biết đang ẩn chứa điều gì, không có vẻ gì là tức giận, nhưng Quý Chỉ Nhã lại cảm thấy rùng mình và sống lưng cô ấy lạnh ngắt.Bạch Vũ Linh đã quen trong tình cảnh quay lớn, ngồi rất ngay ngắn, không tỏ ra rụt rè. Chỉ là trong không khí khói bụi yên tĩnh nơi đây dường như cũng có thể nghe được, huống chi là tiếng tim đập của mọi người.Lục Mặc Trầm chống tay lên ghế sô pha, lộ ra bờ vai rộng, nâng đôi chân thon dài trên bàn cà phê, chỉ để đè nén thỏa thuận ly hôn trơ trẽn, anh rất bình tĩnh, nở nụ cười, "Có muốn tôi đưa toàn bộ hệ ngân hà cho các người?"A Quan bật cười.Bạch Vũ Linh siết chặt bàn tay, "Tập đoàn Thịnh Thế sau khi kết hôn là tài sản kinh doanh chung, mỗi người một con. Chuyện này đều do luật sư soạn thảo, hợp tình hợp lý."“Đứa trẻ do cô sinh ra sao?” Lục Mặc Trầm trực tiếp nhìn Quý Chỉ Nhã, bình tĩnh chậm rãi hỏi.Quý Chỉ Nhã nắm chặt hai tay, đôi môi mỏng manh mím chặt. Bạch Vũ Linh ở phía trước nhướng mày, "Khi giấy cửa sổ bị xuyên thủng, nó sẽ lan rộng ra. Bất kể như thế nào, thẩm định của cơ quan thẩm định có thẩm quyền ở thành phố S nói rằng anh Tần bạn của Lục tổng, năm năm trước bản thẩm định cũng vậy. Hai bản là kết quả và có thể cho bất kỳ ai xem và có thể làm bằng chứng trước tòa. Tuy nhiên, anh Lục có thể còn có một bản khác trong tay. Tôi nghĩ anh Lục có thể cũng không thể lấy được bản đó từ chỗ ông cụ Lục, vì anh có điều khuất tất. Cũng không thể để cho ông cụ Lục phát hiện ra 6 năm trước con trai mình cùng với cháu dâu của mình có mối quan hệ không đúng đắn? Còn sinh ra đứa con? Ở đây ai ai cũng đều biết cặp song sinh đó là Chỉ Nhã sinh ra cho Lục tổng, nếu đổi lại thành con của anh và cháu dâu anh nghĩ bộ mặt của nhà họ Lục sẽ thế nào? Cậu Lục nghĩ có phải không?""Đúng vậy, các người thừa nhận đứa trẻ đó không phải do Quý Chỉ Nhã sinh ra? Cũng thừa nhận những thủ đoạn mình đã làm? Bắt nạt Vân Khanh, để cho cô ấy và tôi nhầm lẫn trong việc sinh con?"Trái tim của Bạch Vũ Linh có chút rung động, chút nghi ngờ Lục Mặc Trầm không hề biểu lộ phản ứng tức giận.Anh ấy đang thử nghiệm.Bà cầm túi và đứng dậy, nhanh chóng cầm tay Quý Chỉ Nhã, "Tôi sẽ không nói gì cả, cậu Lục, đứa trẻ này là con của Quý Chỉ Nhã và được phép giành quyền nuôi con. Đây sẽ là vụ việc sẽ phải đưa ra tòa."A Quan tức giận nói: "Bà thật ghê tởm? Đứa trẻ rõ ràng không phải của Quý Chỉ Nhã. Bà giành đứa nhỏ làm gì? Tay của bà duỗi dài quá à!"Lục Mặc Trầm không nói lời nào, đôi mắt đại bàng sắc bén như hố sâu, khiến Quý Chỉ Nhã trở nên lúng túng.Anh nhếch môi nở nụ cười chế nhạo. "Muốn lấy một đứa trẻ làm con tin lâu dài? Coi Lục Mặc Trầm tôi đây đã chết rồi sao?" Câu nói này không nhẹ cũng không nặng nhưng nó xuyên qua tất cả mọi thứ, cuối cùng Bạch Vũ Linh cảm thấy run rấy khi nghe thấy sự ớn lạnh từ sâu trong giọng nói trầm thấp của anh.Lục Mặc Trầm nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi đi về phía bọn họ. Hai mẹ con họ lùi lại. Đôi mắt thâm thúy của anh ta nheo lại, "Hôm nay đến đây đàm phán xem ra hai người không đem theo não rồi, lấy cái mặt chó này để đổi lấy con tôi? Tôi còn tưởng bà Bạch thông minh trí tuệ cao lắm chứ.""Tóm lại, các điều kiện đã được đưa ra. Phải trả lại những ấm ức năm năm thanh xuân cho Chỉ Nhã. Chúng ta cứ chờ xem!"Bạch Vũ Linh nhanh chóng dẫn Quý Chỉ Nhã rời khỏi căn phòng lạnh lẽo này.
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Nói xong cả phòng im lặng.A Quan không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, lần trước Qúy thiếu đó đã nói rằng đó là con sư tử có cái miệng lớn, đây đâu phải là cái miệng lớn, mà muốn nuốt hết cả vũ trụ.Đúng là không biết xấu hổ! !A Quan quay lại nhìn ông chủ. Lục Mặc Trầm tựa vào lưng ghế sô pha không nhúc nhích, hai chân dài đan chéo, chậm rãi gật đầu hai cái, trên môi nở nụ cười.Sau đó, nụ cười dường như không thể kiểm soát được, như muốn bật ra, đáy mắt để lộ ý cười. Anh để hai chân xuống, áo sơ mi được cắt may tinh tế để lộ cánh tay gầy guộc chống lên đùi, người anh nghiêng về phía trước, nhấc hai lông mày lên, đọc xong những gì trên tờ giấy viết.Sau đó, nhấc mí mắt lên và chậm rãi nhìn thẳng.Trong đôi mắt đen láy đó không biết đang ẩn chứa điều gì, không có vẻ gì là tức giận, nhưng Quý Chỉ Nhã lại cảm thấy rùng mình và sống lưng cô ấy lạnh ngắt.Bạch Vũ Linh đã quen trong tình cảnh quay lớn, ngồi rất ngay ngắn, không tỏ ra rụt rè. Chỉ là trong không khí khói bụi yên tĩnh nơi đây dường như cũng có thể nghe được, huống chi là tiếng tim đập của mọi người.Lục Mặc Trầm chống tay lên ghế sô pha, lộ ra bờ vai rộng, nâng đôi chân thon dài trên bàn cà phê, chỉ để đè nén thỏa thuận ly hôn trơ trẽn, anh rất bình tĩnh, nở nụ cười, "Có muốn tôi đưa toàn bộ hệ ngân hà cho các người?"A Quan bật cười.Bạch Vũ Linh siết chặt bàn tay, "Tập đoàn Thịnh Thế sau khi kết hôn là tài sản kinh doanh chung, mỗi người một con. Chuyện này đều do luật sư soạn thảo, hợp tình hợp lý."“Đứa trẻ do cô sinh ra sao?” Lục Mặc Trầm trực tiếp nhìn Quý Chỉ Nhã, bình tĩnh chậm rãi hỏi.Quý Chỉ Nhã nắm chặt hai tay, đôi môi mỏng manh mím chặt. Bạch Vũ Linh ở phía trước nhướng mày, "Khi giấy cửa sổ bị xuyên thủng, nó sẽ lan rộng ra. Bất kể như thế nào, thẩm định của cơ quan thẩm định có thẩm quyền ở thành phố S nói rằng anh Tần bạn của Lục tổng, năm năm trước bản thẩm định cũng vậy. Hai bản là kết quả và có thể cho bất kỳ ai xem và có thể làm bằng chứng trước tòa. Tuy nhiên, anh Lục có thể còn có một bản khác trong tay. Tôi nghĩ anh Lục có thể cũng không thể lấy được bản đó từ chỗ ông cụ Lục, vì anh có điều khuất tất. Cũng không thể để cho ông cụ Lục phát hiện ra 6 năm trước con trai mình cùng với cháu dâu của mình có mối quan hệ không đúng đắn? Còn sinh ra đứa con? Ở đây ai ai cũng đều biết cặp song sinh đó là Chỉ Nhã sinh ra cho Lục tổng, nếu đổi lại thành con của anh và cháu dâu anh nghĩ bộ mặt của nhà họ Lục sẽ thế nào? Cậu Lục nghĩ có phải không?""Đúng vậy, các người thừa nhận đứa trẻ đó không phải do Quý Chỉ Nhã sinh ra? Cũng thừa nhận những thủ đoạn mình đã làm? Bắt nạt Vân Khanh, để cho cô ấy và tôi nhầm lẫn trong việc sinh con?"Trái tim của Bạch Vũ Linh có chút rung động, chút nghi ngờ Lục Mặc Trầm không hề biểu lộ phản ứng tức giận.Anh ấy đang thử nghiệm.Bà cầm túi và đứng dậy, nhanh chóng cầm tay Quý Chỉ Nhã, "Tôi sẽ không nói gì cả, cậu Lục, đứa trẻ này là con của Quý Chỉ Nhã và được phép giành quyền nuôi con. Đây sẽ là vụ việc sẽ phải đưa ra tòa."A Quan tức giận nói: "Bà thật ghê tởm? Đứa trẻ rõ ràng không phải của Quý Chỉ Nhã. Bà giành đứa nhỏ làm gì? Tay của bà duỗi dài quá à!"Lục Mặc Trầm không nói lời nào, đôi mắt đại bàng sắc bén như hố sâu, khiến Quý Chỉ Nhã trở nên lúng túng.Anh nhếch môi nở nụ cười chế nhạo. "Muốn lấy một đứa trẻ làm con tin lâu dài? Coi Lục Mặc Trầm tôi đây đã chết rồi sao?" Câu nói này không nhẹ cũng không nặng nhưng nó xuyên qua tất cả mọi thứ, cuối cùng Bạch Vũ Linh cảm thấy run rấy khi nghe thấy sự ớn lạnh từ sâu trong giọng nói trầm thấp của anh.Lục Mặc Trầm nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi đi về phía bọn họ. Hai mẹ con họ lùi lại. Đôi mắt thâm thúy của anh ta nheo lại, "Hôm nay đến đây đàm phán xem ra hai người không đem theo não rồi, lấy cái mặt chó này để đổi lấy con tôi? Tôi còn tưởng bà Bạch thông minh trí tuệ cao lắm chứ.""Tóm lại, các điều kiện đã được đưa ra. Phải trả lại những ấm ức năm năm thanh xuân cho Chỉ Nhã. Chúng ta cứ chờ xem!"Bạch Vũ Linh nhanh chóng dẫn Quý Chỉ Nhã rời khỏi căn phòng lạnh lẽo này.