Cô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse…
Chương 371: Trở thành một bà mẹ hời
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Quý Chỉ Nhã cứng đờ, mặt biến sắc, vừa rồi nói nhanh quá nên không cẩn thận lộ chuyện Vân Khanh.Mà Cố Trạm Vũ thì vô cùng nhạy bén.Anh ta chất vấn như vậy, chắc là đã biết được điều gì?Cố Trạm Vũ nhìn chằm chằm vẻ mặt Quý Chỉ Nhã, càng thêm nghi ngờ, cũng càng khẳng định chắc chắn suy nghĩ trong lòng. Anh ta túm chặt tóc cô ta hơn: "Tốt hơn hết là cô nói rõ ràng cho tôi, Quý Chỉ Nhã! Nếu không thì hôm nay cô nhất định phải chết."Quý Chỉ Nhã bị túm tóc lôi đi, lúc này nhìn Cố Trạm Vũ vô cùng đáng sợ, mặc dù trước đây anh ta luôn mưa nắng thất thường, nhưng không đến nỗi âm u đáng sợ như lần này.Chuyện liên quan đến Vân Khanh, quả nhiên làm anh ta thay hình đổi dạng.Vừa nghĩ đến chuyện trong lòng anh ta sợ là vẫn còn có bóng dáng của Vân Khanh, hơn nữa bóng dáng này sẽ không bao giờ có thể xóa nhòa.Quý Chỉ Nhã cảm thấy vừa chua xót vừa căm hận.Cô ta khẽ đảo mắt, nghĩ cách làm thế nào để đổi trắng thay đen. Quý Chỉ Nhã khóc rống lên như bị bệnh tâm thần: "Anh vì một người phụ nữ đã không còn quan hệ gì với mình mà chất vấn em như thế là có ý gì? Vân Khanh sẽ cảm kích anh sao? Đứa con trong bụng em mới là của anh. Cố Trạm Vũ, anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi, trải qua một cuộc hôn nhân đầy chông gai với một người phụ nữ phản bội anh, bây giờ anh vẫn không trân trọng những gì trước mắt à? Anh không mong muốn có một đứa con thực sự thuộc về mình sao? Anh lại còn muốn giết em, anh giết em thì con của anh cũng sẽ không còn trên đời này nữa đâu, đừa con thứ hai cũng mất!"Ánh mắt Cố Trạm Vũ khẽ run lên.Thế giới lạnh lẽo, anh ta đùa giỡn vô số phụ nữ, nhưng mấy năm nay, nhất là năm năm này, anh ta càng say rượu càng trống rỗng, tâm hồn như một miếng ngọc bội vỡ nát.Đôi khi anh ta cảm thấy cuộc đời này chẳng có nghĩa lý gì, anh ta sống vì cái gì cơ chứ?Triền miên dây dưa, nhưng không có trái tim, cũng chẳng có linh hồn để dựa vào. Loại cảm giác này giống như có một cái gì đó cào nhẹ lên trái tim, hơi đau, không phải đau đến mức chết đi sống lại, nhưng vẫn cảm giác được.Anh ta rất muốn có con với Vân Khanh, luôn luôn muốn...Nhưng anh ta lại không thể ở bên Vân Khanh được nữa.Con...Cố Trạm Vũ cũng không hiểu được tại sao trước đây anh ta lại đồng ý ghép tủy cho Tô Đào.Có thể thấy được trong trái tim anh ta có một khoảng trống cô đơn đến thế.Nhưng đứa bé này lại ở trong bụng Quý Chỉ Nhã.Gương mặt lạnh lùng chỉ hoảng hốt trong giây lát, sau đó anh ta nhìn về phía Quý Chỉ Nhã, cười lạnh: "Đáng lẽ tôi và Vân Khanh sẽ không đi đến ngày hôm nay, trước giờ tôi cũng không biết được tại sao chúng tôi lại đi đến bước này? Nhưng hôm nay tôi đã biết được lí do rồi, thì ta từ sáu năm trước đã có người âm thầm ra tay! Người đó có phải là cô không, Quý Chỉ Nhã?"Quý Chỉ Nhã cố gắng che giấu nỗi hoảng sợ tận đáy lòng, khóc lóc lắc đầu: "Em chỉ có thể nói cho anh biết năm đó Vân Khanh thông đồng với Lục Mặc Trầm! Cô ta là một kẻ cặn bã! Lúc đó Lục Mặc Trầm là bạn trai của em, lúc đó vì quá chán nản nên em đã theo anh ta sang Mỹ! Năm đó nếu như anh không kiên quyết muốn kết hôn với Vân Khanh, Vân Khanh cũng không yêu anh say đắm như thế thì em cũng sẽ không nản lòng thoái chí mà thay đổi đối tượng, đến một nơi xa xôi như thế! Năm đó em và mẹ em đã làm gì không quan trọng, quan trọng là... Trạm Vũ, anh phải rõ ràng một chuyện. Anh đã từng nói với em rằng Vân Khanh đã mơ một giấc mơ, trong mơ cô ta rất ph*ng đ*ng. Anh nghĩ đi, nếu như em tính kế cô ta thì làm sao cô ta có thể đối với Lục Mặc Trầm nhớ mãi không quên như vậy? Thậm chí còn nằm mơ thấy anh ta? Bản chất của cô ta chính là một tiện nhân thấp kém vô liêm sỉ như vậy! Thế nên cô ta sinh con cho Lục Mặc Trầm. Anh đừng tiếp tục ôm mơ tưởng hão huyền với cô ta nữa, anh giúp cô ta nghĩ bao nhiêu lí do để biện minh cho trinh tiết và sự thanh cao của cô ta. Bản chất của cô ta là một tiện nhân, nếu không thì tại sao mới hai mươi tuổi mà đã mang thai của người đàn ông khác, lại còn phản bội anh! Cho dù em và mẹ em có làm bao nhiêu chuyện cũng không quan trọng, điều quan trọng là bản tính của cô ta, dù sớm hay muộn cũng sẽ phản bội anh!"
Quý Chỉ Nhã cứng đờ, mặt biến sắc, vừa rồi nói nhanh quá nên không cẩn thận lộ chuyện Vân Khanh.Mà Cố Trạm Vũ thì vô cùng nhạy bén.Anh ta chất vấn như vậy, chắc là đã biết được điều gì?Cố Trạm Vũ nhìn chằm chằm vẻ mặt Quý Chỉ Nhã, càng thêm nghi ngờ, cũng càng khẳng định chắc chắn suy nghĩ trong lòng. Anh ta túm chặt tóc cô ta hơn: "Tốt hơn hết là cô nói rõ ràng cho tôi, Quý Chỉ Nhã! Nếu không thì hôm nay cô nhất định phải chết."Quý Chỉ Nhã bị túm tóc lôi đi, lúc này nhìn Cố Trạm Vũ vô cùng đáng sợ, mặc dù trước đây anh ta luôn mưa nắng thất thường, nhưng không đến nỗi âm u đáng sợ như lần này.Chuyện liên quan đến Vân Khanh, quả nhiên làm anh ta thay hình đổi dạng.Vừa nghĩ đến chuyện trong lòng anh ta sợ là vẫn còn có bóng dáng của Vân Khanh, hơn nữa bóng dáng này sẽ không bao giờ có thể xóa nhòa.Quý Chỉ Nhã cảm thấy vừa chua xót vừa căm hận.Cô ta khẽ đảo mắt, nghĩ cách làm thế nào để đổi trắng thay đen. Quý Chỉ Nhã khóc rống lên như bị bệnh tâm thần: "Anh vì một người phụ nữ đã không còn quan hệ gì với mình mà chất vấn em như thế là có ý gì? Vân Khanh sẽ cảm kích anh sao? Đứa con trong bụng em mới là của anh. Cố Trạm Vũ, anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi, trải qua một cuộc hôn nhân đầy chông gai với một người phụ nữ phản bội anh, bây giờ anh vẫn không trân trọng những gì trước mắt à? Anh không mong muốn có một đứa con thực sự thuộc về mình sao? Anh lại còn muốn giết em, anh giết em thì con của anh cũng sẽ không còn trên đời này nữa đâu, đừa con thứ hai cũng mất!"Ánh mắt Cố Trạm Vũ khẽ run lên.Thế giới lạnh lẽo, anh ta đùa giỡn vô số phụ nữ, nhưng mấy năm nay, nhất là năm năm này, anh ta càng say rượu càng trống rỗng, tâm hồn như một miếng ngọc bội vỡ nát.Đôi khi anh ta cảm thấy cuộc đời này chẳng có nghĩa lý gì, anh ta sống vì cái gì cơ chứ?Triền miên dây dưa, nhưng không có trái tim, cũng chẳng có linh hồn để dựa vào. Loại cảm giác này giống như có một cái gì đó cào nhẹ lên trái tim, hơi đau, không phải đau đến mức chết đi sống lại, nhưng vẫn cảm giác được.Anh ta rất muốn có con với Vân Khanh, luôn luôn muốn...Nhưng anh ta lại không thể ở bên Vân Khanh được nữa.Con...Cố Trạm Vũ cũng không hiểu được tại sao trước đây anh ta lại đồng ý ghép tủy cho Tô Đào.Có thể thấy được trong trái tim anh ta có một khoảng trống cô đơn đến thế.Nhưng đứa bé này lại ở trong bụng Quý Chỉ Nhã.Gương mặt lạnh lùng chỉ hoảng hốt trong giây lát, sau đó anh ta nhìn về phía Quý Chỉ Nhã, cười lạnh: "Đáng lẽ tôi và Vân Khanh sẽ không đi đến ngày hôm nay, trước giờ tôi cũng không biết được tại sao chúng tôi lại đi đến bước này? Nhưng hôm nay tôi đã biết được lí do rồi, thì ta từ sáu năm trước đã có người âm thầm ra tay! Người đó có phải là cô không, Quý Chỉ Nhã?"Quý Chỉ Nhã cố gắng che giấu nỗi hoảng sợ tận đáy lòng, khóc lóc lắc đầu: "Em chỉ có thể nói cho anh biết năm đó Vân Khanh thông đồng với Lục Mặc Trầm! Cô ta là một kẻ cặn bã! Lúc đó Lục Mặc Trầm là bạn trai của em, lúc đó vì quá chán nản nên em đã theo anh ta sang Mỹ! Năm đó nếu như anh không kiên quyết muốn kết hôn với Vân Khanh, Vân Khanh cũng không yêu anh say đắm như thế thì em cũng sẽ không nản lòng thoái chí mà thay đổi đối tượng, đến một nơi xa xôi như thế! Năm đó em và mẹ em đã làm gì không quan trọng, quan trọng là... Trạm Vũ, anh phải rõ ràng một chuyện. Anh đã từng nói với em rằng Vân Khanh đã mơ một giấc mơ, trong mơ cô ta rất ph*ng đ*ng. Anh nghĩ đi, nếu như em tính kế cô ta thì làm sao cô ta có thể đối với Lục Mặc Trầm nhớ mãi không quên như vậy? Thậm chí còn nằm mơ thấy anh ta? Bản chất của cô ta chính là một tiện nhân thấp kém vô liêm sỉ như vậy! Thế nên cô ta sinh con cho Lục Mặc Trầm. Anh đừng tiếp tục ôm mơ tưởng hão huyền với cô ta nữa, anh giúp cô ta nghĩ bao nhiêu lí do để biện minh cho trinh tiết và sự thanh cao của cô ta. Bản chất của cô ta là một tiện nhân, nếu không thì tại sao mới hai mươi tuổi mà đã mang thai của người đàn ông khác, lại còn phản bội anh! Cho dù em và mẹ em có làm bao nhiêu chuyện cũng không quan trọng, điều quan trọng là bản tính của cô ta, dù sớm hay muộn cũng sẽ phản bội anh!"
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Quý Chỉ Nhã cứng đờ, mặt biến sắc, vừa rồi nói nhanh quá nên không cẩn thận lộ chuyện Vân Khanh.Mà Cố Trạm Vũ thì vô cùng nhạy bén.Anh ta chất vấn như vậy, chắc là đã biết được điều gì?Cố Trạm Vũ nhìn chằm chằm vẻ mặt Quý Chỉ Nhã, càng thêm nghi ngờ, cũng càng khẳng định chắc chắn suy nghĩ trong lòng. Anh ta túm chặt tóc cô ta hơn: "Tốt hơn hết là cô nói rõ ràng cho tôi, Quý Chỉ Nhã! Nếu không thì hôm nay cô nhất định phải chết."Quý Chỉ Nhã bị túm tóc lôi đi, lúc này nhìn Cố Trạm Vũ vô cùng đáng sợ, mặc dù trước đây anh ta luôn mưa nắng thất thường, nhưng không đến nỗi âm u đáng sợ như lần này.Chuyện liên quan đến Vân Khanh, quả nhiên làm anh ta thay hình đổi dạng.Vừa nghĩ đến chuyện trong lòng anh ta sợ là vẫn còn có bóng dáng của Vân Khanh, hơn nữa bóng dáng này sẽ không bao giờ có thể xóa nhòa.Quý Chỉ Nhã cảm thấy vừa chua xót vừa căm hận.Cô ta khẽ đảo mắt, nghĩ cách làm thế nào để đổi trắng thay đen. Quý Chỉ Nhã khóc rống lên như bị bệnh tâm thần: "Anh vì một người phụ nữ đã không còn quan hệ gì với mình mà chất vấn em như thế là có ý gì? Vân Khanh sẽ cảm kích anh sao? Đứa con trong bụng em mới là của anh. Cố Trạm Vũ, anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi, trải qua một cuộc hôn nhân đầy chông gai với một người phụ nữ phản bội anh, bây giờ anh vẫn không trân trọng những gì trước mắt à? Anh không mong muốn có một đứa con thực sự thuộc về mình sao? Anh lại còn muốn giết em, anh giết em thì con của anh cũng sẽ không còn trên đời này nữa đâu, đừa con thứ hai cũng mất!"Ánh mắt Cố Trạm Vũ khẽ run lên.Thế giới lạnh lẽo, anh ta đùa giỡn vô số phụ nữ, nhưng mấy năm nay, nhất là năm năm này, anh ta càng say rượu càng trống rỗng, tâm hồn như một miếng ngọc bội vỡ nát.Đôi khi anh ta cảm thấy cuộc đời này chẳng có nghĩa lý gì, anh ta sống vì cái gì cơ chứ?Triền miên dây dưa, nhưng không có trái tim, cũng chẳng có linh hồn để dựa vào. Loại cảm giác này giống như có một cái gì đó cào nhẹ lên trái tim, hơi đau, không phải đau đến mức chết đi sống lại, nhưng vẫn cảm giác được.Anh ta rất muốn có con với Vân Khanh, luôn luôn muốn...Nhưng anh ta lại không thể ở bên Vân Khanh được nữa.Con...Cố Trạm Vũ cũng không hiểu được tại sao trước đây anh ta lại đồng ý ghép tủy cho Tô Đào.Có thể thấy được trong trái tim anh ta có một khoảng trống cô đơn đến thế.Nhưng đứa bé này lại ở trong bụng Quý Chỉ Nhã.Gương mặt lạnh lùng chỉ hoảng hốt trong giây lát, sau đó anh ta nhìn về phía Quý Chỉ Nhã, cười lạnh: "Đáng lẽ tôi và Vân Khanh sẽ không đi đến ngày hôm nay, trước giờ tôi cũng không biết được tại sao chúng tôi lại đi đến bước này? Nhưng hôm nay tôi đã biết được lí do rồi, thì ta từ sáu năm trước đã có người âm thầm ra tay! Người đó có phải là cô không, Quý Chỉ Nhã?"Quý Chỉ Nhã cố gắng che giấu nỗi hoảng sợ tận đáy lòng, khóc lóc lắc đầu: "Em chỉ có thể nói cho anh biết năm đó Vân Khanh thông đồng với Lục Mặc Trầm! Cô ta là một kẻ cặn bã! Lúc đó Lục Mặc Trầm là bạn trai của em, lúc đó vì quá chán nản nên em đã theo anh ta sang Mỹ! Năm đó nếu như anh không kiên quyết muốn kết hôn với Vân Khanh, Vân Khanh cũng không yêu anh say đắm như thế thì em cũng sẽ không nản lòng thoái chí mà thay đổi đối tượng, đến một nơi xa xôi như thế! Năm đó em và mẹ em đã làm gì không quan trọng, quan trọng là... Trạm Vũ, anh phải rõ ràng một chuyện. Anh đã từng nói với em rằng Vân Khanh đã mơ một giấc mơ, trong mơ cô ta rất ph*ng đ*ng. Anh nghĩ đi, nếu như em tính kế cô ta thì làm sao cô ta có thể đối với Lục Mặc Trầm nhớ mãi không quên như vậy? Thậm chí còn nằm mơ thấy anh ta? Bản chất của cô ta chính là một tiện nhân thấp kém vô liêm sỉ như vậy! Thế nên cô ta sinh con cho Lục Mặc Trầm. Anh đừng tiếp tục ôm mơ tưởng hão huyền với cô ta nữa, anh giúp cô ta nghĩ bao nhiêu lí do để biện minh cho trinh tiết và sự thanh cao của cô ta. Bản chất của cô ta là một tiện nhân, nếu không thì tại sao mới hai mươi tuổi mà đã mang thai của người đàn ông khác, lại còn phản bội anh! Cho dù em và mẹ em có làm bao nhiêu chuyện cũng không quan trọng, điều quan trọng là bản tính của cô ta, dù sớm hay muộn cũng sẽ phản bội anh!"