Tác giả:

Cô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse…

Chương 373: Trở thành một bà mẹ hời

Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… "Tôi có thể hiểu được một chút bản chất con người cô, cô và mẹ cô giống nhau, làm gì cũng chỉ vì lợi ích. Thế nên năm đó mục đích của cô là muốn sinh con với Lục Mặc Trầm, nhưng vì một lý do nào đó mà không thực hiện được, thế nên cô mới chuyển mục tiêu sang tôi, muốn mượn tôi làm thế thân, tôi nói có đúng không! À, tôi suýt nữa đã quên cô từng phàn nàn với tôi rằng Lục Mặc Trầm không động vào người cô, thảo nào năm đó cô không thể sinh được con cho anh ta."Trái tim Quý Chỉ Nhã đập loạn xạ, bị nói vô cùng khó khăn.Lục Mặc Trầm không có hứng thú với cô ta, chuyện này bị Cố Trạm Vũ nói ra đã xuyên thẳng vào nỗi đau của Quý Chỉ Nhã.Nhưng cô ta không thể thừa nhận, không thể thừa nhận.Quý Chỉ Nhã lắc đầu, vô cùng đau khổ: "Trạm Vũ, anh nghĩ em là người như vậy sao? Cho dù là sáu năm trước hay là hiện tại, tình cảm em dành cho anh là thật lòng. Em không phải một người dễ dàng trao lần đầu tiên của mình cho người khác, anh lại làm nhục em như vậy! Anh làm em đau lòng lắm... Anh có biết không? Năm đó đứa con của chúng ta là bị Lục Mặc Trầm hại chết! Anh muốn người thân của mình bị tổn thương thì anh mới vui lòng sao? Bây giờ em lại mang thai con của anh, anh không những không bảo vệ em mà còn k*ch th*ch em! Anh nghĩ đi, nếu anh làm như vậy thì người hạnh phúc nhất là ai? Chính là Lục Mặc Trầm! Anh ta có được Vân Khanh, còn anh phải sống trong cô độc mãi mãi, đến một đứa con cũng không có... Ôi, bụng em đau quá... Anh vui rồi chứ? Bụng của em, bụng của em..."Quý Chỉ Nhã đang khóc thì đột nhiên tái mặt, hai tay ôm chặt lấy bụng, cơ thể từ từ trượt xuống đất.Cố Trạm Vũ đứng yên như một pho tượng điêu khắc, cau mày nhìn cô ta.Anh ta không tin người phụ nữ này.Hạ Thủy Thủy vừa gửi tin nhắn oán hận cho Vân Khanh và Tô Gia Ngọc xong, ngẩng đầu lên đã thấy Quý Chỉ Nhã ngã lăn trên mặt đất. Cô ngẩn người, chăm chú nhìn Cố Trạm Vũ.Vẻ mặt Cố Trạm Vũ vô cùng u ám, không hề nhúc nhích.Quý Chỉ Nhã gào khóc, ôm bụng hoảng sợ, hướng về phía Cố Trạm Vũ cầu cứu."f*ck... Mới có năm phút thôi mà, đã xảy ra chuyện gì thế? Cố tra nam đẩy ngã Quý tra nữ? Mình chỉ muốn hét lên làm tốt lắm! Nhưng mà... Nhìn Quý tiện nhân kia yếu ớt như thế, có khi nào chết ngay tại chỗ không? Có Trạm Vũ có khi nào bị phát hiện là hung thủ không? f*ck! Bà đây ngồi trong xe xem, có khi nào cũng bị dính líu đến không..."Mỗi một câu tự hỏi, Hạ Thủy Thủy lại cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm!Cô băn khoăn không biết có nên gọi xe cứu thương không?Nhưng mà cô lại không muốn Quý Chi Nhã được sống yên ổn.Thế nên...Hạ Thủy Thủy quyết định không gọi.Sau đó đạp chân ga, lái xe ra ngoài.Nhìn qua gương chiếu hậu, hình như thấy được Cố Trạm Vũ đang nhìn về phía bên này, ánh mắt sắc bén!Hạ Thủy Thủy rùng mình một cái, BMW lao nhanh khỏi hầm để xe. Đi được mấy trăm mét thì tiếng xe cứu thương vang lên.Hạ Thủy Thủy giảm tốc độ, tháo kính râm, nhíu mày nhìn lại....Hai hôm sau, Vân Khanh vì "tình trái" mà phải bù cho Thập Tam Thập Tứ một bữa ăn.Còn chuyện trở thành một bà mẹ hời, Vân Khanh cũng không để ý, cô chỉ cảm thấy Lục Mặc Trầm đang nói đùa.Nhưng nhìn hai đứa trẻ, cô lại vô cùng đau lòng.Có lẽ vì biết được Quý Chỉ Nhã chỉ là một người mẹ giả, và hai đứa trẻ cứ sống như vậy suốt năm năm.Thực sự vô cùng đáng thương, có đôi lúc nghĩ đến thôi mà lòng Vân Khanh cảm thấy đau nhói.Cô thực lòng yêu thương bọn trẻ, nếu có thời gian rảnh rỗi thì luôn muốn được ở bên hai đứa.Tuổi thơ của trẻ con không thể thiếu sự yêu thương.

"Tôi có thể hiểu được một chút bản chất con người cô, cô và mẹ cô giống nhau, làm gì cũng chỉ vì lợi ích. Thế nên năm đó mục đích của cô là muốn sinh con với Lục Mặc Trầm, nhưng vì một lý do nào đó mà không thực hiện được, thế nên cô mới chuyển mục tiêu sang tôi, muốn mượn tôi làm thế thân, tôi nói có đúng không! À, tôi suýt nữa đã quên cô từng phàn nàn với tôi rằng Lục Mặc Trầm không động vào người cô, thảo nào năm đó cô không thể sinh được con cho anh ta."Trái tim Quý Chỉ Nhã đập loạn xạ, bị nói vô cùng khó khăn.Lục Mặc Trầm không có hứng thú với cô ta, chuyện này bị Cố Trạm Vũ nói ra đã xuyên thẳng vào nỗi đau của Quý Chỉ Nhã.Nhưng cô ta không thể thừa nhận, không thể thừa nhận.Quý Chỉ Nhã lắc đầu, vô cùng đau khổ: "Trạm Vũ, anh nghĩ em là người như vậy sao? Cho dù là sáu năm trước hay là hiện tại, tình cảm em dành cho anh là thật lòng. Em không phải một người dễ dàng trao lần đầu tiên của mình cho người khác, anh lại làm nhục em như vậy! Anh làm em đau lòng lắm... Anh có biết không? Năm đó đứa con của chúng ta là bị Lục Mặc Trầm hại chết! Anh muốn người thân của mình bị tổn thương thì anh mới vui lòng sao? Bây giờ em lại mang thai con của anh, anh không những không bảo vệ em mà còn k*ch th*ch em! Anh nghĩ đi, nếu anh làm như vậy thì người hạnh phúc nhất là ai? Chính là Lục Mặc Trầm! Anh ta có được Vân Khanh, còn anh phải sống trong cô độc mãi mãi, đến một đứa con cũng không có... Ôi, bụng em đau quá... Anh vui rồi chứ? Bụng của em, bụng của em..."Quý Chỉ Nhã đang khóc thì đột nhiên tái mặt, hai tay ôm chặt lấy bụng, cơ thể từ từ trượt xuống đất.Cố Trạm Vũ đứng yên như một pho tượng điêu khắc, cau mày nhìn cô ta.Anh ta không tin người phụ nữ này.Hạ Thủy Thủy vừa gửi tin nhắn oán hận cho Vân Khanh và Tô Gia Ngọc xong, ngẩng đầu lên đã thấy Quý Chỉ Nhã ngã lăn trên mặt đất. Cô ngẩn người, chăm chú nhìn Cố Trạm Vũ.Vẻ mặt Cố Trạm Vũ vô cùng u ám, không hề nhúc nhích.Quý Chỉ Nhã gào khóc, ôm bụng hoảng sợ, hướng về phía Cố Trạm Vũ cầu cứu."f*ck... Mới có năm phút thôi mà, đã xảy ra chuyện gì thế? Cố tra nam đẩy ngã Quý tra nữ? Mình chỉ muốn hét lên làm tốt lắm! Nhưng mà... Nhìn Quý tiện nhân kia yếu ớt như thế, có khi nào chết ngay tại chỗ không? Có Trạm Vũ có khi nào bị phát hiện là hung thủ không? f*ck! Bà đây ngồi trong xe xem, có khi nào cũng bị dính líu đến không..."Mỗi một câu tự hỏi, Hạ Thủy Thủy lại cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm!Cô băn khoăn không biết có nên gọi xe cứu thương không?Nhưng mà cô lại không muốn Quý Chi Nhã được sống yên ổn.Thế nên...Hạ Thủy Thủy quyết định không gọi.Sau đó đạp chân ga, lái xe ra ngoài.Nhìn qua gương chiếu hậu, hình như thấy được Cố Trạm Vũ đang nhìn về phía bên này, ánh mắt sắc bén!Hạ Thủy Thủy rùng mình một cái, BMW lao nhanh khỏi hầm để xe. Đi được mấy trăm mét thì tiếng xe cứu thương vang lên.Hạ Thủy Thủy giảm tốc độ, tháo kính râm, nhíu mày nhìn lại....Hai hôm sau, Vân Khanh vì "tình trái" mà phải bù cho Thập Tam Thập Tứ một bữa ăn.Còn chuyện trở thành một bà mẹ hời, Vân Khanh cũng không để ý, cô chỉ cảm thấy Lục Mặc Trầm đang nói đùa.Nhưng nhìn hai đứa trẻ, cô lại vô cùng đau lòng.Có lẽ vì biết được Quý Chỉ Nhã chỉ là một người mẹ giả, và hai đứa trẻ cứ sống như vậy suốt năm năm.Thực sự vô cùng đáng thương, có đôi lúc nghĩ đến thôi mà lòng Vân Khanh cảm thấy đau nhói.Cô thực lòng yêu thương bọn trẻ, nếu có thời gian rảnh rỗi thì luôn muốn được ở bên hai đứa.Tuổi thơ của trẻ con không thể thiếu sự yêu thương.

Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… "Tôi có thể hiểu được một chút bản chất con người cô, cô và mẹ cô giống nhau, làm gì cũng chỉ vì lợi ích. Thế nên năm đó mục đích của cô là muốn sinh con với Lục Mặc Trầm, nhưng vì một lý do nào đó mà không thực hiện được, thế nên cô mới chuyển mục tiêu sang tôi, muốn mượn tôi làm thế thân, tôi nói có đúng không! À, tôi suýt nữa đã quên cô từng phàn nàn với tôi rằng Lục Mặc Trầm không động vào người cô, thảo nào năm đó cô không thể sinh được con cho anh ta."Trái tim Quý Chỉ Nhã đập loạn xạ, bị nói vô cùng khó khăn.Lục Mặc Trầm không có hứng thú với cô ta, chuyện này bị Cố Trạm Vũ nói ra đã xuyên thẳng vào nỗi đau của Quý Chỉ Nhã.Nhưng cô ta không thể thừa nhận, không thể thừa nhận.Quý Chỉ Nhã lắc đầu, vô cùng đau khổ: "Trạm Vũ, anh nghĩ em là người như vậy sao? Cho dù là sáu năm trước hay là hiện tại, tình cảm em dành cho anh là thật lòng. Em không phải một người dễ dàng trao lần đầu tiên của mình cho người khác, anh lại làm nhục em như vậy! Anh làm em đau lòng lắm... Anh có biết không? Năm đó đứa con của chúng ta là bị Lục Mặc Trầm hại chết! Anh muốn người thân của mình bị tổn thương thì anh mới vui lòng sao? Bây giờ em lại mang thai con của anh, anh không những không bảo vệ em mà còn k*ch th*ch em! Anh nghĩ đi, nếu anh làm như vậy thì người hạnh phúc nhất là ai? Chính là Lục Mặc Trầm! Anh ta có được Vân Khanh, còn anh phải sống trong cô độc mãi mãi, đến một đứa con cũng không có... Ôi, bụng em đau quá... Anh vui rồi chứ? Bụng của em, bụng của em..."Quý Chỉ Nhã đang khóc thì đột nhiên tái mặt, hai tay ôm chặt lấy bụng, cơ thể từ từ trượt xuống đất.Cố Trạm Vũ đứng yên như một pho tượng điêu khắc, cau mày nhìn cô ta.Anh ta không tin người phụ nữ này.Hạ Thủy Thủy vừa gửi tin nhắn oán hận cho Vân Khanh và Tô Gia Ngọc xong, ngẩng đầu lên đã thấy Quý Chỉ Nhã ngã lăn trên mặt đất. Cô ngẩn người, chăm chú nhìn Cố Trạm Vũ.Vẻ mặt Cố Trạm Vũ vô cùng u ám, không hề nhúc nhích.Quý Chỉ Nhã gào khóc, ôm bụng hoảng sợ, hướng về phía Cố Trạm Vũ cầu cứu."f*ck... Mới có năm phút thôi mà, đã xảy ra chuyện gì thế? Cố tra nam đẩy ngã Quý tra nữ? Mình chỉ muốn hét lên làm tốt lắm! Nhưng mà... Nhìn Quý tiện nhân kia yếu ớt như thế, có khi nào chết ngay tại chỗ không? Có Trạm Vũ có khi nào bị phát hiện là hung thủ không? f*ck! Bà đây ngồi trong xe xem, có khi nào cũng bị dính líu đến không..."Mỗi một câu tự hỏi, Hạ Thủy Thủy lại cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm!Cô băn khoăn không biết có nên gọi xe cứu thương không?Nhưng mà cô lại không muốn Quý Chi Nhã được sống yên ổn.Thế nên...Hạ Thủy Thủy quyết định không gọi.Sau đó đạp chân ga, lái xe ra ngoài.Nhìn qua gương chiếu hậu, hình như thấy được Cố Trạm Vũ đang nhìn về phía bên này, ánh mắt sắc bén!Hạ Thủy Thủy rùng mình một cái, BMW lao nhanh khỏi hầm để xe. Đi được mấy trăm mét thì tiếng xe cứu thương vang lên.Hạ Thủy Thủy giảm tốc độ, tháo kính râm, nhíu mày nhìn lại....Hai hôm sau, Vân Khanh vì "tình trái" mà phải bù cho Thập Tam Thập Tứ một bữa ăn.Còn chuyện trở thành một bà mẹ hời, Vân Khanh cũng không để ý, cô chỉ cảm thấy Lục Mặc Trầm đang nói đùa.Nhưng nhìn hai đứa trẻ, cô lại vô cùng đau lòng.Có lẽ vì biết được Quý Chỉ Nhã chỉ là một người mẹ giả, và hai đứa trẻ cứ sống như vậy suốt năm năm.Thực sự vô cùng đáng thương, có đôi lúc nghĩ đến thôi mà lòng Vân Khanh cảm thấy đau nhói.Cô thực lòng yêu thương bọn trẻ, nếu có thời gian rảnh rỗi thì luôn muốn được ở bên hai đứa.Tuổi thơ của trẻ con không thể thiếu sự yêu thương.

Chương 373: Trở thành một bà mẹ hời